Chương 122
ĐứiJa trẻ hư.
“Hừ…hừ….”
Có lẽ bộ não hiền lành của ông thợ rèn không nghĩlZ ra cho ông ta đAfược câu cú đdSộc ác nào đpFểAf chửi, vậy nên ông ta cứpZr gầjoIm gè trong cổ họng mãi thôi.
Anh trai hắTwIn trúng một búa này chỉxI yếu ớt kêu lên vài tiếng phẫn nộ rồi nằlZm im không nhúc nhích. Ông ta nghĩPS: “ChắGgc nó chết mấObbt tiêu rồi !” Vì thế ông ta chuyểdSn sang mục tiêu kế tiếp. Chính là hắoCn khi đaoOó.
HắARpn khi đHó không phảPSi là King.
HắSn khi đNHó không có chút sứlZc mạSnh nào.
HắzKjn khi đaoOó không thểxI luôn giữIf vẻ bình tĩiJnh trước mọi việc.
HắFn khi đGgó chỉFxo là một đoNPứKrUa bé yếu ớt với nỗi bi thương mấoCt cha mẹ mà thôi.
Nhìn thấIpAy hung thầUnn ác sát tiến đfến, dù có thương xót bố mẹ như thế nào, nhưng nó cũng không thểGg giống anh trai, đoATiên cuồng lên nhào vào đdSối thủ rồi cầSm chắIfc cái chết đlZược.
ĐứpZra bé yếu ớt rờAfi tay khỏi thi thểF mẹ nó, lùi dầlZn về phía góc tườgng. Mỗi khi nó lê bước, thảHoFm máu lạbiLi trảpFi dài ra. Trông hàng máu này hỗn loạFn hệt như cái mớ bong bong trong đUnầzKju nó bây giờn vậy.
Tràn ngập nỗi sợ hãi.
Sợ hãi khi phảRlii xa cha mẹ.
Sợ hãi khi nhìn thấrXy anh nó bịI đpFánh.
Sợ hãi khi ngườoATi đFxoàn ông này nhìn nó với cặp mắlZt khát máu.
Ông ta sẽ giết nó !?
Hẳn rồi.
Nhưng thay vì tìm cách phảSHzn kháng, nó chỉIf sợ sệt thu vào một góc, trùng hợp thay, đlZó lạLzi là vịaoO trí hắSHzn hiện tạoCi đFxoang ôm gối gục đHầxIu, góc nhìn của hắnn và đRliứYYaa bé như hòa làm một.
Thì ra bao nhiêu năm rồi, nỗi sợ hãi này vẫn còn. Nó không biến mấRlit, chỉUn bịFxo chân lý ứFc chế đAfi mà thôi.
HắObbn của hiện tạpZri nhìn cảCnh tượng này mà như chết lặng. Đôi đbxAồng tử đxIã trở lạoATi màu vàng kim lạunh lẽo, nhưng trợn trừng – co rút liên tục. NhữNHng mảKrUnh ký ứUnc liên tục ùa về, khiến hắlZn như bịJSJ cây búa kia hung hăng gõ lên đfầZIu, dù rằlZng lão thợ rèn mới chỉSHz giơ nó lên mà thôi.
HắARpn kinh ngạRlic nhận ra một đATiều.
NhữATng cảARpnh tượng này tạSi sao không hề có trong ký ứoNPc của hắoATn !? Từ khi tiếp nhận con mắiJt chân lý, hắObbn đbiLã có một bộ não vĩoCnh cửu, không thểObb quên bấPSt cứg thứS gì. TạlZi sao hắKrUn không nhớ !?
TấoATt cảoC ký ứgc của hắnn chỉzKj tới lúc hắIfn khóc gục bên thi thểzKj bố mẹ, rồi trờGgi sáng.
NhữxIng cảaoOnh tượng này, thật sự là ký ứLzc của mình ư !?
TạARpi sao mình lạJSJi không nhớ !?
Nỗi sợ hãi này rấzKjt thật, chắHc chắrXn mình đoNPã từng trảATi qua, vậy tạSi sao mình lạPSi không có chút ấgn tượng nào trước khi tiến vào thế giới này !? TạxVi sao vậy !?
Chân lý - chân lý đxIã giấoNPu nhữbxAng ký ứoCc này đCi ư !?
Vì sao !?
…
Mặc cho hắgn tự hỏi và gặm nhấKrUm nỗi sợ hãi cùng đpZrứATa bé đogdó, ông thợ rèn vẫn như cũ, nặng nề giơ lên cái búa vài chục cân quá đYYaỉZInh đbiLầTwIu.
ChỉARp cầaoOn ông ta giáng xuống, đRliứJSJa bé này – cũng tứNHc là hắbiLn khi đATó sẽ thành thịARpt nát.
Mà hắnn có thểS ngồi đoATây xem lạHoFi cảGgnh này, dĩUn nhiên là do ông ta không thểIpA thành công.
…
Cây búa trên tay ông thợ rèn rơi xuống. Hơi thở ông ta phì phò, dồn dập, mỗi một lầPSn thở nặng, máu lạoCi theo thanh quảxIn trào ra, nhìn thê thảiJm hết sứoCc.
Bởi lẽ, nơi ngực ông ta, đLzúng vào vịRli trí trái tim, nhô ra một mũi dao nhọn hoắFxot.
Sau lưng ông ta, thân ảoATnh nhỏ nhé của anh trai hắpZrn khi đwuó cũng thở dốc từng đARpợt, đaoOôi mắpFt đZIã hằogdn màu đIpAỏ vì khóc và thù hận không hề thay đuổi. Tay anh hắGgn nắHm chắxVc cán dao, khuôn mặt kiên quyết xóay mạSHznh một đlZườIpAng rồi mới rút ra.
Máu cũng theo đoCó phun lên như suối.
Đến khi thân thểRli của ông thợ rèn đSổ xuống, luồng huyết dịoATch ấlZy vẫn cứbiL phun lên như nước ngầrum đFxouợc khoan, vài giọt bắHn lên mặt hắFxon, ấHoFm áp nhưng tanh tưởi.
Anh trai hắwun thì tòan thân ngập máu, đTwIôi mắaoOt đnỏ ngầwuu, khuôn mặt vặn vẹo như một sát thầpZrn. Cái sát khí vẫn còn đHoFọng lạgi thoang thỏang trong không khí dọa cho hắATn khi đpZró muốn nín thở.
TấRlit cản xảruy ra quá nhanh.
KểjoI cảiJ đPSối với hắAfn bây giờg, đFoạSn ký ứlZc vốn không có trong ký ứnc này xảCy ra chỉSHz trong một khỏang khắRlic. Chưa đFầaoOy mườKrUi phút đdSã có thêm hai cái xác trong nhà của hắpFn. Đối với hắoNPn bây giờYYa, đIfoạIfn ký ứuc này cũng mang lạGgi đFxoủ loạSi sắrXc thái cảgm xúc tiêu cực. Vậy đAfối với hắUnn khi điJó – một đxIứIpAa trẻ chưa tới mườUni tuổi thì sao !?
Thế giới quan của nó sụp đPSổ chỉSHz trong một đPSêm.
TấpZrt cảLz nhữbiLng ngườZIi thân yêu nhấbiLt của nó tự tàn sát nhau chỉpF trong vài giờLz đlZồng hồ, chỉbxA còn mình anh nó đwuứiOng đNHó, nhuộm máu thở nặng nhọc, nhưng mỗi hơi thở ra đTwIều như có quỷ khí ám ảLznh, đRliáng sợ vô cùng.
Đối với một đSứlZa trẻ, nhữKrUng đrXảARp kích liên tục này đLzủ khiến nó phát đpZriên và phá nát hệ tư duy của nó.
“Đừng… điOừng lạoNPi đruây…”
“Tha cho em… đPSừng lạfi đdSây… đRliừng mà….”
HắSn khi đruó ôm đNHầuu, dùng hết sứiOc đIểS hai tay che đSi đZIôi mắaoOt với con ngươi đxIã điOảNHo loạGgn vì bộ não liên tục nhận đZIảS kích. Hai chân nhỏ bé liên tục đTwIạIp xuống đoNPấObbt như muốn đruưa cái lưng càng thêm dán vào vách tườZIng.
Hắwun khi đnó không còn nhận ra bấoCt cứAf ai nữxVa.
Ai cũng là kẻ thù.
Ai cũng muốn giết hắoATn.
Ai cũng thật đYYaáng sợ.
Nếu hắpZrn không làm gì, có phảCi hắSn sẽ chết không !?
Hàng loạbiLt suy nghĩogd liên tục vặn soắxVn trong bộ não của đlZứdSa trẻ đxVáng thương, càng vì thế lạfi thêm tàn phá tư duy vốn đruã sắRlip lệch lạHc của nó.
Bỗng nhiên anh nó vứoATt con dao xuống ngay trước mặt nó. Anh trai quỳ xuống dang rộng đxIôi tay, ôm nó thật chặt.
“Không sao rồi…”
“Không sao hết… đaoOã có anh ở đSây rồi !!”
…
Tòan thân đJSJứiOa bé không ngừng run rẩCy. Không cảoATm thấlZy chút ấYYam áp nào từ cái ôm đTwIó, nó chỉpF cảfm thấxIy mùi máu tươi sộc vào mũi tanh tưởi. Mỗi lầUnn nó ngửi thấxIy mùi này, đSHzều có một ngườSHzi chết đYYai, lầxVn này có phảpZri sẽ đAfến nó không !?
Không thểC…
Nó không muốn chết. Nếu mùi này tượng trưng cho cái chết, vậy thì ngườNHi chết không thểARp là nó.
Tròng mắoATt đPSang đrXảaoOo loạbxAn vì sợ hãi cũng trở nên đIfỏ ngầSu vì đoCiên cuồng. Mặc cho anh nó ra sứbiLc gì chặt lấJSJy, muốn dùng hơi ấTwIm cơ thểJSJ đSểFxo xoa dịuu cơn sợ hãi của nó. Hai tay đbxAứSHza bé vòng ra sau lưng ông anh, quơ quơ liên tục, cho đwuến khi nắrXm đPSược cán thứUn hung khí đwuã lấoATy đNHi ba mạIpAng ngườoCi vừa rồi.
Con dao của mẹ nó.
NgườObbi chết chắxVc chắgn không thểC là mình, tấft cảpZr mọi ngườKrUi đTwIiên rồi, tấATt cảIf mọi ngườaoOi đlZều là kẻ xấAfu, họ nên chết hết đIpAi mới đgúng.
Con dao giơ lên cao, khi anh nó vẫn đHang ôm nó thật chặt. Hai lầrun giết ngườSi, dù có do lĩJSJnh vực phảjoIn bội tác đoATộng, với anh nó, đbxAấSy cũng là cực hạLzn. Nếu không phảObbi vì muốn bảlZo vệ đSứZIa em bé bỏng duới cây búa thợ rèn, chắRlic chắTwIn anh nó cũng không thểSHz đoCứIfng dậy nổi với vết thương cực nặng nơi bảZI vai.
Anh nó vẫn luôn miệng thì thào “không sao rồi…” “sẽ bảObbo vệ nó…”
Nhưng hắrun khi đHó đxIã quá trễ đObbểTwI thứIc tỉbxAnh. Tòan bộ đFxoầObbu óc lúc bấbiLy giờPS chỉu còn giết hoặc bịlZ giết, làm gì còn lờoATi nào lọt tai. Cán dao giơ lên cao, duới ánh trăng rọi vào, lạoNPi càng thêm sáng bóng lạn thườlZng, màu đpFỏ tươi còn đxIọng trên sống đTwIao nhè nhẹ lưu chuyểzKjn, giống như muốn nhìn thấpZry càng nhiều đKrUồng loạRlii tanh tưởi đHó hơn.
HắJSJn bây giờlZ thì sao !?
Ký ứSc đATã hòan tòan trở về rồi. HắAfn đpZrã nhớ ra chính mình là ngườSHzi đpFã kết thúc thảNHm kịUnch trong gia đHình này, và trở thành kẻ duy nhấRlit sống sót.
“Không, dừng lạaoOi đrXi !! “’
“Không phảxVi như vậy !! NhữIfng ký ứxVc này là dối trá…”
“Ta không bao giờC làm như thế, ta có chân lý, ta có khảUn năng tư duy tuyệt đYYaối chính xác, không thểF nào làm như thế đHoFược…”
Hắogdn như ngườbiLi mấrut hồn, quơ quơ đObbôi tay lên muốn lấpFy lạHoFi cán con dao nhưng không thểLz, mọi hành đSộng của hắIfn tạIi không gian này là vô ích, bởi lẽ đGgây là quá khứH.
Quá khứAf không thểiJ thay đJSJổi, cũng không thểoAT chối bỏ.
“Không đTwIờFi nào, đwuó không phảZIi là ta….!!! ChắSHzc chắSn đxIó không phảKrUi là ta !!!!!! NhữpZrng cảHnh tượng này là giảRli dối, tấaoOt cảiJ đxIều chỉxI là giảpF dối, không phảGgi ta làm, không phảZIi ta làm !!!”
“Kiều Nguyệt Nga – cô ở đnâu, mau ra điJây !!”
HắoCn ngửa mặt lên trờPSi hét lớn, tiếng hét như chấzKjn đzKjộng cảPS không gian ảCo này, phối hợp với tiếng hét của hắoNPn, thờiOi gian một khắGgc này như ngừng lạfi. Cán con dao vẫn mãi giơ lên, như thờui gian bịoAT ngưng đTwIọng, không thểLz hạKrU xuống.
BằARpng ý niệm cực mạPSnh của mình, hắgn có thểI dừng thờATi gian của thế giới này lạObbi, nhưng chắSHzc chắpFn không quá lâu.
Trước sau gì con dao đUnó cũng phảZIi hạogd xuống.
Đó là sự thật mà hắJSJn không thểg chấaoOp nhận.
RằxVng chính tay hắpFn đogdã giết chết ngườRlii cuối cùng còn yêu thương, bảoCo vệ mình.
…
Một tiếng thở dài lặng lẽ vang lên sau lưng. HắKrUn của hiện tạoCi như bắxIt đbiLược cọng rơm cứJSJu mạKrUng, quay lạHoFi, tóm chặt lấSy đYYaôi bờGg vai nhỏ nhắObbn của Linh, siết mạogdnh như muốn làm nó biến dạJSJng:
“Cái này không phảSi thật đxIúng không !? TấzKjt cảKrU chỉSHz là do cô và Lục Vân Tiên dàn dựng đoNPúng không !? Tôi không thểf làm thế đHoFược, không có thứAf gì có thểpF ảaoOnh hưởng đwuến tâm trí tôi, tôi có chân l…”
“King.” Cô gái ngắoATt lờIi hắTwIn.
“Anh lúc đJSJó chưa hề có chân lý !”
HắbiLn vốn đNHang nói liên hồi trong cơn kích đbiLộng bỗng im bặt. Vẻ mặt ngơ ngác, giống như một cái xác không hồn, duy chỉiO có đYYaôi tay kia vẫn nắwum chặt lấATy bờoC vai cô ấPSy, như níu kéo cọng rơm cứFu mạaoOng cuối cùng.
“Còn nhớ nhữiOng gì anh nói với Long thầKrUn khi tiếp nhận chân lý không !?”
…
Không thểGg cảfm nhận đoATược bấKrUt cứxV dao đwuộng cảTwIm xúc nào. Không biết yêu thích, vui buồn, đbiLau khổ, thỏa mãn hay nuối tiếc.
Như vậy có khác gì đKrUã chết.
Lờfi mờAfi của chân lý vốn điJã không công bằIpAng ngay từ đuầCu.
Từ bỏ nhân cách hiện tạGgi điOểJSJ có đrXược tri thứYYac vượt qua bốn đoATạNHi thế giới khác vài trăm, vài ngàn năm cùng khảH năng tính tóan siêu việt.
TạNHi sao chỉoC có hắwun bịZI như vậy !?
TạATi sao hắwun lạxIi đaoOồng ý !?
…
“TạxIi sao lúc đrXó anh đxVồng ý !?”
“Tôi… không biết.” HắAfn đSHzáp mập mờPS như vô thứgc, nhưng giọng nói ngập ngừng đHã bán đoNPứHoFng hắgn.
“Vậy đHoFểTwI em nói cho một lầIpAn. Ngay khi biết chân lý có thểS khóa trái cảSm xúc, anh đfã chấogdp nhận nó vô đRliiều kiện, đaoOơn giảIfn vì anh muốn chạpFy trốn. ChạaoOy trốn nhữAfng mặc cảSm tội lỗi của chính mình. Dựa vào chân lý, anh tự viết ra một đNHoạlZn ký ứZIc giảogd tạAfo, rằSng chính mình là ngườbxAi may mắpFn sống sót, chứFxo không phảSHzi là ngườzKji giết tấFxot cảaoO đSHzểoAT sống sót !”
“Đó mới thật sự là anh. King của ta.”
“ChỉpZr là một đPSứARpa trẻ hư, không chịoCu thừa nhận tội lỗi của mình bằdSng cách núp sau cánh cửa chân lý mà thôi.”
Buông thõng.
HắoNPn quỳ gối, gục đARpầzKju xuống như một tội đObbồ, sứLzc mạRlinh kìm hãm không gian này cũng vì thế mà biến mấpZrt, con dao trên tay đJSJứlZa bé giơ cao mãi… rồi cũng đfến hồi hạIpA xuống, đIâm thẳng vào trái tim của anh trai nó.
Phập.
Máu chảLzy ra như một sự thật tấSt yếu, vĩiOnh viễn không thểiJ thay đbiLổi.
ĐứIa trẻ ấrXy sau khi giết chết anh trai chính mình, rồi mở cửa, tham gia vào vũ đGgiệu giết chóc ở ngòai kia. Không ai đxVánh giá cao một đAfứHa trẻ trong cái vòng xoay ngườjoIi giết ngườoCi này, vì thế nó bình thảxVn mà giết hết tấwut cảAf nhữdSng ai lạaoOi gầSn, không chút khó khăn nào.
“Các ngườrXi đwuều phát đrXiên rồi, nếu không giết các ngườSHzi thì các ngườLzi cũng sẽ giết ta.”
“Ta không muốn chết, ta cũng không muốn giết ngườogdi, ta chỉIpA tự vệ mà thôi.”
…
ĐứAfa bé thấGgt thiểAfu với cặp mắut vô hồn dạuo quanh ngôi làng đxIược sơn lên màu máu. Vừa đJSJi nó vừa lẩSHzm nhẩgm như tụng kinh, một bài kinh siêu điJộ ngườfi chết dưới tay nó, cũng là một loạJSJi ám thịru khiến nó không cảwum thấoNPy chút tội lỗi nào.
“Ồ… đHoFám trẻ nhà hàng xóm đHoFều núp ở đpFây. TạCi sao các ngườIfi lạUni run rấHoFy !? TạFi sao các ngườUni lạIi sợ hãi !? NgườaoOi phát đxIiên và muốn giết ngườoATi đLzâu phảzKji ta !?”
“Ồ, cái này hảoC !? Đây là đSầjoIu của tên đdSiên ta vừa muốn giết ta !? Sao !? Cha của các ngườbxAi hảIf !? Còn ngườFxoi nằARpm kia là mẹ của các ngườxIi !? Đừng đjoIùa chứaoO !? Đó chỉzKj là lũ đSHziên đjoIã mấPSt hết nhân tính mà thôi. Không giết chúng thì chúng sẽ giết ngườaoOi khác, đruáng sợ lắSm.”
“Ta làm sao ấZIy hảiJ !? Không biết, ta cũng không biết, ta chỉS thấxVy sợ… sợ lắzKjm… ! Ta lạdSi không muốn chết, đbxAây chỉbiL là bấZIt đGgắARpc dĩbiL thôi.”
“Ồ, đoATừng nhìn ta như vậy. Ánh mắATt này… đGgúng rồi, là ánh mắiOt này. Lúc anh trai ta mấlZt lý trí cũng có ánh mắbiLt như thế, các ngườUni đGgang muốn giết ta phảni không !? NghĩpZr rằHoFng mình là trẻ con nên sẽ không có ai đKrUề phòng !? Đừng có mơ.”
“Ta cũng là trẻ con mà.”
…
Con dao trên tay đxVã đRliổi thành lưỡi liềm gặt lúa, đPSườoATng cong sáng lóang như mảHnh trăng khuyết. Lưỡi liềm vung lên, ngườiJi lớn ngã xuống, trẻ em ngã xuống. Như có một sứUnc mạARpnh ma quái gia trì vào cơ thểu đLzứxIa bé. Nó trở thành một sinh vật không biết mệt mỏi, không biết đxIau đZIớn, chỉlZ muốn giết tấIft cảH, đSển sống sót.
GiờIf thì ai mới là tử thầxVn thật sự đCây !?
…
Cho đfến cuối cùng, chỉPS còn lạKrUi mình nó sống sót.
Nó điOã giết bao nhiêu ngườUni, nó cũng không nhớ nữxIa. Ba ngày sau cái chết của mọi ngườIpAi, khi mà bứzKjc tranh vẽ Alucard hòan thành như một đzKjối tượng đaoOểKrU nó trút giận nỗi hổ thẹn và lòng căm thù – khi mà chân lý mở ra cánh cổng vĩS đGgạoCi ấiOy với nó.
Nó đpZrã lựa chọn quên đATi tấbiLt cảJSJ.
ĐểH trở thành vịoC vua lạSHznh lẽo – không mang chút cảATm xúc nào của nhân loạHi.
Không cảaoOm xúc là không còn khổ đwuau và hổ thẹn, không phảwui sao.
…
Giấwuy không gói đHoFược lửa, dù chân lý có thểRli khống chế trí óc hắdSn hòan mỹ như thế nào, sự thật cũng có ngày đnược lôi ra ánh sáng, giống như cái kim trong bọc lâu ngày cũng phảKrUi lòi ra.
Càng trốn tránh sự thật bao nhiêu, khi đSối mặt với nó ngườJSJi ta càng yếu đxVuối bấpZry nhiêu.
VịTwI vua như tảIng băng ngàn năm lạunh lẽo này, rốt cuộc cũng sụp điJổ rồi.
Trong vòng tay của Linh, hắdSn khóc như một đoCứObba trẻ.
TấPSt cảC nước mắSt từ nhữUnng năm tháng ấRliy tích tụ và bịYYa chân lý kiềm hãm, một lầARpn này khóc ra tòan bộ.