Dịch giả: Thanh Tà
Đại ca Lôi Uy trở về, toàn bộ Lôi phủ lại trở nên náo nhiệt.
Lôi Uy luôn luôn là người hào phóng, hơn nữa lại mới từ trong huyện thành trở về nên trên đoàn xe ngựa chất đầy hàng hóa, chỉ cần người gặp là có phần, bao quát cả những tá điền kia của Lôi gia.
Bởi vậy ai cũng cảm kích ân đức của Lôi gia. So sánh với những thị trấn khác thì Lôi gia hoàn toàn chính xác là rất có lương tâm!
"Đại ca, huynh nhất định phải lưu ý, vô luận là Tuyết Liên hay là võ công rèn luyện nội phủ, đều nhất định phải lưu ý!"
Lôi Uy sắp phải rời đi, mỗi lần vị Đại ca này trở về đều không đợi tại Lôi phủ bao lâu cả. Dù sao thì sinh ý của Lôi gia tại huyện thành cùng phủ thành đều cần hắn đến chủ trì đại cục.
Thế là trước khi đi Lôi Đạo lại nhắc nhở một lần.
Lôi Uy lắc đầu nói: "Lão Tam yên tâm đi. Sự tình của đệ, huynh nhất định để ở trong lòng. Bất quá Khánh Nguyên đạo trưởng kia chính là lão cáo già, đệ đừng dễ dàng tin tưởng lão."
"Ồ, đệ hiểu được." Lôi Đạo như có điều suy nghĩ.
Khó trách Khánh Nguyên lão đạo ngây ngốc bên người Lôi Hoành nhiều năm thời gian như vậy mà vẫn không thể thu thập được ngàn năm Tuyết liên. Quả nhiên, người Lôi gia thật sự cũng không quá tín nhiệm Khánh Nguyên lão đạo.
"Ha ha, người Lôi gia thật đúng là không đơn giản. Phụ thân thoạt nhìn thì có vẻ thô bạo, nhưng thật ra lại là đại trí giả ngu. Đại ca lại tập hợp được những đặc điểm ưu tú của các thương nhân lành nghề, còn Nhị ca Lôi Võ thì lại có thể từ một tên tiểu binh nông thôn bởi vì tích lũy công đức mà thăng thành Tướng quân, bây giờ đang độc chưởng một quân, hẳn cũng không phải là nhân vật đơn giản gì. Nói đi thì cũng phải nói lại, chỉ có mình ta là kéo chậm bước chân của Lôi gia!"
Lôi Đạo lại ho kịch liệt.
Mặc dù hắn luyện được khí cảm, tạm thời chế trụ được ho lao bộc phát nhưng dù sao cũng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc. Một khi vẫn chưa trừ tận gốc thì sẽ phải nhận một ít ảnh hưởng nhất định.
Lôi Đạo lại cùng Đại ca hàn huyên vài câu.
Bỗng nhiên, một tên kiện bộc chạy tới thật nhanh, thở hồng hộc nói: "Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, nhanh đến diễn võ trường đi, đã xảy ra vấn đề rồi!"
"Xảy ra vấn đề rồi?" Hai người hơi sững sờ, bây giờ còn có thể xảy ra chuyện gì?
Thế là hai người đều cấp tốc đi theo.
Rất nhanh, bọn hắn đã thấy trên diễn võ trường có nằm một cỗ thi thể, máu tươi vẫn còn chưa khô cạn, tản ra trong không khí một mùi vị khó ngửi cay nồng.
Lôi Đạo buồn nôn muốn ói, dù sao bất kể là kiếp trước hay là kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chết, hơn nữa lại là kiểu chết tàn khốc như vậy. Đây rõ ràng là vì mất máu quá nhiều mà chết, khắp nơi trên người đều là vết đao.
Lôi Đạo cưỡng ép nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, hắn vội vàng hỏi: "Đây không phải tên hộ vệ đảm bảo an toàn cho Lưu Tam công tử trở về huyện thành sao? Làm sao lại chết thế này, hơn nữa lại chỉ có một mình hắn?"
"Con ta, lần này chúng ta chỉ sợ có phiền toái!" Nói chuyện chính là phụ thân Lôi Hoành.
Ông nói ra ngọn nguồn sự tình. Nguyên lai là trên đường trở về, bọn người Lưu Tam công tử đúng là gặp phải giặc cướp. Nếu như là một chút tên hồ nháo thì cũng thôi đi, nhưng lần này những tên cướp lại có an bài, nhân số không chênh lệch lắm gần ba trăm người.
Đây cũng không phải là một con số nhỏ!
Kỳ thật ở ngoại giới cũng không biết rõ là lần này ai chủ động tới cửa cầu hôn Lôi gia cả. Nhưng chuyện lão Nhị nhà Lôi gia gửi thân trong quân đội cũng không phải là điều bí ẩn gì, nhưng ai lại có tin tức tinh thông như vậy chứ?
Lưu gia chính là nhà đầu tiên đến đây, đồng thời cũng là nhà không may thứ nhất!
Hiện tại nửa đường gặp phải giặc cướp thì nhiều hoặc ít đều sẽ liên lụy đến Lôi phủ cả. Lôi Hoành không sợ chuyện này, nhưng cứ như vậy mà oan uổng gánh tội thì ông nuốt không trôi khẩu khí này.
Điều này còn không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là những tên giặc cướp này bắt đi Lưu Tam công tử là muốn đẩy Lưu Huyện thừa vào thế ghi hận Lôi gia. Lôi gia có thể tiếp nhận lửa giận của Lưu Huyện thừa sao?
Lôi gia chỉ là một cường hào nho nhỏ mà thôi. Dân không đấu với quan, đây mới là lời lẽ chí lý!
Việc bắt đi Lưu Tam công tử cũng tương đương với việc đặt một thanh đao ở trên cổ Lôi gia. Mưu kế này, đủ ác độc!
"Xem ra, người này là bọn hắn cố ý thả đi, trên thân còn có yêu cầu tài vật!"
Lôi Hoành lấy ra trên người thi thể một tờ phong thư. Bên trên rõ ràng đã liệt kê lít nha lít nhít các loại vật tư, hơn nữa đều là đồ vật mà Lôi gia có thể cung cấp.
Hiển nhiên, đây là đã ngầm ăn chắc Lôi gia rồi!
Đám giặc cướp này chỉ sợ là không phải hướng về Lưu Tam công tử mà là hướng về Lôi gia! Có lẽ nếu tại Lôi phủ thì có nhiều giặc cướp hơn nữa cũng vô dụng, nhưng có Lưu Tam công tử này, Lôi gia tùy thời phải chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Lưu Huyện thừa!