Trường Ninh Tướng Quân

Chương 67

Thúc Thận Huy nhận tin trên đường về kinh vào ngày thứ bảy xảy ra chuyện. Sau chấn động, lòng nóng như lửa đốt bỏ lại đại đội cưỡi ngựa gấp rút chạy về kinh. Hai ngày sau, ngày thứ chín, y đổi ngựa tại dịch trạm dọc đường thì gặp Trần Luân xuất phát từ Trường An chạy đến.

Trần Luân kể, lúc Thiếu đế mới mất tích, đến cả Hiền Vương Lan Thái hậu cũng giấu, chỉ nói Thiếu đế khó chịu trong người, tạm thời nghỉ lên triều, bà phái người âm thầm tìm khắp nơi, trong hoàng cung, ngoài hoàng thành. Nhưng hoàng thành rộng lớn chừng nào, số dân trăm vạn, trong phút chốc nào tìm được. Mãi không thấy tung tích của Hoàng đế, cũng không thấy ngài tự trở về, chiều hôm sau, biết không thể giấu nổi mới vô cùng khủng hoảng xin Hiền Vương giúp đỡ. Điều tra được đúng là đêm đó Thiếu đế chuồn khỏi tẩm cung, giấu mình vào xe nước cơm mỗi ngày tập trung trước cung, không kinh động đến ai, cũng không bị cung vệ để ý, một mình thuận lợi trốn ra ngoài.

Hoàng đế xuất cung, bị mất dấu lại không ai hầu cạnh là chuyện lớn cỡ nào. Lúc ấy Hiền Vương chấn động vô cùng, một mặt tiếp tục ráng chặn tin, một mặt lập tức điều động thân tín bí mật mở rộng phạm vi tìm kiếm. Ngoại trừ trong ngoài thành Trường An còn nghĩ tới khả năng Thiếu đế xuất kinh đi tìm Nhiếp Chính Vương, bèn phái Trần Luân lên đường.

“Điện hạ cũng đừng quá lo lắng, bệ hạ lẻ loi một mình, nhỏ lớn chưa ra ngoài hoàng thành, nghĩ chắc không đến mức đi quá xa. Nói không chừng mấy ngày nay vi thần ra ngoài, đã tìm được ngài, hoặc là bệ hạ tự mình nghĩ thông suốt đã về cung —— “

Trần Luân thấy khuôn mặt Nhiếp Chính Vương căng cứng, sợ y quá lo lắng, thuật lại tình hình Hoàng cung Trường An xong lại mở miệng an ủi, thấy y không nói không rằng, nhanh chân ra khỏi dịch xá, xoay mình lên ngựa, biết y muốn tiếp tục đi đường, vội vàng đuổi theo.

Đoạn đường này, đội sao mang trăng, đi cả ngày lẫn đêm, rốt cội, ngày một tháng chín, đoàn người vào tới Trường An.

Lúc này đã hơn nửa thàng từ khi Thiếu đế mất tích. Thúc Thận Huy mang phong trần đầy người đi thẳng vào cung. Chờ đợi y, là Hiền Vương Phương Thanh đang lo lắng và một ít đại thần biết nội tình. Mà Thiếu đế Thúc Tiển, từ hôm mất tích, như đá chìm đáy biển, đến nay vẫn không có tung tích. Trong cung im lặng, về phần đối ngoại thì nói Thiếu đế tự dưng mắc bệnh lây nhiễm, không nên ra ngoài.

Thấy đã lâu mà Hoàng đế vẫn chưa khỏi hẳn lộ mặt, trước đây chưa từng có. Đám đại thần bình thương kia, có kẻ lo lắng không yên, có người sinh nghi phỏng đoán, khó tránh khỏi dần dà bắt đầu truyền đủ loại tin đồn.

Hiền Vương nói, hơn nửa tháng nay đã tìm khắp mọi chỗ có thể trong hoàng thành, hiện giờ tiếp tục tìm những vùng kinh kỳ xung quanh Trường An.

Vốn hy vọng lớn nhất là Thiếu đế chạy đến chỗ Nhiếp Chính Vương, giờ đã thua, chỉ còn gửi gắm hy vọng rằng Thiếu đế giận dỗi xuất kinh, đang ở đâu đấy gần Trường An giải sầu. Ngoài ra cũng thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc ngài ấy có thể đi đâu.

Hiền Vương cực kỳ tự trách, bảo mình vô năng, đã phụ nhắc nhở của Nhiếp Chính Vương trước khi xuất kinh, gây ra hỗn loạn nguy hiểm quốc thể lớn đến vậy. Nói, run rẩy hướng lấy Thúc Thận Huy liền muốn hạ bái tạ tội.

Sau khi xảy ra chuyện, Lan Thái hậu bệnh không dậy nổi, toàn bộ hai bên nội cung và triều đình đều đặt trên vai Hiền Vương Hiền Vương một bên tiếp tục chủ trì triều chính trấn an đại thần, một bên phải tìm người khắp nơi, lo lắng hết lòng ngày đêm, vốn đã có tuổi, bị giày vò một trận đợi đến khi Thúc Thận Huy về, đã có phần không chịu nổi. Lúc bái xuống suýt thì khó đứng thẳng được. Thúc Thận Huy tiến lên nâng người dậy, vững vàng đỡ lấy nhẹ lời an ủi, rồi lập tức sai Trần Luân đưa Hiền Vương về phủ nghỉ ngơi trước, toàn bộ chuyện còn lại cứ giao cho y.

Bọn Hiền Vương đi rồi, một mình y đứng ở Tây các điện Tuyên Chính, cau mày chặt, đang xuất thần thì nghe tiếng bước chân dồn dập.

Lan Thái hậu đang nằm trên giường bệnh được hai bên đỡ gượng dậy, chạy tới.

Bà vốn cực kỳ chú trọng dung nhan, bình thường phàm là xuất hiện trước mặt người khác nhất định phải ăn mặc đẹp đẽ, ung dung hoa quý, đến ánh mắt cũng lộ sắc vàng. Song mới hơn nửa tháng, dáng vẻ bà thay đổi hẳn. Đã mấy hôm bà ăn không trôi, tóc rối bời, mặt trắng bệch, mắt đỏ bừng, sưng húp, vào đến nơi, môi đã không khống chế nổi mãi run run. Bà vẫn mặc y phục hoa lệ xong người như đã mất đi thần hồn, chỉ còn thể xác trống rỗng.

“Điện hạ! Tam đệ!”

Bà gọi Thúc Thận Huy, nước mắt trào ra, “Cuối cùng đệ đã về! Ta ngày nhớ đêm mong! Đệ mau giúp ta ngẫm xem! Đệ mau ngẫm xem! Tiển Nhi có thể đi đâu! Đều là tại ta! Ta không nên cãi nhau với nó! Nhưng là vì ta muốn tốt cho nó, thật sự vì muốn tốt cho nó, sao nó không chịu thông cảm với lòng ta chứ —— “

Cặp mắt sưng đỏ của Thái hậu trào nước mắt, vùng khỏi hai bên nâng đỡ, không màng thể diện, nhào tới Thúc Thận Huy như nhào vào một cọng cỏ cứu mạng, duỗi mười ngón tay như mười cây gậy của bà siết chặt cánh tay y. Bà vốn bệnh đến sắp chết, giờ không biết sức lực ở đâu, ngón tay dùng lực cực lớn ghìm thật chặt cánh tay khỏe khoắn của thanh niên này.

“Tam đệ, đệ mau nghĩ đi! Đệ mau nghĩ giúp ta! Đệ nhất định phải giúp ta tìm Tiển Nhi! Coi như tẩu tử van đệ! Đệ nhất định —— “

Bà khựng lại, chợt lộ tia sợ hãi, “Tam đệ đệ nói xem, có khi nào Tiển Nhi gặp chuyện ngoài ý muốn không? Một mình nó xuất cung không có ai bên cạnh! Có thể gặp kẻ ác nào rồi không? Nó còn nhỏ quá, có thể nào tự nghĩ quẩn chăng —— “

Bà run lẩy bẩy, như muốn đứng không vững.

Thúc Thận Huy nén nỗi chán ghét, chỉ gỡ ngón tay bà khỏi tay mình sai người đưa bà về tẩm cung dưỡng bệnh. Lan Thái hậu mới như tỉnh táo lại chút, cuống quýt nói: “Tam đệ, đệ tuyệt đối đừng hiểu lầm Lan Vinh! Tất cả đều là do ta chủ trương! Anh ấy một lòng tận trung triều đình, luôn răm rắp nghe theo Tam đệ, lúc đó anh ấy không có ở kinh thành, anh ấy không biết…”

Thúc Thận Huy nghiêng mặt nó qua cửa sổ, thấy một tâm phúc của Lưu Hướng đang vội vàng chạy đến, bèn bỏ Lan Thái Hậu đang còn không ngừng giải thích, cất bước ra Tây các.

Lưu Hướng và y mới về Trường An đã gia nhập vào hàng ngũ lục soát, hiện đưa tới một tin tức mới nhất. Vùng hạ du phía bắc sông Vị có người phát hiện một xác chết trôi đã chết mấy ngày, tuổi tác tương tụ người muốn tìm. Nhưng vì trời hè nóng bức, xác chết trôi ngâm nước nhiều ngày, mặt mũi sưng vù tổn hại, trong phút chốc không dám xác nhận, phong tỏa trước mới mời y lập tức đi xem.

Thúc Thận Huy như bị trúng trọng chùy, mắt tối sầm, lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi lạnh. Y từ cửa bên Hoàng cung lặng lẽ chay ra khỏi thành, phi nước đại chạy tới chỗ phát hiện xác chết.

Bên bờ đã căng màn che kín, binh sĩ đuổi đám đông rảnh rỗi chạy tới xem náo nhiệt gần đó. Lưu Hướng đưa người trông coi dọc bờ, thấy y phóng ngựa tới, cất bước ra đón.

Thúc Thận Huy vừa vào màn che bên sông, một cái xác bọc trong lớp vải đập vào mắt.

Y đứng ở cửa lều, cảm giác không thể di chuyển. Y nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng định thần cất bước đến cạnh cái xác, ngồi xuống, chậm rãi xốc lớp vải phủ.

Lưu Hướng chờ bên ngoài, tâm tình vô cùng nặng nề. Ông không thể tưởng tượng nổi, nếu thật sự cái xác trong lều kia chính là Thiếu đế, triều đình sẽ đi đâu, mới vừa có biến liên tục… Đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng bước chân trong lều.

Một bóng dáng quen thuộc từ trong đi ra, ông lại gần, không dám hỏi, chỉ chờ mong nhìn Nhiếp Chính Vương.

Thần sắc ngài bình tĩnh, khẽ lắc đầu.

Lưu Hướng hiểu được. Ông nhẹ thở phào, đưa mắt nhìn Nhiếp Chính Vương cất bước rời đi, mới sai đám người thu màn, báo Trường An đến xử lý xác chết trôi vô danh.

Cháu mình từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, da mịn thịt trắng, song trên chân có một vết sẹo bỏng. Là lúc nhỏ cậu ta chơi với lửa để lại. Tuy mặt mũi xác kia khó phân, da ngâm nước sưng phù, song cẩn thận phân biệt thì tìm không thấy vết sẹo.

Không phải cháu mình.

Thúc Thận Huy đi tới chỗ ngựa, thấy phía đối diện có người cưỡi ngựa vội đuổi tới, thấy y, ngựa còn chưa dừng đã tung người xuống ngựa, xông tới y, quỳ sụp xuống dập đầu thật mạnh.

“Vi thần có tội! Tội đáng chết vạn lần!” Lan Vinh chạy tới.

Sau khi Thiếu đế mất tích, ông nghe ngóng xong từ chỗ giám sát Hoàng Lăng gấp gáp quay về. Cùng lúc đó, ông đưa người hối hả ngược xuôi tìm kiếm khắp nơi, đã liên tiếp mấy đêm chưa hề chợp mắt. Lúc này mặt ông sạm đen, vẻ tiều tụy, tơ đỏ đầy đáy mắt, ngẩng lên, trán đã bị sỏi cát cạnh bãi sông chọc thủng, rách da chảy máu.

“Vi thần có tội —— ” Ông lặp lại, quỳ trước mặt Nhiếp Chính Vương nghẹn ngào nói, ánh mắt dừng ở màn che gần bờ sông, lộ vẻ sợ hãi, “Điện hạ, ở trong đó…”

Ông dừng lại, không có dũng khí hỏi xong câu kia

Thúc Thận Huy mặt như nước sâu, đứng thẳng, nhìn ông một lát, rốt cuộc thản nhiên nói: “Không phải.”

Lan Vinh như hết nhịn nổi, nghe vậy quỳ im co quắp, bỗng thấy Nhiếp Chính Vương cất bước đi ngang mới xốc tinh thần đứng dậy, đuổi theo, lại quỳ xuống chặn y lại.

“Điện hạ! Việc đã đến nước này, vi thần tự biết chịu tội sâu nặng, tất cả đều do vi thần mà ra, vi thần tuyệt đối không cố giải vây cho mình. Vi thần chỉ có một câu, tuyệt đối không dám còn có ý nghĩ xằng bậy lập con gái làm hậu. Nếu điện hạ không tin, vi thần phát thề, nếu có nửa câu nói xàm —— ” Ông xoay qua sông Vị, nhìn dòng nước cuồn cuộn tuôn trào trên mặt sông, thề: “thì hãy để Lan Vinh táng thân dưới đáy sông Vị Trường An, vĩnh viễn bỏ xác trong bụng cá, vĩnh viễn, không được siêu thoát!”

Thúc Thận Huy xoay mặt nhìn ông một lát, nói: “Lan tướng quân đứng dậy đi. Việc cấp bách là tìm người trước đã.”

Lan Vinh vội dập đầu, đứng dậy nói: “Vâng! Vi thần đi ngay!”

Thúc Thận Huy về cung khi trời đã tối. Tin tức các nơi về đây hôm nay vẫn không có bất kỳ tiến triển; phía Lan Thái hậu chuyển lời, bảo bà liên tiếp mấy ngày không ăn uống, cực kỳ đau buồn, sau khi hồi cung ban ngày, đầy kích động bất tỉnh, Thái y đang chạy chữa; lại có tin, đại thần nghe nói hôm nay y về, nhao nhao chạy tới, lúc này cửa cung đã đóng, đám người đang tụ tập bên ngoài. Hiền Vương nghe thấy chạy tới, cùng Phương Thanh nói, Nhiếp Chính Vương vừa Nam tuần trở về, trên đường vất vả, lệnh cho quan viên rời đi trước, song chả ai chịu đi, vẫn tụ tập ngoài cửa cung như bình thường đợi triều sớm.

Thúc Thận Huy lệnh mở ra, cho người vào.

Lý Tường Xuân Trương Bảo giúp y thay y phục. Y nhắm mắt giang tay, đứng trước tấm gương lớn bằng vàng mài nhẵn đến soi được, không nhúc nhích. Lý Tường Xuân hai tay bưng mũ quan, cuối cùng vững vàng đội lên cho y.

“Điện hạ, ổn rồi.” Lý Tường Xuân thấp giọng.

Y mở mắt, cũng không nhìn dáng vẻ mình trong gương, bước ra ngoài.

Tuy đêm đã khuya, trong điện Tuyên Chính Hoàng cung vẫn thắp đèn sáng trưng. Hơn mười vị quan trung thành trong kinh và tứ phẩm trong triều trở lên đang đứng. Họ đứng tại vị trí của mình nhắm mắt chờ đợi. Có người tụm ba thấp giọng bàn tán. Tiếng xôn xao ầm ĩ, cùng với tiếng thái giám hô báo “Nhiếp Chính Vương đến” chợt im bặt mà dừng. Đám người đang có lòng riêng nhanh chóng về chỗ, thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngoài cửa điện.

Nhiếp Chính Vương đến. Y thân mặc triều phục, giữa rất nhiều ánh nhìn quan sát, nện bước nhất quán trầm ổn mà mạnh mẽ xuyên qua điện đường, lên ngồi vào vị.

Đám người hành lễ với y.

Trong ánh sáng như ban ngày, y ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nghiêm túc, thần thái sáng láng.

Sau nhiều ngày liên tiếp Thiếu đế chưa từng lộ diện, dù trong cung đưa lý do ngài bị bệnh lây nhiễm không thể gặp người, nhưng mấy hôm nay trên dưới triều đình đã âm thầm bắt đầu đồn đại, nghi ngờ Thiếu đế có thể có sự cố không thể nói rõ, thậm chí có lẽ nguy hiểm đến quốc thể.

Dù sao, đã có điều động đến binh sĩ sáu quân sĩ, có cố che giấu bí mật lấy cớ tuần tra trị an theo thượng lệ cũng khó mà hoàn toàn không một gợn sóng. Đám người không khỏi lo sợ không yên, càng cảm thấy kinh khủng.

Nhưng giờ phút này đêm nay, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương ra mặt, trên triệu ngoài việc thiếu vắng một người ngồi phía trên ngài, còn lại không hề khác biệt, cảnh tượng ấy khiến rất nhiều người trong cung điện lúc này như được cho uống một viên thuốc an thần. Cảm giác lo lắng và kinh khủng ban đầu biến mất ——

Cũng có người không kiêng kỵ, sau khi thả lỏng, thậm chí còn đoán, dù thật sự trời sập như dự đoán, nếu Nhiếp Chính Vương thuận thế lên ngôi, thật ra đối với triều cục không chút nào ảnh hưởng.

Rất nhiều người đứng dưới mái điện lúc này đã từng nghe nói, lúc Võ Đế còn sống, hình như đã từng cân nhắc truyền vị cho An Nhạc Vương, song khi đó, Minh Đế thân là Thái tử cũng là vị thái tử rất được lòng người, huynh hữu đệ cung, không chút sai lầm, Võ Đế mới từ bỏ ý định.

Nói một câu đại bất kính, coi như đây là lời đồn không chút căn cứ, cho đến hôm nay, so với thiếu niên đang ngồi trên ngôi cao, như thế này, nói không chừng càng có lợi cho Đại Ngụy…

Triều thần vốn đang lo nghĩ bất an, tự chạy đến cầu kiến, giờ đây, chào hỏi xong, nghe ngài hỏi trong đêm tụ tập có gì tấu lên, bèn nhìn nhau, không một ai ra khỏi hàng lên tiếng, cuối cùng rối rít cúi đầu.

Thúc Thận Huy nói luôn: “Các vị đại thần tập hợp vì chuyện gì, bổn Vương biết. Bổn Vương cũng là trên đường về biết được chuyện bệnh tật của bệ hạ, đầy lo lắng, mới gấp gáp chạy về kinh hôm nay. Bệnh của bệ hạ trong một lúc không thể khỏi hẳn, Thái y nói, có thể lây nhiễm cho người tới gần, mấy ngày cần thôi triều dưỡng bệnh.”

Y nói tiếp, “Các đại thần quan tâm bệnh tình bệ hạ bổn Vương rõ. Có điều —”

Y đảo mắt qua người liên can đang trầm mặt trước mặt, không dừng lại, giọng điệu đột nhiên nặng nề đi, “Sao ta lại nghe nói, đêm nay các người tụ tập đến đây, cũng không phải chỉ là từ tấm lòng lo lắng cho bệnh thể của bệ hạ, mà có duyên cớ khác?”

Vẫn không ai lên tiếng, cảm thấy ngột ngạt. Trong điện to lớn, ngoài tiếng nói của y, không một tạp âm.

“Cho dù bệ hạ vì bệnh tình không thể chấp chính, nhưng trên triều đình, còn có Hiền Vương và Trung Thư lệnh do bổn Vương uỷ thác phục chính trước khi xuất kinh. Hai người họ bảo vệ bệ hạ, lo liệu triều đình, cẩn trọng, hôm nay ta xem qua, không một sơ hở!”

“Mấy ngày qua, là chậm trễ sách lược vì thiên hạ của các người, hay là phát thiếu than củi gạo lộc cho các người? Làm như không thấy, tin vào tin đồn hiểm ác vô căn cứ kẻ xấu rắp tâm tung ra, trong đêm cố tình ép buộc tụ tập ngoài cung, ồn ào náo loạn bệ hạ, chả lẽ, không ai e sợ không có người thì thiên hạ bất loạn sao?”

Thần sắc y nghiêm khắc, từ ngữ tru tâm, cực kỳ hiếm thấy, nói xong đứng dậy, giọng điệu gay gắt: “Nếu đêm nay bổn Vương không xuất hiện, đại thần các người phải chăng sẽ ỷ pháp không trách chúng, đứng mãi ngoài cung nhiễu loạn triều cương?”

Đám người bị hỏi đến hối hận không dám nói, kinh hãi vô cùng, đến khi lời y vừa dứt đã nhao nhao quỳ xuống thỉnh tội, nói mình tuyệt đối không hề dã tâm, đêm nay chạy đến, ngoại trừ lo lắng bệnh tình của Hoàng đế bệ hạ, cũng là vội vã muốn biết thành quả Nam tuần chuyến này của Nhiếp Chính Vương.

Thúc Thận Huy mới đầu trầm mặt, đợi đám người tỏ thái độ xong xuôi mới từ từ dij sắc mặt, nói: “Bổn Vương lần này Nam tuần rất thuận lợi. Cụ thể thế nào, đợi đại đội đi cùng về tới kinh thành, sẽ tự chuyển văn thư xuống, đến chừng đó tất cả sẽ rõ. Nếu đêm nay không còn việc gì khác, vậy giải tán, cũng không còn sớm, mai còn có triều hội.”

Đại thần câm như hến, cùng kêu vâng, bái xong rời khỏi điện Tuyên Chính. Trên đường ra cung không ai dám châu đầu ghé tai, ai nấy ngậm miệng, ra cửa cung, đường ai nấy đi, chạy về nhà.

Hoàng cung dưới bóng đêm khôi phục yên tĩnh như xưa.

Thúc Thận Huy một mình đứng trong đại điện trống trải thật lâu, bước vào thư phòng của cháu.

Nơi đây là chỗ đứa cháu ngày ngày phê duyệt tấu chương sau khi bãi triều. Cung nhân dĩ nhiên đã thắp đèn, y chậm rãi bước vào, nhìn chỗ bàn cạnh giường xếp sách bút mực, trước mắt như hiện ra hình ảnh năm cậu vừa kế vị, đang ngồi bên bàn đột nhiên ngẩng lên phàn nàn với mình nỗi muộn phiền của chính vụ. Tâm tình vô cùng nặng nề.

Là lỗi y, dạy bảo không thoả đáng.

Nếu lúc hồi âm ấy, bớt chút thuyết giáo cao cao tại thượng, thông cảm nhiều hơn cho lo nghĩ của cậu, nói thẳng cho cậu biết, mình tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện lập con gái nhà họ Lan làm hậu, nói không chừng, cậu cũng sẽ không nghĩ quẩn trong phút chốc, vứt mặc hết thảy mà trốn đi.

Thúc Thận Huy nén nỗi lòng, giữ tỉnh táo bắt đầu kiểm tra thư phòng, hy vọng có thể tìm được chút manh mối cho thấy hướng cậu có thể đi. Không có gì cả. Hôm đó cậu cháu tức giận trốn đi, không để lại đôi câu vài lời.

Thiên hạ rộng lớn, một thân một mình nó, không đi tìm mình, vậy thì sẽ đi đâu?

Đang đứng sững, đột nhiên, y nghĩ tới một người, run sợ.

Phải chăng nó gan to bằng trời, một mình đi Nhạn Môn thăm nàng?

Sau khi nàng vào kinh thành, thái độ đứa cháu đối với nàng hoàn toàn khác ban đầu.

Y cố gắng đè ý nghĩ gần như hoang đường xuất hiện trong lòng, khép mắt, nhớ lại cảnh hôm đứa cháu đưa tiễn mình và nàng ấy xuất kinh. Nhớ lúc nàng đã lên xe ngựa, đứa cháu bỗng tiến lên, hẹn lúc nàng về tỉ võ với cậu. Lúc ấy y đứng bên cạnh, đứa cháu không bỏ cuộc, y thấy rõ rành rành.

Tim Thúc Thận Huy thình thịch nhảy, máu lạnh cả người như bị thứ gì dùng sức khuấy lật, đến chân tóc cũng như bốc hơi nóng xèo xèo ra ngoài.

Y choàng tỉnh, đi đến trước bàn sách của Thiếu đế. Nơi đó còn một chồng tấu chương chất đống đưa đến ngay hôm cậu chạy trốn. Y nhanh tay lật ra bản trên cùng, ánh mắt đã hoá cứng.

Là chiến báo từ Nhạn Môn! Nói tướng quân Trường Ninh từ tuyến phía Bắc thành công đột nhập vào trong vùng U Châu, đã thuận lợi đến thành Phong Diệp.

“Người đâu—— ” Thúc Thận Huy bỗng quay đầu cao giọng gọi người.

Hôm sa có tin từ Lưu Hướng truyền về. Khoái mã điều tra các dịch trạm ven đường từ Trường An đi hướng Nhạn Môn. Mấy dịch xá trong đất Kinh Triệu không gì dị thường. Nhưng sau khi ra khỏi Kinh Triệu, vào quận Bắc, ở một dịch xá tên là Võ Nhai, hơn mười ngày trước, nửa đêm từng có một thiếu niên vào tới, cầm trong tay một phong sắc lệnh từ trong cung lệnh cho dịch xá ven đường toàn lực cung cấp, bảo chấp hành chuyện cần kíp giải quyết của triều đình, cần khoái mã gấp. Lúc ấy dù quan dịch cảm thấy tuổi người đó còn hơi nhỏ, nhưng khí thế đối phương tràn trề, ấn phù cũng hoàn toàn ăn khớp, không thể làm giả, bèn cho rằng là người cung đình bí mật phái ra giải quyết công việc, không dám hỏi nhiều, mới theo yêu cầu chuẩn bị khoái mã và lương thực, tiễn người.

Lưu Hướng kết luận, căn cứ diện mạo theo miêu tả, thiếu niên chạy ra phía Bắc kia, đúng là Thiếu đế không còn nghi ngờ.

Thúc Thận Huy định thần, xuất cung đi phủ Hiền Vương.

Lúc y quay lại đã là nửa đêm, chuẩn bị sơ sài, không hề dừng lại, vào canh bốn rạng sáng dẫn theo một đoàn người cưỡi ngựa ra khỏi thành, lập tức đạp trên ánh trăng, mau chóng đuổi về hướng phía Bắc.-
Bình Luận (0)
Comment