Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch)

Chương 14 - Võ Đạo (2)

Diêm huynh, tên là Diêm Mục, chính là người bằng hữu cũ rất có phong phạm giang hồ hào hiệp kia.

Và cũng chính Diêm Mục đã sắp xếp Diêm Ngọc ở đây trước khi rời đi, từ đó một đi không trở lại.

Diêm Ngọc đỏ mặt nói: "Hắn là cháu ngoại của ta, ta là dì nhỏ của hắn, trong nhà ta có bối phận lớn hơn."

"Khụ khụ."

Lý Nguyên thật không biết nói gì.

Chuyện bối phận này nên nói như thế nào đây?

Dì nhỏ của đại ca là nữ nhân của hắn? Vậy đại ca gọi hắn là gì? Huynh đệ? Hay là dượng?

Diêm Ngọc đỏ mặt nói: "Mỗi người một cách nói."

Lý Nguyên tò mò hỏi: "Nhưng nếu nàng là dì nhỏ của Diêm huynh, vậy thì phụ mẫu của hắn ở đâu? Và tại sao hắn lại sắp xếp nàng ở nhà ta?"

Diêm Ngọc buồn bã nói: "Nhà chúng ta bị cướp biển tấn công, chỉ có mình ta sống sót.

Diêm Mục nói là hắn muốn hộ tống một vị quan tốt đến thành Ngọc Kinh."

Về việc làm gì, Diêm Mục không nói với ta.

Ta biết hắn không nói cũng là vì tốt cho ta."

Thành Ngọc Kinh, tức là hoàng đô.

Nhưng Lý Nguyên không quan tâm đến điều đó, hắn chỉ hỏi: "Vậy Diêm huynh có võ công cao không?"

Diêm Ngọc nói: "Ta cũng không rõ lắm, Diêm Mục luôn ở bên ngoài, sau này khi nhà gặp cướp biển, hắn mới trở về."

Trong lúc nói chuyện, Diêm tiểu nương tử bỗng nhớ ra: "Đúng rồi, ta nghe hắn nói qua mấy câu như, gì mà võ đạo phân cửu phẩm, võ giả nhập phẩm lực không thể địch;

Lại gì mà luyện pháp nhất đạo ở tại huyết, trư huyết dưỡng trư, long huyết dưỡng long;

Lục phẩm sinh mệnh đồ sách có thể cải mệnh.”

Võ đạo chia thành chín đẳng cấp? Võ giả nhập phẩm?

Máu heo dưỡng heo, máu rồng dưỡng rồng? Sinh mệnh đồ sách?

Lý Nguyên đã tìm thấy câu trả lời.

Trên thế giới này không chỉ có công pháp mà còn chia thành chín phẩm. Mà khi đạt tới lục phẩm sẽ sinh ra chất biến.

Vậy từ bây giờ trở đi, hắn càng phải cẩn thận hơn.

Hắn im lặng, Diêm Ngọc cũng không nói gì.

Không lâu sau đó, trong bóng đêm truyền đến âm thanh khiến người ta xấu hổ.

Sau một hồi, tiểu nương tử đã ngủ say, Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn cửa sổ đã được dán lại, im lặng một lúc rồi cũng chậm rãi nhắm mắt.

Ngủ thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Sau ba ngày.

Những lương thực mà họ đã mua trước đó đã gần hết.

Diêm Ngọc và Vương thẩm quyết định cùng đi mua thêm từ cửa hàng lương thực của cái thương nhân lòng dạ đen tối kia.

Vương thúc vốn là một chân chạy bàn trong tửu lâu trên huyện, nhưng hai ngày gần đây tửu lâu kinh doanh không tốt, hắn cũng không đi làm, trong nhà lại không có việc gì, y liền kéo một trai một gái cùng đi mua lương.

Hai nhà ở gần nhau, cũng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, cộng thêm cửa hàng lương thực cũng gần, Lý Nguyên liền không để ý.

Hiện tại vẫn còn quan phủ, ít nhất là trị an cơ bản vẫn phải có.

Ban ngày ban mặt đi cửa hàng mua lương, đi cũng đi quan đạo, trừ khi có sơn tặc cướp biển vào huyện, nếu không thì cũng không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, hắn quyết định đi lên núi xem thử.

Từ khi Tiền Tam chết, đã trôi qua năm ngày.

Bụi bặm nên lắng xuống thì cũng đã lắng.

Ở bên ngoài, Phan hòa thượng bị giam trong đại lao của huyện nha, sau mấy ngày nữa sẽ bị vấn trảm.

Ở trong phường Tiểu Mặc, Tiền gia có năm huynh đệ, nhưng không phải ai cũng làm thợ săn. Thậm chí Tiền Đại, Tiền Tứ và Tiền Ngũ thường xuyên chạy việc bên ngoài. Khi hung thủ đã bị bắt, họ cũng không quan tâm.

Ở trong thôn này chỉ còn lại Tiền Nhị.

Tiền Nhị là đầu lĩnh của một đám lưu manh, thủ hạ có bốn năm cái tùy tùng.

Hắn biết kế hoạch "chỉnh hợp đám thợ săn, sau đó toàn được nhậu nhẹt ăn ngon" của Tiền Tam.

Tiền Tam chết, hắn định tiếp tục kế hoạch đó.

Nhưng không ngờ, ngày Phan hòa thượng rời thôn đã trực tiếp hô ra dự định của Tiền gia.

Phan hòa thượng làm sao biết được? Quỷ mới biết.

Có lẽ lúc đó vợ của Tiền Tam hoảng sợ nên đã nói hết mọi chuyện ra ngoài.

Bởi vậy, mấy thợ săn trong thôn không làm nữa, bọn họ trực tiếp liên minh với nhau.

Nếu Tiền Nhị dám đến, bọn họ dám đánh, không hề sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, Tiền Nhị cũng không có cách gì, bảo hắn đi săn, hắn cũng không săn.

Còn nhóc tiểu Phi cầm "chuẩn săn chứng của Thái Hoa thúc", chỉ là thằng lưu manh lông còn chưa mọc, bảo đi dạo người thì được, chứ dọa dã thú… vẫn là thôi đi.

Vì thế, hoàn cảnh đi săn đã có.

Lý Nguyên quyết định đi lên núi xem thử.

Trong miệng đã sớm nhạt nhẽo vô vị, cần lắm chút vị mặn vị thịt.

Bình Luận (0)
Comment