Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 51

Thanh Nhược ngẩn người một lúc lâu.

Lâu đến độ giống như hóa thành đá, không thể cử động. Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy dư thừa. Thời khắc này, chấn động còn nặng hơn hết thảy trên thế gian, câu nói kia nhẹ nhàng phát ra từ miệng Cẩm Nhan nhưng lại có uy lực khai sơn phá thạch cực lớn, khiến toàn bộ tinh thần của Thanh Nhược đều chấn động đến mức rối loạn. Khiếp sợ, hoảng loạn, luống cuống, mê mang, các loại tâm tình đều xông tới lẫn lộn cùng nhau.
Nhưng mà tất cả những tâm tình đó cũng không thể ngăn nổi hết thảy vui mừng sung sướng xông tới mãnh liệt.
Cả người nhẹ như muốn bay lên. Bay đến chân trời, đến trong mây, đến tất cả tất cả những nơi tốt đẹp. Trái tim đã bị vui sướng lấp đầy đến mức có chút căng đau, nổi lên bọt nước.
Yên lặng mấy phút sau, Thanh Nhược đè nén tất cả tâm tình, không dám tin tưởng những điều nghe thấy, giọng nói chần chừ: "Ngươi...ngươi nói lung tung cái gì..."
"Ta không có nói lung tung. Ta yêu ngươi, Nhược nhi." Cẩm Nhan thâm tình nhìn vào mắt Thanh Nhược, gằn từng chữ nói, "Ta yêu ngươi, yêu càng sâu hơn so với vạn vật trên thế gian này. Ngươi không biết ta muốn cùng ngươi chung một chỗ nhiều đến thế nào, tốt nhất là cả đời này, vĩnh viễn không chia cách."
Toàn thân Thanh Nhược đều phát run. Vào thời khắc này, một loại cảm giác chưa từng có trước đây hoàn toàn bao phủ nàng, đem nàng nhấn chìm trong đó.
"Nhược nhi." Giọng nói của Cẩm Nhan thấp xuống, mềm mại như muốn ôm lấy cả người Thanh Nhược, tâm Thanh Nhược, đem trói lại thật chặt mới tốt.
Thanh Nhược cảm giác cổ họng bị rất nhiều thứ lấp đầy, tựa như vừa mở miệng thì sẽ không nhịn được mà nghẹn ngào.
"Nhược nhi."
Cho đến cuối cùng một tiếng khẽ gọi tiêu tán ở giữa răng môi với nhau.
Tay phải Cẩm Nhan vốn đang nâng gò má Thanh Nhược đột nhiên hạ xuống, ôm lấy chiếc cổ nhỏ yếu của Thanh Nhược, sau đó nhanh như chớp kéo tới, bản thân thì lại nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên Thanh Nhược, nếu như đã nói không nên lời, vậy thì để cho hành động thay thế hết thảy ngôn ngữ, để cho tất cả tình cảm theo thân thể lan truyền lẫn nhau, chảy xuôi đến toàn thân.
Nụ hôn kia mềm mại tựa như một đám mây bay trên trời, hoặc như hoa sen run rẩy nở ra trong hồ. Phía trên ánh sáng vạn trượng, mang theo ánh nắng đầu mùa hè, ấm áp tinh tế. Hàm răng Cẩm Nhan khẽ cắn môi dưới của Thanh Nhược, một giây sau chiếc lưỡi lại cuốn tới, làm dịu hai mảnh môi đỏ mọng kia, cho đến trên môi cũng nhiễm phải mùi thơm thoang thoảng của nhau, hơi thở cũng dần dần giao hòa vào nhau.
Thanh Nhược cảm thấy trái tim cứ như thế mềm mại mà hòa tan ra. Hóa thành gió, hóa thành nước, cảm giác tê dại mang theo dòng nước ấm khoan khoái tràn đầy mỗi một góc nhỏ trong thân thể, thoải mái đến mức suýt nữa khiến người ta phát ra tiếng rên rỉ.
Răng môi tương y, tương nhu dĩ mạt. Tốt đẹp đến mức khiến người khác đố kỵ.
Vì vậy, trời cao phái người tới đây phá rối.
Cửa gỗ bất ngờ bị đẩy ra, phát ra ầm một tiếng, thức tỉnh hai người đang chìm đắm ở bên ngoài thế giới. Cùng lúc đó, ngoài cửa có giọng nói theo sát vang lên: "Bây giờ có khởi..." chữ sắc còn chưa ra khỏi miệng, âm thanh đã im bặt, chỉ có âm cuối chữ "khởi" còn lơ lửng trên không trung, khuấy động một mảnh bụi đất.
Cẩm Nhan trấn tĩnh nhìn về Hoa Dao đang đứng bất động giống như bị điểm huyệt ở cửa, nhàn nhạt nói: "Bây giờ rất tốt."
Nội tâm Hoa Dao phát ra một trận gầm thét rung chuyển núi rừng. Vừa rồi, nàng hoa mắt sao? Ảo giác sao? Bằng không làm sao có thể nhìn thấy hai người này đang thân mật giữa ban ngày ban mặt!
"Bản thân ngươi kinh hãi cũng không quan trọng, nhưng phải cầm cháo trên tay cho chắc, ta đói bụng." giọng nói không sợ hãi không hỗn loạn của Cẩm Nhan vang lên, làm như không thèm để ý chuyện vừa rồi chút nào.
Ngược lại Thanh Nhược, một khắc kia, khi tiếng mở cửa vang lên, nàng lập tức hoảng sợ lui thân thể về phía sau, nhìn cũng không dám nhìn Hoa Dao, núp ở một bên, gò má đỏ bừng, mắc cỡ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào mới phải.
Hoa Dao bị Cẩm Nhan nhắc tới mới nhớ đến nguyên nhân mình tới đây, nhìn thấy Thanh Nhược xấu hổ, vẫn là đem cháo để lên bàn, nói: "nhớ ăn khi còn nóng." trong mắt lại lóe lên ánh sáng quỷ dị, trừng trừng nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, mong muốn có thể nhìn ra một chút khe hở.
"Ta biết." Cẩm Nhan gật đầu một cái, nhìn lại Hoa Dao, hiền hòa cười cười nói, "nếu không còn chuyện gì, không tiễn."
Hoa Dao nghe vậy, tức giận trợn mắt nhìn Cẩm Nhan một cái. Từ trong ngực lấy ra một chai thuốc, thuận tay bỏ vào trên người Cẩm Nhan, nói: "biết rồi biết rồi, ta biết sai vẫn không được sao, ai ngờ giữa ban ngày...... còn sẽ quấy rầy đến các ngươi. Ngươi thực sự rất không có lương tâm, uổng công ta còn giúp ngươi nghĩ biện pháp lấy thuốc này tới đây, tránh để ngươi lưu lại sẹo khó coi. Chờ để cho tiểu Thanh Nhược giúp ngươi đổi thuốc, băng vải lần trước chưa dùng xong, ta đã đặt trong ngăn kéo tủ y phục." nói xong, hướng Cẩm Nhan cười ý tứ sâu xa.
Làm sao Cẩm Nhan không biết nội tâm Hoa Dao độc thoại, nhưng cũng không để ý tới, gật đầu đồng ý.
Hoa Dao lại cẩn thận dặn dò chút kiêng kỵ, sau đó mới ra khỏi phòng. Lúc này, nàng đã bắt đầu nhớ nhung Ảnh Chi của mình. Quả nhiên không thể nhìn người khác ân ái, là nhất chịu tội.
Chờ sau khi Hoa Dao rời khỏi, Cẩm Nhan nhìn về Thanh Nhược vẫn đang không nói gì, gương mặt đáng thương nói: "Nhược nhi, ta đói bụng."
Ửng đỏ trên mặt Thanh Nhược vẫn chưa rút đi, trong lòng xoắn thành đoàn, đang suy nghĩ chuyện vừa rồi là cái gì, bất đắc dĩ nghe được âm thanh, nhất thời cũng không nghĩ ra những biện pháp khác, đành phải đi qua lấy cháo đậu đỏ nhân đào trên bàn, ngồi ở bên cạnh Cẩm Nhan, dùng muỗng nhẹ nhàng múc lên, thổi thổi, đưa cho Cẩm Nhan.
Khóe mắt Cẩm Nhan mang theo ý cười, khéo léo ăn muỗng cháo kia.
Thanh Nhược có chút không dám nhìn Cẩm Nhan, con ngươi xoay vòng, có chút không biết nên làm thế nào, đành phải máy móc từ từ đút từng muỗng. Nhưng ánh mắt Cẩm Nhan chưa một lần rời đi, thiêu đốt đến Thanh Nhược càng lúc càng nóng. Thanh Nhược chỉ mong mau mau đút cho xong mới tốt.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau cùng tiếng nuốt rất nhỏ của Cẩm Nhan.
Không biết sao Thanh Nhược nghe thấy lại có chút mặt đỏ tới mang tai. Nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút. Nhìn môi Cẩm Nhan dính chút cháo, trong lòng lại nghĩ tới cổ mùi thơm kia giữa răng môi khi nãy.
Tay của Thanh Nhược không khỏi hơi run rẩy.
Dần dần, cháo thấy đáy.
Khi Thanh Nhược đưa muỗng tới lần nữa, Cẩm Nhan mở miệng ngăn cản nói: "Được rồi."
Lúc này, Thanh Nhược mới đỏ mặt thả chén xuống.
"Nhược nhi." Cẩm Nhan lên tiếng gọi Thanh Nhược, nói, "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Thanh Nhược nghe vậy, chén trong tay rung lên, gần như muốn cầm không nổi mà ngã vỡ nát.
Cẩm Nhan thấy vậy, đáy mắt ý cười bỗng lóe lên rồi biến mất, nói: "Nhược nhi đang hoang mang cái gì?"
"Không có, không có gì." Cuối cùng, Thanh Nhược vẫn là mở miệng, cúi đầu, cảm thấy trái tim mơ hồ sắp nhảy ra ngoài."
Tay phải Cẩm Nhan đưa tới, nhẹ nhàng nâng cằm của Thanh Nhược vẫn đang cúi thấp, nói: "Nhược nhi, ngẩng đầu nhìn ta."
Lúc này Thanh Nhược mới nương theo ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cẩm Nhan.
Trong con ngươi nhạt màu kia phản chiếu chính là bóng dáng của chính mình, lay động khiến người có chút hoa mắt.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên ở bên tai: "Nhược nhi, lời này ta chỉ hỏi một lần, muốn một câu trả lời. Ngươi nguyện ý tiếp tục cuộc sống của một nữ tử bình thường, lấy chồng, sinh con, sau đó từng người già đi; hay là nguyện ý cùng ta chung một chỗ, làm bạn tương y, nhẫn nại phê phán của thế tục, mưa gió một đường cất bước? Nếu ngươi lựa chọn cái trước, ta sẽ xem như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh. Cuộc sống sau này của ngươi, ta cũng không nhúng tay ngăn trở nữa. Chờ sau khi từ Tô Châu trở về, ta sẽ để cho Hoàng thượng thả ngươi trở về Thanh phủ, ta cũng sẽ tử tâm; nếu ngươi lựa chọn cái sau, con đường phía trước dù gian nan, ta cũng sẽ cố gắng đứng ở phía trước che mưa chắn gió cho ngươi, bảo vệ ngươi cả đời bất ly bất khí."
Nói xong, nàng lẳng lặng nhìn Thanh Nhược, chờ đợi nàng trả lời.
Thanh Nhược hô hấp dồn dập. Chưa bao giờ nàng nghe được trong giọng nói Cẩm Nhan nghiêm túc như thế.
Ngã ba phía trước. Một con đường là yên ổn an tường, ánh nắng nhu hòa; một con đường là đầy chông gai, sấm sét đan xen.
Mà Cẩm Nhan đứng trong bụi gai, hướng nàng khẽ cười, vươn tay ra.
Thanh Nhược chăm chú nhìn Cẩm Nhan.
Là hình dáng đã quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể khắc họa miêu tả từng nét từng nét ở đáy lòng. Mi mắt nhu hòa, khóe môi giương lên. Đáy mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, phản chiếu cả phòng cũng sáng hơn mấy phần. Mà giờ khắc này, trong đôi mắt kia lại thêm mấy phần mong đợi cùng khẩn trương.
Đúng rồi, cho dù mạnh mẽ như nàng, cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi. Thân thể kia, mỗi một phần mỗi một tấc đều biểu lộ ra sự thật này. Mặc dù tuyệt sắc, mặc dù thông tuệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối có máu có thịt, tay trói gà không chặt.
Nhưng mà nữ tử này, ở lúc nguy nan sẽ chắn trước mặt mình, ở thời điểm mình sợ hãi khủng hoảng nhẹ nhàng ôm chầm lấy mình vỗ về an ủi, khi mình rơi lệ, lau đi nước mắt cho mình.
Cùng với, hôm nay mới hiểu rõ, nàng yêu nàng.
Vậy giờ phút này, lồng ngực mình căng đến đau đớn, là yêu sao?
Nóng nảy khổ sở hơn tất cả mọi người khi nàng bị thương, xấu hổ luống cuống khi bị nàng trêu chọc, chua xót vô cùng khi nhìn thấy nàng dịu dàng đối với người khác, cảm thấy cả thế giới như muốn sụp đổ khi tưởng là nàng sẽ chết, khi nàng hôn mình......vui mừng đến sắp hòa tan.
Những thứ này, thực ra có phải là do mình yêu nàng? Chẳng qua là bị mình cố ý xao lãng, cố ý trốn tránh tình cảm, nhưng không biết từ khi nào ở đáy lòng đã lặng lẽ cắm rễ, mỗi một khắc mọc ra chạc cây đầy trời, đem bản thân buộc chặt.
"Ta không muốn rời đi ngươi." Thanh Nhược lẩm bẩm nói.
Ánh sáng trong mắt Cẩm Nhan càng sâu, khẽ ừ một tiếng, nói: "Vậy thì đừng rời đi. Chúng ta vĩnh viễn chung một chỗ, có được không?"
Thanh Nhược nhìn lại Cẩm Nhan, nhìn lâu đến tựa như thời gian một đời, trong miệng mới nhẹ nhàng rơi xuống một chữ: "Được."
Cẩm Nhan nở nụ cười.
Cả thế giới giống như đều rơi vào trong con ngươi lấp lánh kia, giống như ngọc lưu ly phản chiếu ra ánh sáng lộng lẫy.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Cẩm Nhan đã một tay ôm Thanh Nhược vào lòng.
Xông vào mũi chính là mùi hương quen thuộc.
Thanh Nhược chậm rãi ôm lại Cẩm Nhan.
"Ta yêu ngươi, Nhược nhi." Giọng nói trầm thấp của Cẩm Nhan vang lên ở trên đầu Thanh Nhược.
"Ta cũng vậy." Thanh Nhược đem gương mặt đã ửng hồng vùi vào ngực Cẩm Nhan, lẩm bẩm lên tiếng.
Tâm tình nhảy lên giống như ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, chiếu xuống rực rỡ khắp phòng.

Bình Luận (0)
Comment