Dịch giả: Thanh Tà
Lôi Đạo nhìn nhìn nha hoàn bên cạnh, "Này tiểu Nha, bản thiếu gia có còn đồng tử thân hay không?"
Ánh mắt của hắn trông chờ nhìn về phía tiểu Nha, người khác có thể không biết, nhưng thiếp thân nha hoàn cùng hắn lớn lên từ nhỏ này nhất định phải biết.
Lúc bấy giờ trên mặt tiểu Nha đã sớm đỏ rực như quả đào chín muồi. Nội tâm nàng thật sự rất muốn làm ấm giường cho Lôi Đạo, nhưng từ khi hắn sinh bệnh mấy năm trước, chủ mẫu đã lặng lẽ ngăn cấm nàng.
Bởi vậy nàng vẫn chưa thể toại nguyện.
"Thiếu gia, ngài vẫn chưa có phá thân." Tiểu Nha đỏ bừng mặt, nàng thấp giọng nói.
Trong lòng Lôi Đạo thầm thở dài, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút cổ quái. Nếu nói như vậy, hiện tại hắn vẫn là một con gà tơ hay sao?
Bất quá, việc cấp bách bây giờ chính là luyện võ!
"Trương thúc, không có vấn đề gì."
Lôi Đạo quay người nói với Trương Thanh Long mà Trương Thanh Long cũng nhẹ gật đầu. Lôi Đạo vẫn còn thân đồng tử, hoàn toàn chính xác phù hợp với đặc điểm của Đồng Tử Công.
Chỉ là vừa mới nghĩ tới mình sắp dạy võ cho một tên bệnh nhân ho lao, trong lòng của hắn ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ.
"Đạo Tam gia, Đồng Tử Công cần chuẩn bị một chút dược liệu, nếu không thì không thể luyện thành, ngược lại sẽ còn thương thân hại thể. Tam gia cho ta một ngày thời gian chuẩn bị, ngày mai có thể bắt đầu chính thức luyện võ!"
Lôi Đạo nhẹ gật đầu, chỉ cần Trương Thanh Long đáp ứng là tốt rồi. Và cứ thế, hắn hài lòng mang theo tiểu Nha rời đi diễn võ trường.
"Lão Tam muốn luyện võ? Còn là Đồng Tử Công?" Lôi Hoành – Lôi gia chi chủ nhìn Trương Thanh Long đang bẩm báo trước mặt, mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc. Ông thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Trước kia Lôi Hoành cũng được coi là một nhân vật hoành hành một phương, bằng không mà nói, cho dù là cứu được một mạng của Trương Thanh Long, như thế nào lại có thể khiến cho bực giang hồ này liều mạng cúi đầu nghe theo, cam nguyện ở lại Lôi phủ?
Điều ông tiếc nuối nhất chính là lão Tam Lôi Đạo. Nhi tử bị bệnh ho lao nan y này, cho dù ông có nhiều vàng bạc đến mấy cũng không làm nên chuyện gì.
"Gia chủ, ta đã đáp ứng Đạo Tam gia, chuyện này nên làm thế nào?" Trương Thanh Long lộ ra vẻ khó khăn. Dù rất bất đắc dĩ nhưng chuyện này hắn cũng phải trước tiên bẩm báo cho gia chủ.
"Thôi, thời gian của lão Tam còn lại không nhiều, cứ mặc cho hắn hồ nháo a."
Lôi Hoành khoát tay áo, xem như đáp ứng yêu cầu của Lôi Đạo. Về sau mọi dược liệu liên quan đến sự tình luyện võ của Lôi Đạo, hiển nhiên là do Lôi phủ cung cấp.
"Khánh Nguyên đạo trưởng."
Lúc này trong phòng còn có một lão đạo sĩ tinh thần sáng quắc, thần thái lão luyện, lộ ra bộ dáng hết sức tiên phong đạo cốt.
"Đạo trưởng, bệnh tình của lão Tam, thật sự là không còn khả năng cứu chữa hay sao?" Lời nói của Lôi Hoành mang theo giọng điệu không cam lòng.
Năm năm trước ông vô tình gặp Khánh Nguyên lão đạo này. Lúc ấy Lôi Đạo đã bị chẩn đoán mắc bệnh ho lao, cho dù là Lôi Hoành mời danh y từ bốn phương tới cứu chữa nhưng cũng không làm nên chuyện gì, chỉ nhận được kết luận là Lôi Đạo chỉ còn ba năm để sống.
Nhưng Khánh Nguyên lão đạo lại tự đề cử mình rồi cam đoan với chính Lôi Hoành rằng lão có thể kéo dài cho Lôi Đạo năm năm tuổi thọ.
Mà cho đến tận bây giờ, hoàn toàn chính xác đã trôi qua năm năm, Lôi Đạo vẫn chưa có chết.
Hơn nữa, những năm nay Khánh Nguyên lão đạo cũng lăn lộn tại Lôi phủ, dần dần đạt được tín nhiệm của Lôi Hoành, được xưng tụng một tiếng “Kỳ nhân”.
"Lôi gia chủ, bệnh tình của Tam thiếu gia thực sự đã đến lúc nguy kịch, thật sự là không có thuốc chữa. Dựa theo quan sát của lão đạo, thiếu gia đại khái chỉ còn hơn một năm tuổi thọ, cho nên trong khoảng thời gian này, lão đạo mong gia chủ hãy sớm chuẩn bị tinh thần."
"Một năm!"
Lôi Hoành dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn có chút không thể chịu được, bộ dáng ông bây giờ giống như người thất hồn lạc phách vậy.
"Khánh nguyên đạo trưởng, thật sự là... thật sự là không có cách nào?"
"Không có cách nào, bất quá..."
Lời nói Khánh Nguyên lão đạo đột nhiên biến chuyển, biểu lộ ra dáng vẻ trang nghiêm, lão trầm giọng nói: "Nếu như có thể làm theo đề nghị trước đó của bần đạo, mua được một gốc ngàn năm Tuyết liên ở cực Tây chi địa. Lão đạo liền có thể ngưng luyện thành công duyên thọ dược tề, từ đó kỳ tích có thể sẽ phát sinh!"
"Ngàn năm Tuyết liên!" Lôi Hoành nghe vậy, không khỏi lắc đầu nói: "Đừng nói là ngàn năm Tuyết liên, nhiều năm như vậy, ta đã phái người nghe ngóng bốn phía, ngay cả trăm năm Tuyết liên đều không có tin tức gì. Hơn nữa, ngay cả có thì giá cả... "
Trong lòng Lôi Hoành rất rõ ràng, ông căn bản không thể chiếm được ngàn năm Tuyết liên.
Mà cũng phải nói, Khánh Nguyên lão đạo này lúc trước son sắt thề cam đoan có thể giúp cho Lôi Đạo sống thêm năm năm mà cũng không cần vàng bạc. Mục đích của lão cũng chỉ là yêu cầu Lôi gia bảo trợ nguyên liệu điều chế thọ duyên dược tề.
Cái duyên thọ dược tề này cũng không biết là thật hay giả. Có rất nhiều nguyên liệu quý báu mà cho dù Lôi Hoành có dùng toàn bộ lực lượng Lôi phủ cũng mới có thể thu thập được một phần. Nhưng riêng một món Tuyết liên ngàn năm này, thật sự là bất lực!
Nếu như thật sự là tìm được ngàn năm Tuyết liên, coi như là không vì Lôi Đạo, thì ông cũng muốn thử duyên thọ dược tề này. Dù sao đồ vật có thể kéo dài tuổi thọ, ai mà không muốn dùng?
Khánh Nguyên lão đạo cắn răng nói: "Nếu như bây giờ không có ngàn năm Tuyết liên thì trăm năm cũng có thể thử một lần, nhưng nhất định phải là Tuyết liên!"
"Ta sẽ cho người mật thiết chú ý tin tức này." Lôi Hoành khoát tay áo, lời nói có chút bất đắc dĩ.