Dịch giả: Thanh Tà
Phù Vân Sơn chính là dãy núi lớn nhất nằm phụ cận Lôi phủ. Địa hình dài liên miên bất tuyệt lại vô cùng phức tạp nên ít ai lui tới, có lẽ ngay cả mười vạn đại quân tiến vào bên trong, thì chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị trăm ngàn cây cối che khuất.
Bởi vậy Phù Vân Sơn tự nhiên trở thành hang ổ của bọn ác nhân hung hãn, tại sâu bên trong sơn mạch bạt ngàn này chính là nơi ẩn thân của không biết bao nhiêu là cường nhân sơn tặc.
Phi Thiên Thử sơn trại, nguyên danh trước kia là Hắc Phong sơn trại cũng ở nơi này.
Lôi phủ lại ngụ ngay tại phụ cận Phù Vân Sơn, khoảng cách đôi bên cũng không quá xa bởi vậy cho nên hơn một trăm tên hán tử cùng một trăm con chiến mã rất nhanh liền đã chạy đến Phù Vân Sơn, chỉ dùng chưa tới một canh giờ.
Sắc mặt Lôi Đạo trang nghiêm, kỳ thật thì hắn cũng không biết cưỡi ngựa. Từ nhỏ hắn đã mang nhiều bệnh tật, dáng người lại nhỏ yếu cho nên cũng không có ai mà quan tâm tới việc dạy hắn cưỡi ngựa cả.
Lúc này hắn chỉ lâm thời học tập, chỉ mới thoáng nắm giữ một ít kỹ xảo cưỡi ngựa mà thôi. Nhưng mượn nhờ lực lượng tầng thứ ba Đồng Tử Công thì cho dù trên lưng ngựa có xóc nảy thế nào đi chăng nữa, Lôi Đạo vẫn có thể gánh vác được.
Chỉ là hiện tại hắn cảm thấy rất khó chịu bởi vì phía sau luôn có một đôi mắt, tựa hồ như lúc nào cũng đang ngó chứng hắn vậy.
"Khánh Nguyên lão đạo, đã đến Phù Vân Sơn rồi, lão có cao kiến gì không?"
Lôi Đạo rất bất mãn nhìn thoáng qua Khánh Nguyên lão đạo.
Lão đạo này trên đường đi vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, có vẻ như muốn triệt để “nhìn thấu” hắn vậy. Điều này khiến cho Lôi Đạo cảm thấy rất không cao hứng, nếu không phải bây giờ đang có sự tình quan trọng cần được xử lý, thì hắn cũng có xúc động muốn dừng lại để dạy dỗ lão nhân này.
Khánh Nguyên lão đạo lúng túng cười một tiếng, ánh mắt lão đại khái nhìn qua hoàn cảnh chung quanh rồi nói: "Lão đạo đã sớm rời khỏi giang hồ, đã không để ý tới thế tục hiện tại. Huống chi là việc binh đao chiến trận này thì làm sao lão đạo có thể an bài được? Hết thảy đều nghe theo chỉ đạo của Tam thiếu gia cùng Trương đội trưởng!"
"Lão gia hỏa này thật sự là rất trơn trượt!"
Lôi Đạo lườm Khánh Nguyên lão đạo một cái, xem như là cảnh cáo rằng đừng có nhìn chằm chằm ta nữa, nếu không thì ta nhất định sẽ cho lão đẹp mắt.
Nhưng Lôi Đạo cũng không nhịn được mà thầm kinh ngạc, lão đạo này tự xưng đã gần bảy mươi tuổi nhưng thân thể lại vô cùng không tệ.
Đoạn đường này xóc nảy như vậy mà mặt lão không đỏ, hơi lão không gấp, dường như hoàn toàn chính xác là có chút bản sự.
Bí mật của lão đạo sĩ này, về sau Lôi Đạo lại đi thăm dò, bây giờ việc cấp bách nhất chính là diệt trừ tên sơn tặc Phi Thiên Thử!
"Trương thúc, ngươi đến xem thử."
Lôi Đạo dời ánh mắt của mình về phía Trương Thanh Long.
Mặc dù lần này trên danh nghĩa là từ Lôi Đạo dẫn đội, nhưng trên thực tế thì người chỉ huy chân chính lại là Trương Thanh Long. Điều này Lôi Đạo cũng rất rõ ràng mà phụ thân Lôi Hoành cũng đã âm thầm nói trước với hắn.
Nếu như nói những tên Võ Sư hộ viện kia hoàn toàn không đáng tín nhiệm, thì Trương Thanh Long này được xem như là một ngoại lệ. Trương Thanh Long là một Võ Sư cực kỳ trung thành, hơn nữa nếu bàn về kinh nghiệm giang hồ cùng với kinh nghiệm chém giết, thì dù cho Lôi Đạo có thúc ngựa cũng theo không kịp Trương Thanh Long.
Trương Thanh Long đã sớm có dự định, thế là hắn trực tiếp nói ra: "Gia chủ đã sớm cho người đi điều tra rõ ràng. Hiện tại Phi Thiên Thử đã tiếp thu thế lực của Hắc Phong sơn trại cho nên vị trí hiện tại của hắn cũng là vị trí trước kia của Hắc Phong sơn trại. Điều này Đạo Tam gia có thể yên tâm, chút chuyện này không có khả năng đánh lừa được Lôi phủ chúng ta. Chỉ cần tiếp tục đi tới thì nhất định có thể tìm được Phi Thiên Thử! "
Thế là Trương Thanh Long liền hét lên một tiếng, người người bắt đầu xuống ngựa. Chỉ để lại vài tên Võ Sư trông coi đàn ngựa còn những người khác thì đều tiến vào sâu trong Phù Vân sơn mạch.
Bên trong cây cối chằng chịt nhưng Trương Thanh Long tựa hồ như rất quen thuộc, cho nên không đến nửa canh giờ mà đám người đã bắt gặp một khe đá vô cùng hiểm trở. Mọi người tiếp tục đi vào bên trong xem xét thì mới thấy một ít cờ xí, thậm chí còn có bóng người qua lại.
"Đạo Tam gia, nơi này chính là Hắc Phong Sơn Trại, cũng chính là chỗ ẩn thân của Phi Thiên Thử! Hắc hắc, tên Phi Thiên Thử kia tự nhận là có thể man thiên quá hải, nhưng hắn làm sao biết được tình báo của Lôi phủ chúng ta đã sớm phủ đầy sơn trại dù to hay nhỏ bên trong Phù Vân Sơn cơ chứ!"
Trương Thanh Long cười lạnh nói.
Đừng nhìn Lôi trấn bé nhỏ, Lôi gia nhiều lắm thì cũng chỉ là dễ nhũi hào cường.
Nhưng nên nhớ là hào cường cùng hào cường cũng không hề giống nhau!
Lôi phủ ở gần Phù Vân Sơn cho nên tự nhiên có quan hệ mật thiết cùng Phù Vân Sơn. Thậm chí là những sơn tặc bên trong các sơn trại kia, ngoại trừ những tên tội phạm cùng hung cực ác thì hầu hết phổ thông sơn tặc đều là những người nghèo khổ bên ngoài thị trấn!
Bởi vậy nên việc Lôi gia muốn nắm giữ một chút tình báo của sơn trại cũng không phải là việc khó khăn gì.
Phi Thiên Thử chưởng khống Hắc Phong sơn trại cũng mới hơn mấy tháng mà thôi.
Hắn căn bản vẫn chưa thể nào nào biết rõ ẩn tình bên trong mà trên thực tế, Lôi gia kỳ thật đã sớm phát giác hết tất cả rồi!