Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch)

Chương 10 - Bắn Giết

"Vậy phải làm sao, làm sao bây giờ?" Diêm Ngọc nắm tay và lẩm bẩm nói: “Hay là tìm Vương thúc sát vách, rồi tìm thêm vài nam nhân nữa tụ tập lại một chỗ. Như vậy, Tiền Tam kia cũng không dám làm gì."

"Ngoài Vương thúc ra, còn ai nữa?"

"Phan hòa thượng nha." Diêm Ngọc bất chợt nói.

Lý Nguyên hơi suy nghĩ rồi lắc đầu.

Kéo theo một nhóm, tự mình làm còn kéo theo cả người nhà làm, cũng không tốt.

Hơn nữa, Vương thúc ngoại trừ thân thể có hơi cường tráng ra, y cũng chỉ là một cái hán tử trung thực và dễ bảo, còn Phan hòa thượng thì không có mối quan hệ gì với hắn. Nhóm ba người bọn hắn tập hợp lại thì vẫn chỉ là đám ô hợp, còn không bằng tự hắn đi làm.

Diêm Ngọc còn muốn nói tiếp, nhưng Lý Nguyên ngồi bên cạnh, tay phải luồn qua lưng cô, nhẹ nhàng nắm lấy vai mềm của cô, và nói nhỏ: “Diêm tỷ, chuyện bên ngoài tỷ đừng lo, để ta lo."

"Chàng lo như thế nào nha?”

"Cùng gã đi săn à."

"Chàng sẽ không như Thái Hoa thúc phải không? Đi rồi không quay lại."

"Sẽ không, sẽ không. Ở nhà có mỹ nhân xinh đẹp như Diêm tỷ, ta sao có thể không quay lại?"

Diêm Ngọc đỏ mặt một chút, nhẹ nhàng nói: “Ghét, lại dỗ người ta", sau đó cô lại rúc vào trong lòng ngực hắn, gương mặt tràn đầy lo lắng.

Lý Nguyên nhíu mày nhìn căn nhà tối tăm, trong ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh.

Kiếp trước, hắn là người mổ lợn, ban đầu còn hơi e sợ, nhưng khi giết nhiều rồi, hắn không cảm nhận được gì nữa, ánh mắt của hắn đã trở nên bình tĩnh.

Tiền Tam nhất định phải chết.

Nếu không giết gã, ta với gã nhất định sẽ nổi lên xung đột trực diện. Toàn bộ sức mạnh của ta đều nằm ở trên cung, đến lúc đó một đám nhào tới, một tiễn của ta chỉ bắn được một người, chắc chắn không tốt.

Hơn nữa, nếu ta giết người công khai, đó chính là giết người, quan phủ nhất định sẽ bắt ta. Nếu ta không bắn, họ sẽ đánh ta, ta sẽ không có cách nào.

Nếu ta gặp rắc rối, Diêm tỷ cũng sẽ không có kết cục tốt.

Vậy, giết gã ở đâu?

Nhân lúc gã đi săn?

Đây là phương án tốt nhất.

Nhưng ta lại không biết Tiền Tam mấy hôm nay có đi săn hay không, và ta cũng không biết gã đi săn ở đâu.

Phương án này quá khó kiểm soát, có quá nhiều biến số.

Tuy nhiên, có một nơi Tiền Tam chắc chắn sẽ đến, đó chính là nhà gã.

Sau đó, nên giết lúc nào?

Hôm nay? Không được, ta với gã vừa có mâu thuẫn, Tiền Tam liền chết, ta có thể bị nghi ngờ.

Vậy thì chờ thêm một hai ngày.

Cũng không được, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì sao?

Quên đi, ta đi theo dõi, có cơ hội liền giết.

Lý Nguyên càng ngày càng trở nên bình tĩnh hơn, mổ lợn lúc trước, hắn cũng như vậy.

Vào đêm đó, trăng sáng treo cao, chiếu rọi mặt đất sáng tỏ.

Bên ngoài gió không lớn, nhưng đất dính sương, trời đông lạnh giá.

Khe hở trên cửa đã được Diêm Ngọc che lại lúc trưa, lúc này trong nhà vọng lên tiếng kêu ken két.

Sau một lúc lâu.

Diêm Ngọc mềm nhũn nằm ngủ say trong ngực nam nhân của mình.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, trong chăn ấm áp dễ chịu, ở giữa mùa đông lạnh giá này, chăn ấm tựa như nhạc viên ngăn cách bóng tối và rét lạnh.

Ở trong cái loạn thế này, nó như là ánh sáng, là hơi ấm, là vui vẻ và an tâm.

Lý Nguyên kéo cánh tay ra và nhẹ nhàng nhắc nhở: "Diêm tỷ, ta đi vệ sinh, tỷ ngủ tiếp đi."

Nhưng Diêm Ngọc đang ngủ ngon lành, chỉ đáp lời như nói sảng trong giấc mộng, người khẽ lật sang một bên.

Lý Nguyên nhấc lên một khe nhỏ, lặng lẽ rời giường, sau đó nhanh chóng mặc quần áo và lấy đại cung và ống tên trên tường. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn thêm 20 điểm vào "Truy Tung trung cấp".

Một cảm giác nhẹ nhàng và kỳ lạ lan khắp cơ thể, đi theo đó là kinh nghiệm theo dõi tài tình.

Trong chốc lát, khả năng cảm nhận ánh sáng, ẩn giấu hơi thở và khả năng chuyên chú vào mục tiêu đều được nâng cao lên một cấp độ.

Lý Nguyên nhẹ nhàng đẩy cửa sau, cúi người xuống và "sưu" một cái nhảy ra ngoài.

Hắn di chuyển nhanh chóng, bước chân cực nhẹ, cả người giống như một con hổ lớn đã trà trộn vào thôn.

Sau vài lần sưu sưu, hắn đã chạy tới cánh rừng nhỏ sau nhà.

Lý Nguyên lao nhanh vùn vụt, gió rít qua tai.

Gió lạnh mùa đông như con dao, nhưng lúc này hắn không quan tâm, ánh mắt quét qua xung quanh.

Nếu có thứ gì nguy hiểm, sẽ có chữ số xuất hiện, đây cũng có thể coi là bản lĩnh ẩn hình.

Phường Tiểu Mặc ở Tiểu Mặc sơn cũng không lớn, tổng thể nó giống như một cái thôn, sở dĩ sử dụng "phường" để gọi cũng chỉ để phù hợp với yêu cầu đồng nhất tên gọi từ quan phủ.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã đến nhà của Tiền Tam, thân thể lóe lên, đã nhảy tới trốn đằng sau một gốc cổ thụ âm u.

Nhà của Tiền Tam.

Tiền Tam đang uống rượu, vừa uống vừa kể lại chuyện hôm nay.

Một phụ nhân xinh đẹp ngồi trong ngực gã, nhẹ nhàng cười mà rót rượu cho gã, đồng thời cười nói: "Ông, hôm nay ngài thật mạnh mẽ, ngài còn không cần ra tay, Phan hòa thượng đã bị bọn người đó đánh đập rồi."

Bình Luận (0)
Comment