Trường Phiêu Bạt

Chương 5

Lâm Thu Biệt phát hiện, bệnh trầm cảm của mình dần tốt lên.

Cậu có thể cảm nhận được hơi ấm đến từ người khác, cậu nhận được sự cảm động, tin tưởng, gắn bó cùng tình yêu.

Chưa bao giờ cậu lại muốn cảm ơn cuộc đời đến thế.

Từ trong miệng tiểu sư muội của Yến Thanh Châu biết được tính cách của chủ nhân thân xác này, cậu quý trọng sự cảm động từng giây từng phút mà người khác mang tặng mình, cũng chưa bao giờ ngừng tìm đọc sách về hồn phách ở nơi này.

Chung quy sẽ có một ngày, cậu phải trả thân xác lại cho người nọ, sau đó yên lặng rời đi.

Chỉ là, xin hãy cho cậu tham lam chút hơi ấm lúc này đi.

Tất cả chậm rãi chuyển động theo quỹ đạo, nhưng vận mệnh chưa bao giờ đối xử tử tế với cậu.

“Sư huynh à… Thì ra nhân gian thú vị như vậy, về sau cần phải tổ chức luyện tập vào đời hơn mới được… Sư huynh đi khuyên nhủ sư tôn à…” Tiểu sư muội túm lấy tay áo Lâm Thu Biệt, cả đường không ngừng lải nhải, Yến Thanh Châu đi ở phía sau bọn họ vẫn luôn lạnh lùng.

Thỉnh thoảng Lâm Thu Biệt sẽ quay đầu nhìn biểu cảm sống không còn gì nuối tiếc của Yến Thanh Châu, không khỏi bật cười, cậu nghiêng người mua một que kẹo hồ lô, sau đó nhét vào miệng tiểu sư muội dưới ánh mắt sáng quắc của hai người.

“Chua ngọt ngon lắm, ăn thử đi.” Lâm Thu Biệt xoa đầu tiểu sư muội, lại nghe thấy một người khác u oán nói: “Sư huynh… Ta cũng muốn.”

Kinh ngạc nhìn lại, Yến Thanh Châu tỏ vẻ châm chọc.

Đúng lúc này lại xảy ra chuyện, một luồng ma lực ập vào mặt, Lâm Thu Biệt đột nhiên ngẩng đầu, lập tức thấy phần cột chạm trổ của vương phủ từ nơi xa, khí đen tràn ra bao phủ lấy chúng.

Có kẻ tu ma bày ác trận ở vương phủ, sợ là có chuyện rồi.

Cậu liếc Yến Thanh Châu, sau đó hai người nhanh chóng chạy về vương phủ, tiểu sư muội sau một hồi trầm ngâm cũng quay người về sư môn cầu cứu.

Trắng trợn táo bạo như thế, chắc chắn tu ma là đã có kế hoạch trước, có lẽ chuyến đi này của hai người cầm chắc hung hiểm.

Lâm Thu Biệt đứng trước cửa vương phủ xem xét, biết đây là thiên thu đoạt hồn trận, vì lúc trước nghiên cứu về hồn phách nên bây giờ cậu biết khá nhiều về loại trận này.

Trận pháp tự phát động lúc canh ba tức khắc đoạt lấy tính mạng của người sống, sau ba phút sẽ tan thành mây khói không để lại chút dấu vết, mà nguy hiểm ở chỗ cần có người tự nguyện đi vào trong mắt trận.

Nhưng trên đời này có ai tình nguyện trở thành tế phẩm của ác trận, đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát đâu?

Lâm Thu Biệt hơi suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới năm đó chủ của vương phủ này tức Kỳ Anh Quốc Vương từng đoạt long khí, lấy long khí đẩy vào trong trận, chẳng những uy lực của trận pháp tăng vọt mà còn không bị thương tổn nhân lực, vị vương gia này đã tính toán rất kỹ, lấy bản thân là mắt trận, cũng là trận chủ.

“Sư huynh?” Yến Thanh Châu thấy Lâm Thu Biệt đứng ngẩn ra nên không khỏi lên tiếng, Lâm Thu Biệt bèn giải thích cho hắn, lại nói: “Loại trận này cướp đi tính mạng và thọ mệnh của người trong phủ, trận chủ đã không còn là phàm nhân, phải giết thì mới phá được trận.”

Yến Thanh Châu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: “Anh Vương trắng trợn táo bạo như thế, chỉ sợ trận này rất hung hiểm, sư huynh, ngươi phải cẩn thận cho ta.” Lời còn chưa dứt đã che trước người Lâm Thu Biệt, nâng tay đẩy cửa vương phủ ra.

Lâm Thu Biệt ngây ngẩn, trong lòng nổi lên hương vị khác thường.
Bình Luận (0)
Comment