Trường Ninh Tướng Quân

Chương 88

Mặt Thúc Tiển trong khoảnh khắc sưng đỏ, không biết sao một câu y đã nói trúng, cứ như lúc ấy y ở ngay bên cạnh, tận mắt đọc di chỉ. Cậu vô thức muốn nói cho người trước mặt rằng, mình không tin những lời kia. Lùi một vạn bước, xem như thúc ấy thật sự ngấp nghé hoàng vị của mình, cậu cũng sẽ không làm theo di chỉ.

Đúng vậy, cậu tuyệt đối sẽ không. Cậu có thể thề. Di chỉ đó, thậm chí khiến cậu vừa nhớ lại đã thấy phẫn hận. Ở đại triều hội Nguyên đán, cậu đang cơn xúc động từ chối lời từ vị, chính là phản kháng trong im ắng di chỉ ấy—— nhưng cậu phát hiện mình không có cách nào phản kháng đến cùng. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình thật mềm yếu, lòng cậu quá rối loạn, như vòm trời trên đầu đột nhiên bị phá thủng, trong phút chốc không biết làm thế nào mới phải.

Cậu và Thúc Thận Huy nhìn nhau chốc lát, cuối cùng chật vật dời mắt, lắp bắp phủ nhận: “Không… Không có chuyện đó! Tam hoàng thúc suy nghĩ nhiều rồi. Bà ấy… Bà ấy chỉ đến thăm ta thôi…”

Nói xong, cậu chỉ cảm thấy khiếp đảm, đến tim cũng bóp ra mồ hôi, sợ người đối diện không chịu buông tha, còn muốn hỏi tới. May thay người ấy không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn cậu. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú ấy, cảm giác may mắn cũng nhanh chóng không còn sót lại chút gì. Không biết mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh, bắt đầu ròng ròng chảy lên trán và không ngừng túa ra bên ngoài.

Cứ như không là bao, lại cứ như đã đau đớn hồi lâu, Thúc Tiển nhìn thấy y chậm rãi gật nhẹ: “Thần biết rồi. Thần cáo lui.” Nói xong, như thường lệ, cung kính thi lễ với cậu rồi quay đi.

Thúc Thận Huy ra khỏi Ngự thư phòng, bước chân vẫn như thường lệ, không nhanh không chậm, đi trong đêm tối biến thành bóng ảnh chìm trong cung khuyết trùng điệp, cuối cùng, về tới Văn Lâm các.

Nơi đây vốn đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị để y dời đi, đang dọn một nửa thì dừng lại. Cả tòa Văn Lâm các giờ đây cũng chìm vào bóng đêm đen như mực, trong ngoài không thấy chút ánh đèn.

Y chậm rãi đứng trước thềm cấp các, đứng lặng.

Theo sau lưng y Trương Bảo bước nhanh vào, hô gọi kẻ hầu bên trong đã thiếp đi. Mấy người bừng tỉnh, châm đèn sáng, theo Trương Bảo ra đón người, vọt ra tới ngoài cổng lớn đã thấy trước thềm trống rỗng, không còn bóng dáng.

Thúc Thận Huy đi tới Thái miếu. Giờ này, quan Trị túc phụ trách cũng đã nằm ngủ, chợt bị thủ vệ gọi tỉnh, vội đứng dậy, đến gần bái kiến xong cũng không dám hỏi nhiều, mở cổng.

Y một mình đi qua thần đạo lờ mờ đến trước miếu, đẩy cửa chính. Cùng tiếng trụ cửa nặng nề chuyển động, cửa điện mở ra. Y bước qua ngạch cửa cao cao, vào toà u điện thần thánh thâm sâu, đi tới thần vị mấy quân chủ đã khuất của Đại Nguỵ.

Nơi đó, nến sáng đốt ngày đêm không tắt. Mỗi đến sóc, nhìn đến ngày, tế tự phụng hưởng, đèn minh hồn trông coi tổ phụ của y, phụ thân, và, huynh trưởng của y.

Thúc Thận Huy xoay mặt về thần đàn, khoanh chân, ngồi xuống đất.

Từ đỉnh điện thông với trời bóng tối vô biên nghiêng tràn xuống, nuốt chửng bóng y. Y ngồi chỗ sâu thẳm trong đại điện, nhắm mắt, lẳng lặng ngồi một đêm, như thiếp đi.

Đến tảng sáng ánh nắng đầu tiên mờ mờ xuyên qua khe hở cổng điện mà vào, y chậm rãi mở mắt.

Một đêm trôi qua, khi y mở mắt, mặt y giống như tấm bảng hiệu ngoài điện giờ này, phủ kín một lớp màu nhợt nhạt, mắt y cũng hõm xuống thật sâu, đáy mắt đầy tơ máu.

Y đứng dậy, cẩn thận chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo vì ngồi một đêm, lập tức theo thứ tự bái thần vị của Cao tổ và Võ Đế, xong xuôi, y chậm rãi quay lại nhìn một bức thần vị ở cuối cùng một lát, đến gần, cuối cùng đứng đối diện.

“Hoàng huynh, xưa nay hạ thần phụ tá quân Vương không phải chuyện dễ, nếu không sao Phạm Lãi có mới nới cũ? Phụ thần còn vậy, huống hồ là nhiếp chính. Ngày đó thần đệ tầm giết Cao vương, ông ta đã từng oán nguyền thần đệ. Chẳng qua thần đệ vốn cho là, đến chừng bệ hạ lớn lên, hiểu quân vị chỉ có một, không muốn bị người trói buộc, mới cách lòng với thần đệ. Thần đệ thực không ngờ —— “

Giọng y như suối đông đóng băng, mắt như bỗng dưng tụ máu, khóe mắt cũng đầy tơ đỏ mọc lên. Im lặng một lát, nói tiếp, “Thần đệ không ngờ, sớm đến một ngày hôm nay, là bởi vì hoàng huynh —— “

“Thần đệ luôn tự phụ thông minh hơn người, thì ra trước giờ vẫn suy nghĩ quá đơn giản. Giờ nghĩ lại, cũng có thể hiểu được. Bậc đế vương như huynh phải nên có băn khoăn ấy. Thực tế thì chính thần đệ cũng luôn dạy bảo Tiễn Nhi như thế. Nhưng thần đệ không thể ngừng dụng binh, đây là có cơ hội chiến đấu có lợi nhất, cũng là cơ hội vô số tướng sĩ Nhạn Môn chờ đợi từ lâu. Bỏ lỡ nó, biến số quá lớn, trả giá còn chưa biết.”

“Nếu dụng binh ngay lúc này sẽ gây bất lợi cho Tiễn Nhi, thần đệ xin lỗi hoàng huynh. Nhưng ngày đó, đã làm nhiếp chính thì hết thảy lấy nước làm đầu. Với Đại Ngụy, thần đệ không thẹn với lương tâm.”

“Người yên tâm, Tiễn Nhi là thần đệ trông chừng lớn lên. Thần đệ tin, cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một quân vương phù hợp, đây cũng là tâm nguyện trước giờ của thần đệ.”

“Chờ làm xong chuyện này, thần đệ sẽ không để Tiễn Nhi khó xử. Cậu ấy cũng không dễ dàng.”

Tại chỗ sâu trong điện tối, cách khói xanh lượn lờ, Thúc Thận Huy đối mặt với thần vị như ẩn như hiện trên cao, dùng giọng điệu bình tĩnh nói xong một câu sau cùng, không ở lại.

Y xoay người, nhanh chân bước ra khỏi thái miếu.

Bên ngoài, trời còn chưa sáng, ý lạnh tràn ngập.

Y một mình bước trên thần đạo thẳng tắp ra ngoài, bước chân vững vàng, bóng hình kiên quyết.

Y chắc chắn dốc hết toàn lực, không tiếc giá phải trả, hoàn thành chuyện này.

Đây là một trân chiến liên quan đến quốc vận Đại Ngụy, đây cũng là tâm nguyện nhiều năm của nàng ấy.

Y đã nhận lời nàng, sẽ đưa lệnh phát binh đến Nhạn Môn.

Thúc Thận Huy về tới Văn Lâm các.

Đêm qua Trương Bảo không tìm được y, kinh hoảng xuất cung đi gọi Lý Tường Xuân. Lão thái giám lệnh cho cậu không cần lộ ra ngoài, quay về yên tĩnh chờ ở đấy. Giờ thấy y cuối cùng đã về, âm thầm nhẹ thở phào.

Thúc Thận Huy vào chỗ xưa nay làm việc, không để ai hầu hạ, tự mình sắp xếp, trong ánh sáng nhạt nhoà ngoài cửa sổ, lôi sách bút vốn đã đóng gói một nửa bút, từng thứ từng thứ sắp xếp trở lại.

“Điện hạ, Lưu tướng quân đến.” Bên ngoài có tiếng thông truyền.

Lưu Hướng được gọi tới, vội bước vào, cúi đầu quỳ xuống đất.

“Điện hạ! Vi thần có tội! Chỉ là chuyện đột ngột quá, bọn thủ hạ nói là người Địa môn ti khiêu khích trước, không nói đạo lý, xông lên liền vây đánh, lấy nhiều khi ít, nên bọn mới bất đắc dĩ đánh trả.”

Lưu Hướng mấy đêm ngủ không ngon giấc đến giờ sắc mặt đen lại, vẻ lo lắng áy náy. “Vi thần đã gây phiền toái cho điện hạ. Vi thần nguyện một mình gánh chịu!”

Thúc Thận Huy gác cây cọ mình thường dùng đã mòn đầu lên giá bút, ngồi xuống, mở miệng: “Ông viết một sớ tạ lỗi trình lên cho bệ hạ, nói vết thương cũ trên người tái phát, không thể đảm nhiệm chức vị trước mắt, xin làm Thủ lăng úy, xuất kinh, đi thủ lăng tẩm Hoàng gia sau núi.”

Lưu Hướng sửng ra, ngẩng lên.

Thân ở hoàng cung, đảm nhiệm chức vị tướng quân Cấm quân liên quan đến an nguy quan trọng của chính Hoàng đế, không biết bao con mắt âm thầm dòm chừng. Những năm qua, ông được quyền cao chức trọng, đầy phong quang, nhưng sâu trong lòng, không giây phút nào ngừng, luôn có một cảm giác sợ hãi bị đạp rơi xuống vực sâu. Là vì Thiếu đế Nhiếp Chính Vương thân thiết không có khoảng cách, mới gió êm sóng lặng.

Nhưng, trong một đêm, dường như mọi việc đều thay đổi. Mấy hôm nay ông cũng nghe trong triều có tin, nói Thiếu đế thay đổi chủ ý, không muốn dụng binh Nhạn Môn. Mà với Nhiếp Chính Vương thì, phát binh hiển nhiên là tên lắp lên dây cung.

Giờ đây Lưu Hướng hiểu ra tất thảy. Vết nứt đã phát sinh, sóng ngầm cuồn cuộn, vòng xoáy sắp xuất hiện sẽ cuốn mỗi người trong đó vào, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Lúc này, mình từ vị, còn có thể toàn thân lui ra.

Ông cắn răng, nén giọng, từng chữ từng chữ nói: “Lưu Hướng không đi! Có bị biếm thành tiện lại cũng phải trung thành với chủ thượng!”

Thúc Thận Huy ngồi ngay ngắn, thản nhiên nói: “Lúc trước bổn Vương có nói ông không đủ trí lực, quả là thế. Người xuất thân từ binh nghiệp, tâm tư luôn mù mịt mấy phần, tự cho là đúng, thực ra là ngu không ai bằng! Chủ thượng ông là ai chứ? Ông muốn hại bổn Vương sao? Người duy nhất ông cần trung thành, là một mình đương kim Hoàng đế bệ hạ. Mình ông không muốn sống cũng không sao, vợ con, ông cũng muốn họ đắm chìm vào theo à?”

“Điện hạ —— “

Lưu Hướng ngưng nghẹn, không ngừng dập đầu.

“Cứ vậy đi, ta còn việc khác.” Một lát sau, Thúc Thận Huy nói.

Lưu Hướng ảm đạm, cuối cùng đành đứng dậy, quay người nện bước nặng nề chậm rãi ra ngoài, bỗng, nghe có tiếng phía sau: “Hiền Vương có đứa cháu nội, cũng cỡ tuổi con gái ông, ông ấy từng hỏi ta về lệnh ái. Nếu ông bằng lòng, có thể tạm hoãn chuyện hôn sự của lệnh ái, mai này gả cho cháu của Hiền Vương.”

Lưu Hướng bỗng quay lại, thấy mặt y khẽ cười, nhìn mình.

Lưu Hướng bình tĩnh đứng một lát, mắt hổ từ từ ngậm nước mắt.

“Đa tạ điện hạ!” Ông nghẹn ngào, quay người cúi lạy lần nữa, dập đầu thật mạnh.

Thúc Thận Huy phất tay, ra hiệu ông đi, sau khi xử lý mọi người xong, y cũng ra khỏi Văn Lâm các, đạp lến ánh nắng hơi trắng sáng, rời cung, quay lại Vương phủ.

Y không đi nơi nào khác, thẳng tiến nhà kho, tìm chiếc rương giữa tháng tư năm ngoái y từng mở ra.

Nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, nắp đóng kín. Vì đã lâu chưa ai động tới, trên nắp rương đã phủ một lớp tro bụi.

Thúc Thận Huy mở ra, lấy thanh nguyệt đao sính lễ bị cô vứt lại, cầm theo về Phồn Chỉ đường.

Y gác đao trên bàn, nhìn hồi lâu, cuối cùng, bỏ vào trong hộp, đóng kín, gọi Vương Nhân, lệnh điều động người đưa thư đến Nhạn Môn, giao cho cô.

“Lại giúp ta truyền lời, nói —— ” Y đứng trước cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài đã chuyển sang sáng rực, trầm tư hồi lâu.

“Nói rằng, trước khi cầu hôn nàng ấy đã chuẩn bị vật này. Bảo nàng phải giữ cẩn thận, chuẩn bị dùng cho sau này.”

Vương Nhân cầm đao đi. Lúc này sương sớm tan hết, một luồng nắng mới mọc từ ngoài cửa sổ chợt ào vào, bắn vào trong mắt, Thúc Thận Huy chỉ thấy sáng đến chói mắt, khiến cho y không thể nào mở mắt.

Y nghiêng mặt, khép mắt, né ánh mặt trời mới mọc đầu mùa xuân, rã rời ập tới. Y sai người đem nước lạnh, hai tay giội vào rửa mặt, đợi tinh thần khôi phục lại, mới gọi lão thái giám thay đồ cho mình. Từng lớp, như thường ngày, mặc vào triều phục, cuối cùng tự tay đội mũ quan, cất bước đi ra Phồn Chỉ đường.

Trời cao có mắt. May mà, người trong lòng nàng ấy, không phải y.

Điều không cam lòng nhất mà trước đây từng làm y ăn ngủ không yên, thì ra mới là may mắn nhất đời y.

Y chậm rãi ổn định lòng mình. Nghĩ tới giờ phút này e rằng nàng ấy đang lo lắng chờ đợi tin tức, nhanh chóng hồi thần, nhẹ giục ngựa, mau chóng ruổi đến hoàng cung.
Bình Luận (0)
Comment