Con lợn rừng này vốn nặng hơn 200 cân, lúc này chỉ còn chưa đầy 200 cân. Nhưng 3 người vẫn phải chật vật mới mang về thôn được.
3 người này tự nhiên là Hùng ca, Trương Ma Tử, Trương Nỗ Lực.
Người trong phường đều ghen tị nhìn con lợn rừng này, thậm chí còn có người đang chảy nước miếng.
Khi đã đói đến nỗi không đủ tiền mua gạo, thấy một con lợn như vậy, ai có thể kiềm chế được bản thân đây chứ?
"Hùng ca thật là có bản lĩnh."
"Đúng vậy, con lợn lớn như thế, chỉ mỡ heo thôi cũng đủ ăn không biết bao lâu rồi."
"Hùng ca, ta cũng muốn lăn lộn với ca."
"Hùng ca thật là giỏi!"
Xung quanh, không ít thanh âm truyền đến.
Vào đúng lúc này, một giọng nói thâm trầm không hợp lại xen lẫn vào.
"Ồ, săn được con lợn lớn như thế, không chia sẻ với người khác à? Thật không thể nói nổi mà!"
Mọi người nhìn về hướng thanh âm phát ra, thấy là Tiền Nhị.
Đằng sau Tiền Nhị là hai tên lưu manh, đứng ra từ đám đông và nói: "Trong phường đã có người chết đói rồi, dù sao nếu không được toàn nhậu nhẹt ăn ngon như các ngươi thì ít nhất cũng phải để ý tới chứ? Phải không? Nào?"
Hắn giơ tay, quét mắt qua dân chúng đang xem, cố gắng xúi giục họ.
Vào lúc này, Hùng ca đột nhiên để đòn gánh xuống, rút ra dao sắc từ sau lưng, lau lau trên tay áo, sau đó chỉ vào Tiền Nhị, hung hăng nói: "Đánh hắn! Chỉ cần đánh, là có thể đến đây lấy thịt.
Càng đánh mạnh, càng lấy nhiều thịt.
Đây là Hùng ca ta nói."
Khi lời nói vừa kết thúc, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Hùng ca cũng không vội, ngồi lên con lợn rừng, vung đao cắt một cái đùi lợn béo tròn, giơ lên quơ quơ: "Người đầu tiên đánh, nhận cái này.
Biết vì sao không? Người đánh Tiền Nhị, chính là huynh đệ của ta.
Về sau, nói không chừng lão Hùng ta đi săn còn dẫn theo."
Vừa hết câu, không khí lại yên tĩnh một lúc, mấy cái lóc nhóc đột nhiên cầm gậy, đi lên bắt đầu đánh.
Tiền Nhị tức giận, hét lên: "Ai dám, ai dám?"
Nhưng mấy tiểu tử đó vẫn tiếp tục, đồng thời hét lên "Lăn lộn với Hùng ca".
Ngày càng nhiều người tham gia.
Tiền gia từng bắt nạt rất nhiều người ở phường Tiểu Mặc, bây giờ có Hùng ca đứng ra, còn có thể nhận thịt, chắc chắn sẽ có người sẵn lòng đi đánh Tiền Nhị.
Diêm nương tử nhìn đánh nhau bên kia, vội vã chạy về nhà, kể chuyện này cho Lý Nguyên, giọng điệu có chút chua chua.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Lý Nguyên đã hiểu được "Người ta đi săn lợn rừng, còn chàng thì chỉ săn được có một con gà rừng".
Lý Nguyên lại thầm hô may mắn, may là hắn không tham gia.
Nhóm Hùng ca quả nhiên không an phận, là người có dã tâm.
"Liên minh thợ săn" mới thành lập không bao lâu, đã trực tiếp đối đầu với Tiền gia.
"Nguyên ca nhi, chàng nói, Hùng ca đã dẫn theo Trương Nỗ Lực và Trưng Ma Tử, liệu gã có dẫn thêm chàng hay không?
Chàng với gã đều là thợ săn trong thôn mà."
Tròng mắt của Diêm nương tử đảo đảo, lại lo lắng lẫn oán trách: "Chàng có muốn đi cùng gã không?"
Lý Nguyên tiến lại ôm lấy nương tử, cười nói: "Diêm tỷ, nàng đừng lo việc bên ngoài, ta biết phải làm gì."
Trong ánh mắt Diêm nương tử có chút chua xót.
Con lợn rừng đó nặng tới 200 cân, toàn là thịt, ăn biết bao giờ mới hết.
Nhưng cô cũng biết rằng nam nhân nhà mình không thể sánh được với Hùng ca.
Hùng ca là thợ săn từng chém qua gấu đen, trong khi chồng cô chỉ là thợ săn phải nằm giường mấy ngày mấy đêm vì bị lợn rừng truy đuổi, xét về khả năng săn thú là không thể so sánh được.
Và ngoài ra...
Diêm nương tử nhẹ nhàng phàn nàn: "Nguyên ca nhi, chàng nhìn Hùng ca người ta, vừa dũng mãnh vừa phóng khoáng. Vậy liền trực tiếp lăn lộn cùng gã, sau này gã trở thành người đứng đầu phường Tiểu Mặc chúng ta, cũng là người có thể đối đầu với Tiền gia."
Lý Nguyên nghe câu này xong, có chút phiền muộn, lập tức nói: "Vậy nàng lấy gã đi."
Diêm nương tử ngơ ngác một chút, nhéo tay hắn thật mạnh, tức giận nói: "Ta Diêm Ngọc không phải là loại phụ nữ dễ dãi, sau khi quyết định cùng ngươi, đời này ta sẽ không bao giờ đến gần nam nhân khác nữa."
Nói xong, cô tức giận chạy đi, ngồi một mình ở góc tường, bóng lưng lẻ loi quay về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên chạy đến, ngồi bên cạnh cô.
Vừa mới ngồi xuống, mông của Diêm nương tử đã nhích sang một bên.
Lý Nguyên đuổi theo không bỏ.
Diêm nương tử lại nhích vào sâu hơn.
Lý Nguyên nhắc nhở: "Diêm tỷ, nàng vẫn chưa tẩy trang, giận dữ như vậy không đẹp."
"Híc~" Diêm nương tử bất ngờ kêu lên, xoay mình nằm oặt xuống giường, khóc lên: “Ngươi nói ta nghĩ về người khác, lại không thích ta."
Cơ thể cô phập phồng liên tục, khóc không ngừng.
Lý Nguyên không ngờ nữ nhân lại phản ứng quá kích động như vậy, hắn tiến tới gần, nắm lấy tay cô.
Diêm nương tử cũng không cử động, mặc cho hắn nắm lấy.
"Diêm tỷ?" Lý Nguyên gọi, Diêm nương tử giấu mặt vào chăn, không đáp lời.
"Diêm tỷ?"
Lý Nguyên gọi lần nữa, nhưng Diêm nương tử vẫn không đáp.
Lý Nguyên nói: "Diêm tỷ, nếu nàng muốn ăn thịt lợn, sau một thời gian, ta cũng sẽ bắt một lợn rừng về."
"Nói xạo vừa thôi." Diêm Ngọc cuối cùng thầm thì: “Đừng nghĩ rằng là ta không biết con gà rừng đó là ngươi may mắn gặp được."