Dịch giả: Thanh Tà
Bên trong diễn võ trường lúc này, đao thương, khôi giáp đã xếp thành từng tòa núi nhỏ, lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Là một hào cường cho nên Lôi phủ vẫn có một ít nội tình, đó chính là những khôi giáp cùng với đao thương này. Kỳ thật đây đều là hàng cấm cả, bình thường Lôi phủ cũng rất ít khi sử dụng.
Tuy nhiên bây giờ thì khác rồi, bọn hắn muốn đi vây quét Phi Thiên Thử - một bọn sơn tặc tội phạm cùng hung cực ác thì tự nhiên không thể giấu giếm nữa, tất cả những “hàng cấm” này đều đã được dời ra ngoài.
Năm mươi tên hộ viện Võ Sư cùng với năm mươi tên kiện bộc khác đã xếp thành từng hàng chỉnh tề, chờ đợi hiệu lệnh xuất phát.
Nếu gom góp hết thảy thì không sai biệt lắm là có một trăm lẻ sáu người, tăng thêm chủ tướng Lôi Đạo thì có một trăm lẻ bảy người, có thể xem như là tám phần vũ lực của Lôi phủ.
"Đạo Tam gia!"
"Tam thiếu gia!"
Đám người tuy có cách xưng hô khác biệt nhau nhưng lời nói đều chỉ hướng cùng một người.
Lúc này, Lôi Đạo đã đổi một bộ sang một bộ quần áo màu đen bó sát toàn thân. Hắn không mặc khôi giáp bên ngoài bởi vì món đồ này quá nặng, mặc vào sẽ khiến hắn cảm thấy không hề thoải mái và hành động cũng không quen thuộc. Nhưng hắn vẫn mặc bên trong một tầng nội giáp, đây là nội giáp mà mẫu thân vụng trộm kín đáo đưa cho hắn, mà Lôi Đạo tin tưởng đây cũng là ý tứ của phụ thân Lôi Hoành.
Có tầng nội giáp này thì an toàn của Lôi Đạo lại có thêm một chút bảo hộ.
Đương nhiên lúc đang chém giết ngay trên chiến trường thì thắng bại chỉ là sự tình trong chớp mắt, ai cũng không dám cam đoan rằng mình có thể gặp nguy hiểm hay không.
Bộ quần áo đen tuyền bó sát trên thân Lôi Đạo không khiến cho hắn lu mờ đi, mà ngược lại còn khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy uy phong lẫm liệt, tựa hồ so với hình tượng ma bệnh trước kia thì có khác biệt rất lớn. Bây giờ, Lôi Đạo lộ ra tinh thần phấn chấn tràn trề!
Nhất là sau lưng Lôi Đạo còn đeo hai thanh đại đao khiến hắn càng thêm uy phong!
Tuy nhiên điều này cũng khiến nhiều người lộ ra vẻ nghi hoặc, Lôi Đạo cũng chưa từng học qua đao pháp, vậy hắn cõng theo hai thanh đại đao làm gì?
"Đạo Tam gia, ngươi đây là?"
Trương Thanh Long cũng rất nghi hoặc đối với hai thanh đại đao này.
"Lo trước khỏi hoạ!"
Lôi Đạo ngược lại thì rất bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại nói.
"Tiểu tử này kỳ thật chính là sợ chết!"
Trong diễn võ trường đột nhiên xuất hiện một thân ảnh ngoài ý muốn, chính là Khánh Nguyên lão đạo. Lúc này lão đang thì thầm bàn luận Lôi Đạo, trên người vẫn là một bộ dáng cao nhân kia nên tương phản hoàn toàn với đám người tay chân đầy binh khí.
Lão giang hồ thuật sĩ này cũng không ở Lôi phủ mà lại chạy tới diễn võ trường này làm gì? Ánh mắt Lôi Đạo hiện lên vẻ bất thiện, hắn cũng không biết lão lại muốn làm trò gì.
"Khánh Nguyên đạo trưởng, lão tới đây làm gì?"
Lôi Đạo nhìn thân ảnh Khánh Nguyên lão đạo, hắn trầm giọng hỏi.
"Tam thiếu gia, gia chủ đã đồng ý để lão đạo đi theo bên người Tam thiếu gia, cũng coi như là có thể chiếu cố lẫn nhau."
Khánh Nguyên lão đạo biến sắc, lập tức liền lộ ra vẻ mặt tươi cười.
"Lão mà còn có thể chiếu cố ta?"
Lôi Đạo một mặt không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía phụ thân Lôi Hoành.
Đây là ý gì?
Phụ thân lại muốn lão đạo sĩ này ở bên người hắn? Một lão đạo sĩ không có tài cán gì ngoài chút bản lãnh giang hồ, khắp nơi đi lừa người?
Lôi Hoành lắc đầu, nhàn nhạt nói ra: "Lão Tam, hãy để đạo trường lưu lại bên cạnh con đi. Đạo trưởng cũng là kỳ nhân, kinh nghiệm giang hồ phong phú cho nên nhất định sẽ không khiến con chịu thiệt."
Ngay cả phụ thân đều đã mở miệng thì Lôi Đạo cũng chỉ có thể đáp ứng. Hắn không thể bác bỏ lời nói của phụ thân.
Tuy nhiên hắn luôn cảm thấy lão đạo sĩ này, nhìn thế nào cũng không thấy chút hảo ý trên người!
Lôi Đạo vẫn luôn không hề tin tưởng Khánh Nguyên lão đạo, cho dù là hiện tại thì cũng giống như vậy.
Lão đạo sĩ thì căn bản không hề quan tâm, lão trực tiếp đi tới bên người Lôi Đạo rồi lập tức ẩn hình, bày ra dáng vẻ bất cần!
Nhìn hơn một trăm tên hán tử huyết tinh đằng đằng sát khí trước mặt, Lôi Đạo cảm thấy có chút đau đầu. Mặc dù cả trăm tên này đều là từng tay hảo thủ nhưng hơn một nửa là không thể tin tưởng, đặc biệt là năm mươi tên Võ Sư hộ viện kia.
Duy nhất chỉ có năm mươi tên kiện bộc là tuyệt đối đáng tin, vạn nhất mà có tình huống ngoài ý muốn xảy ra thì còn có thể dựa vào năm mươi tên kiện bộc này đoạn hậu.
Đây cũng là dụng tâm của Lôi Hoành!
"Chư vị đều đã biết mục đích của chúng ta ngày hôm nay, đó chính là tiễu trừ Phi Thiên Thử cùng một đám sơn tặc của hắn, để giữ cho Lôi phủ cùng thị trấn chúng ta một mảnh an bình. Xuất phát!"
Lôi Đạo cũng không muốn thêm lời thừa thãi, bất kể là tiền thưởng thì cũng được, hay là trợ cấp thì cũng tốt. Chuyện này về sau sẽ có Lôi gia an bài thỏa đáng, hắn ngược lại không nên nhiều lời.
Thế là Lôi Đạo liền suất lĩnh hơn một trăm tên hảo thủ cường tráng, trùng trùng điệp điệp dẫn quân rời đi Lôi phủ, toàn quân tiến về chỗ ẩn thân của đám sơn tặc Phi Thiên Thử!