Dịch giả: Thanh Tà
Tính danh: Lôi Đạo (mười tám tuổi).
Tuổi thọ: Một năm ba tháng sáu ngày.
Thiết Sa Chưởng: Chưa nhập môn.
Đồng Tử Công: Chưa nhập môn.
Ưng Trảo Công: Chưa nhập môn.
Triệu Thị Trường Quyền: Chưa nhập môn.
Lưu Thị Trạc Cước: Chưa nhập môn.
Lôi Đạo nhìn những số liệu trước mắt này, hắn cảm thấy có chút đau đầu.
Ba ngày trước, hắn vừa mới xuyên qua tấm thân thể này, liền phát hiện mình bị mắc bệnh ho lao. Ở thời đại này, ho lao cơ hồ chính là bệnh nan y không thể chữa khỏi.
Mặc dù Lôi Đạo cũng đã nhận được một loại dị năng đặc thù, đó chính là những số liệu hư ảo kia, chỉ có một mình Lôi Đạo mới có thể nhìn thấy chúng.
Loại dị năng này, biểu hiện ra tuổi thọ của Lôi Đạo. Hơn nữa, mỗi một ngày trôi qua, tuổi thọ của hắn cũng sẽ giảm bớt.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm, tuy nhiên, hắn còn muốn sống sót!
Vậy nên, luyện võ có lẽ là hi vọng duy nhất!
Mặc dù qua ba ngày nay, Lôi Đạo tạm thời vẫn không phát hiện những thứ gọi là chân khí, nội lực hay là những điều quái dị khác trong thế giới này, tuy nhiên có thể khẳng định rằng, hoàn cảnh thế giới này rất giống với dị thế cổ đại trong trí nhớ của hắn.
Nhưng tóm lại, luyện võ có thể giúp cường thân kiện thể. Đây cũng là phương pháp duy nhất mà Lôi Đạo có thể nghĩ ra để tự cứu lấy chính mình.
Chỉ là, đến cùng là luyện võ như thế nào, hoặc là nói, nên luyện môn võ công nào mới là điều khiến Lôi Đạo băn khoăn nhất.
Lôi Đạo chính là Lôi phủ Tam thiếu gia, những môn võ công biểu thị phía trên, đều là học được từ Lôi phủ hộ viện. Đương nhiên, chúng vẻn vẹn chỉ là một ít da lông, thậm chí Lôi Đạo chỉ mới ngó qua mà chưa hề luyện tập.
Nếu như từng bước từng bước một luyện võ thì đối với thân thể bệnh tật này của Lôi Đạo mà nói, thì căn bản là không có khả năng luyện thành.
Bởi vậy, ba ngày nay, Lôi Đạo một mực nghiên cứu dị năng vừa nhận được khi xuyên qua của hắn. Muốn nhìn xem có thể hay không mượn dị năng thần kì này để tiến hành luyện võ.
Chỉ là trải qua mấy ngày thời gian nghiên cứu, Lôi Đạo dù cho có nghiên cứu thế nào đi chăng nữa cũng không tìm ra chút manh mối rõ ràng nào cả.
"Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn dùng để biểu hiện tình trạng cơ thể?" Nếu là như vậy, vậy thì cái dị năng này cơ hồ là vô dụng.
Mặc dù vẫn chưa có nghiên cứu triệt để, nhưng Lôi Đạo vẫn tìm ra một chút môn đạo, hoặc nói là đã có một ít phương hướng tiến triển.
"Những môn võ công này được biểu hiện là chưa nhập môn, chẳng lẽ nhất định phải sau khi nhập môn thì mới có thể phát sinh biến hóa sao?"
Lôi Đạo nghĩ tới nghĩ lui, ròng rã ba ngày thời gian, hắn cũng cảm thấy phân tích này rất đáng tin cậy. Nhưng nghĩ muốn nhập môn, cũng không phải là điều dễ dàng. Cuối cùng, Lôi Đạo làm ra một quyết định.
"Tiểu Nha, dìu ta đến diễn võ trường." Lôi Đạo gọi thiếp thân nha hoàn của mình là Tiểu Nha, bảo nàng dìu hắn tới diễn võ trường.
Lôi phủ rất rộng lớn, là một tiểu “chủ nhân” của Lôi gia, Lôi Đạo sinh hoạt rất nhẹ nhàng sung sướng, cơ hồ không cần phải lo bất kỳ chi phí nào cả. Thậm chí sau khi hắn sinh bệnh, vẫn tự có cho mình một cái biệt viện đơn độc, cộng thêm mười tên nha hoàn dùng để sai vặt, tùy thời đều có thể phân công.
Ho lao sẽ truyền nhiễm, cho dù là thời đại nào cũng biết điều này. Bất quá, Lôi phủ có cao nhân chỉ điểm, mặc dù không thể trị khỏi bệnh cho Lôi Đạo, nhưng lại có thể khống chế nó không thể lây nhiễm cho người khác. Mà Lôi Đạo thân là người có hiểu biết, hắn tự nhiên hiểu rõ đặc điểm của căn bệnh ho lao, nên ngay cả lúc xuất môn đều mang theo “khẩu trang” tự chế, thoạt trông mười phần quái dị.
Rất nhanh, Lôi Đạo đã đi đến một tòa viện, bên trong ẩn ẩn còn truyền ra từng tiếng hò hét, thậm chí còn có âm thanh đao thương giao nhau.
Lôi Đạo rõ ràng, đây chính là diễn võ trường, tiếng hò hét kia chính là tiếng luyện võ của Lôi phủ hộ vệ.
Lôi gia cũng không phải một gia tộc bình thường, toàn bộ Lôi phủ mà nói, kỳ thật là tương đương với một thị trấn nhỏ. Phần lớn người trong Lôi trấn, đều làm tá điện cho nhà Lôi gia, thậm chí phần lớn sản nghiệp của Lôi trấn, cũng đều thuộc về Lôi gia.
Hào cường!
Lôi gia chính là điển hình cho hai chữ hào cường!
Lôi trấn này không có quan phủ, mà quan phủ lại ngụ tại huyện thành. Bời vậy nên khi mệnh lệnh quan phủ truyền ra khỏi huyện thành, đều cần phải dựa vào loại cường hào như Lôi gia này đến chấp hành, cho nên có thể nói: Lôi gia đại biểu cho toàn bộ Lôi trấn!
Làm một hào cường, Lôi gia tự nhiên dựa vào võ lực mà tồn tại. Những hộ vệ này toàn bộ Lôi gia cũng không có nhiều, đại khái chỉ hơn năm mươi người, nhưng mỗi người đều to lớn hữu lực, đều là người thường xuyên luyện tập võ nghệ.