Dịch giả: Thanh Tà
Võ công nên luyện Lôi Đạo cũng đã luyện, tam đại ngạnh công cũng đã đạt tới cực hạn. Hiện tại, dù Lôi Đạo vẫn còn chưa đạp chân vào ngưỡng cửa ngoại công đỉnh phong, nhưng trên thực tế thì khoảng cách cũng chỉ kém có nửa bước.
Chỉ kém một cơ hội!
Một khi cơ hội này xuất hiện thì Lôi Đạo tùy thời đều có thể bước vào ngoại công đỉnh phong!
Chỉ là, cơ hội này ở đâu ra?
Lôi Đạo không biết, những người khác cũng không biết. Coi như là đi hỏi thăm mẫu thân thì kỳ thật cũng không có biện pháp hữu hiệu gì.
Luyện võ, ngay từ ban đầu đã là chuyện của chính mình. Những người khác có thể cho lời khuyên, có thể đưa ra phương hướng cùng sự chỉ điểm, nhưng nếu như đã chạm tới “thời cơ” thì phải dựa vào chính mình!
"Thôi, coi như không có có thành tựu ngoại công đỉnh phong, nhưng nhờ vào thực lực tam đại ngạnh công cực hạn của ta, cho dù không có địch lại Quỷ Thủ thì cũng sẽ không quá kém. Lại kết hợp với mẫu thân, nói không chừng có thể chống qua đại nạn này!"
Trong lòng Lôi Đạo thở phào một hơi. Quỷ Thủ giống như là một viên cự thạch đè ép trong lòng hắn vậy, hắn hao phí đại giá như vậy, bây giờ chỉ còn lại có hơn một năm tuổi thọ, cơ hồ vì ván cược này mà lột sạch tất cả tài nguyên của hắn.
Cũng chỉ vì đối phó Quỷ Thủ!
Dù chỉ có thể chống đỡ thôi, nhưng đó cũng là thắng lợi.
Chí ít, là có thể bảo vệ được Lôi phủ!
Về phần lúc nào bước vào ngoại công đỉnh phong thì Lôi Đạo cũng không biết. Nhưng hắn có một loại cảm giác mơ hồ, dường như mọi chuyện đã được sắp đặt trong cõi u minh, thời cơ này, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện.
Thế là Lôi Đạo cũng không tiếp tục điên cuồng luyện võ mà dành thời gian thả lỏng. Lợi dụng khoảng thời gian thanh nhàn này mà lẳng lặng chờ đợi Quỷ Thủ!
Lại mấy ngày liên tiếp trôi qua, không chỉ riêng gì Lôi Đạo, mà trên thực tế toàn bộ Lôi phủ đều hoàn toàn yên tĩnh.
Quỷ Thủ sẽ lại đến, đây đều là phán đoán của cao tầng Lôi gia, của gia chủ Lôi Hoành. Thực sự thì cũng không phải là quá nhiều người biết được chuyện này, có rất nhiều người bình thường của Lôi phủ còn chưa hay chuyện gì sắp xảy ra.
Tuy nhiên, người chờ thì lại không đến, Lôi phủ ngược lại phải tiếp đón đoàn người của Lưu gia.
. . . . .
Lưu Huyện thừa đã phái người đến, muốn hộ tống Lưu Tam công tử trở về. Hơn nữa cũng không thể hiện thái độ tiếp viện Lôi phủ nào cả, ý tứ của Lưu Huyện thừa đã rất rõ ràng.
Lưu gia, cũng không muốn tham gia vào vũng nước đục này!
Có lẽ, Lưu gia cũng đã cân nhắc lợi và hại. Một vị cường giả không chỉ đạt tới ngoại công đỉnh phong mà còn là một tên tội phạm sơn tặc không việc ác nào không dám làm, cho dù Lưu gia làm quan triều đình thì cũng không muốn đắc tội.
Bởi vậy, ngay cả chuyện thông gia trước đó, người Lưu gia cũng không hề nhắc lại, tựa hồ như cố tình quên đi. Dù sao thì có thông gia cũng không giải quyết được việc gì!
Mà Lưu Tam công tử trong thời gian này ở lại Lôi phủ, cuối cùng cũng đã gặp được Lôi Vũ. Lôi Đạo cũng không rõ tâm tình lúc đó của Lưu Tam công tử như thế nào, nhưng vào thời khắc này Lôi Đạo nhìn thấy điệu bộ chạy trối chết, không có một tia lưu luyến của Lưu Tam công tử khi rời đi Lôi phủ, thì Lôi Đạo đã hiểu rõ rồi!
Chỉ là Lưu Tam công tử không hề lưu luyến, nhưng lại có người luyến lưu. Lôi Đạo cảm thấy tiểu Vũ nhà mình tựa như có chút không nỡ rời xa Lưu Tam công tử, vị tiểu muội này đứng thật lâu ngẩn ngơ buồn, ánh mắt nhìn về phương hướng Lưu Tam công tử rời đi.
Lôi Đạo cũng hiểu rõ, vị tiểu muội ngốc này của hắn, chỉ sợ là mê luyến Lưu Tam công tử mất rồi!
Đáng buồn là cơ hội Lôi gia thông gia cùng Lưu gia đã trở nên cực kỳ nhỏ bé.
"Ca, muội còn có thể nhìn thấy Lưu Tam công tử sao?"
Ánh mắt mọng nước của Lôi Vũ có chút mông lung, nàng thấp giọng hỏi.
Trong khoảng thời gian luyện võ này, hình thể Lôi Đạo đã phát sinh biến đổi kinh người. Nhưng Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện của hắn đã đạt tới đỉnh phong, mặc dù vẫn không thể biến hóa tùy ý, nhưng việc súc cốt vẫn dễ như trở bàn tay.
Vì không khiến cho người khác cảm thấy cổ quái nên hắn cố tình ép chặt xương cốt mình lại. Dáng vẻ thoạt nhìn chỉ hơi rắn chắc một chút mà thôi, người ngoài nhìn vào cũng không thấy đột ngột.
Về sau hắn dự định chậm rãi “lớn lên” từng ngày, để cho người nhà cảm thấy quen thuộc dần.
Lôi Đạo nghe thấy câu hỏi của Lôi Vũ, hắn cũng nhìn qua phương hướng rời đi của Lưu Tam công tử, hai mắt khẽ híp lại thành khe hẹp: "Tiểu muội, muội thật thích tên tú tài kia à?"
"Ây... Ca, ca không được giễu cợt muội nha. Từ lần đầu tiên muội gặp được Lưu Tam công tử, thì tim muội đã đập thình thịch rồi. Chỉ là, Lưu Tam công tử tựa hồ không có thích muội..."
Lôi Vũ cũng không ngốc, bộ dáng này của nàng, chỉ sợ rất khó có nam nhân nào thích. Thậm chí vì chuyện này mà nàng cảm thấy có chút tự ti.
Lúc này Lôi Đạo lại trở nên khí phách vô cùng, hắn vừa cười vừa nói: "Tiểu muội, muội yên tâm, chỉ cần là nam nhân muội thích thì hắn liền trốn không thoát! Không bao lâu sau, vị “em rể” này sẽ lại đến cầu hôn muội thôi!"
"Thật sao?"
Hai mắt Lôi Vũ tỏa sáng, lộ ra dáng vẻ mong đợi.
"Tự nhiên là thật, Tam ca có lúc nào lừa qua muội chưa?"
Lôi Đạo dùng ngữ khí chém đinh chặt sắt, kiên định nói.
Chờ hắn ngoại công đại thành, lại thêm Lôi gia có thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì Lưu gia làm sao có thể không đồng ý? Coi như là không đồng ý thì Lôi Đạo hắn cũng có thể bắt sống tên Lưu Tam công tử kia về Lôi phủ, tin tưởng Lưu Huyện thừa cũng không dám nói gì.
Thời khắc này, lần đầu tiên Lôi Đạo cảm nhận được tầm quan trọng của “lực lượng”. Cho dù vẫn chưa đạt tới ngoại công đỉnh phong nhưng nội tâm hắn đã có chút bành trướng.
Quy tắc chỉ dành cho kẻ yếu mà thôi, một khi ngươi đã nắm giữ lực lượng không ai có thể địch nổi, thì trên đời này nào còn cái gì gọi là quy củ?
Hơn nữa, vào lúc này tam đại ngạnh công của Lôi Đạo vẫn liên tục kiên trì dung hợp, nhưng vẫn không có cách nào thống nhất lẫn nhau. Lôi Đạo ẩn ẩn có cảm giác rằng, thời cơ của hắn thực ra chính là một trận chiến, một trận chiến đánh đến long trời lở đất, một trận chiến vui vẻ tràn trề!
Thậm chí Lôi Đạo còn hi vọng Quỷ Thủ mau đến. Bởi lẽ, Quỷ Thủ, chính là thời cơ của hắn!