Ngoài trời bắt đầu rơi tuyết nhỏ.
Lý Nguyên vứt con hươu vào góc phòng.
Trời đông giá rét, hươu qua một đêm cũng không bị hỏng.
Sau khi tắm, cả hai ôm nhau vật lộn trên giường.
Sau một hồi dày vò nhau, Diêm nương tử nằm êm ái trong ngực Lý Nguyên, kề sát gối tâm sự.
"Nguyên ca nhi, hôm nay Phượng Nhi đến xin lỗi ta, nói là ngày đó không nên nói với chàng như vậy."
"Hôm nay lúc ta đi ra ngoài, cũng có nhiều người đến trò chuyện với ta.
Nhưng mà ta chỉ tìm Vương thẩm.
Ta nói với Vương thẩm chàng có thịt muốn bán.
Vương thẩm bảo Vương thúc ngày mai hỏi xem tửu lâu có nhận hay không.
Nếu tửu lâu nhận, giá chắc chắn sẽ tốt hơn so với người bán lương thực kia."
Lý Nguyên hơi suy nghĩ, rồi nói: "Được, để Vương thúc đi hỏi thử."
Chỉ có điều con hươu này, ngày mai ta vẫn phải bán, nếu không thịt sẽ không tươi mới."
Tuyết rơi cả đêm.
Ngày hôm sau, tuyết đã cao đến gối.
Trước cửa nhà, Diêm nương tử dùng tay nhẹ nhàng đỡ con hươu cho nam nhân nhà mình, hà ra hơi nóng nói: "Về sớm nhé."
Lý Nguyên đáp lời, cõng cung và con hươu, chân nông chân sâu giẫm lên tuyết mà đi về phía xa.
Trong thế giới tuyết trắng, trong lành và cô tịch, đã không có mấy người muốn ra ngoài, sự huyên náo ồn ào cũng chả thấy đâu.
Người buôn lương thực trong thôn không phải là thương hội Phúc Lâm mà Tiền Gia quen biết, mà là một thương hội khác, chỉ là Lý Nguyên chưa từng để ý tới.
Lúc này, khi hắn cõng bao tải đến trước cửa hàng lương thực, hắn nhìn lên và thấy bảng hiệu trên cửa viết “Thương hội Tứ Hà", hắn liền bước vào.
Bên trong kêu loạn ầm ĩ, không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Và có một nam nhân chặn đường hắn, hỏi: “Làm gì?"
Lý Nguyên nói: "Bán thịt, ngươi có thu mua không?"
"Mở ra xem."
Lý Nguyên đặt xuống bao tải và mở ra.
Người đó đến gần xem, thấy được một con hươu còn nguyên vẹn, y nhíu mày suy nghĩ một lúc, bất ngờ nhớ ra điều gì, dò hỏi: “Ngươi là Lý Nguyên?"
Lý Nguyên nói: "Đúng là ta."
Nam nhân đó cười: "Hai ngày qua, ngươi thật là oai phong a."
Lý Nguyên cay đắng nói: "Chỉ có thể lo đủ miếng ăn, nuôi gia đình mà thôi."
Nam nhân đó liếc nhìn vóc dáng của hắn, bất chợt nói: "Làm quen một chút, ta tên là Triệu Phụng, trông coi cửa hàng lương thực này."
Lý Nguyên nhìn y, thấy trên đầu y bay lượn "2~3", rõ ràng là người chưa nhập phẩm nhưng cũng đã mạnh hơn nhiều người.
"Triệu huynh, rất vui được gặp." Lý Nguyên ôm quyền.
Triệu Phụng nói: "Giá của con hươu này, ta sẽ trả theo giá như trên huyện, không gạt ngươi."
Lý Nguyên nói: "Cảm ơn Triệu huynh."
Triệu Phụng gọi người, sau đó một người trong cửa hàng lấy con hươu đi cân.
Trong khi đó, Triệu Phụng nói: "Ta biết ngươi là một hảo hán, còn giỏi bắn cung, có hứng thú gia nhập thương hội Tứ Hà ta không?"
Nhìn thấy Lý Nguyên chuẩn bị cất lời, Triệu Phụng lắc tay, nói: "Để ta nói hết trước."
Y chép chép miệng, chắp tay đi vài bước, sau đó nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên nói: "Thẳng thắn với ngươi, vài ngày nữa, cửa hàng lương thực chúng ta sẽ rời khỏi huyện Sơn Bảo."
"Tại sao lại phải đi?" Lý Nguyên hỏi tò mò.
Triệu Phụng nói nhỏ: "Hồng Liên tắc khởi nghĩa, huyện Sơn Bảo ở gần, chúng ta phải rời đi! Hiện tại, thương hội chúng ta đang thu nhận mãnh sĩ các nơi để cùng rút lui, ngươi có muốn tham gia với chúng ta không?"
Lý Nguyên do dự một chút, sau khi người trong cửa hàng đến đưa đồng tiền lớn cho hắn, hắn mới nói: "Triệu huynh, xin cho ta thêm thời gian suy nghĩ."
Hắn không muốn đồng ý ngay.
Mới quen chưa nói được mấy câu, có thể tin tưởng lẫn nhau hay không cũng là một vấn đề.
Hơn nữa ở trong thời loạn thế này, làm hộ vệ cho thương hội cũng là một việc nguy hiểm.
Nếu thương hội muốn chạy khắp nơi, ngươi cũng phải theo khắp nơi.
Mà những cường nhân ngoài kia cùng với Hồng Liên tặc mà Triệu Phụng đã nói, chẳng phải là nhắm tới loại thương hội như này sao?
Triệu Phụng nói: "Được, vậy trong vòng ba ngày, ngươi tới đây nói cho ta biết là được."
Con hươu này nặng 30 cân, người của thương hội Tứ Hà cho hắn 36 mai đồng tiền lớn.
Lý Nguyên trực tiếp dùng 16 mai đồng tiền lớn để mua 30 cân ngô, 10 cân đậu, chia thành hai bao.
Sau đó, hắn dùng 5 đồng tiền lớn để mua 1 cân muối; dùng 5 đồng tiền lớn để mua một túi nhỏ đường trắng và một ít nến.
Như vậy, hắn chỉ còn lại 13 đồng tiền lớn.
Thời đại này, muối và đường đều là những thứ xa xỉ, có thể mua về được nhiều như vậy, Lý Nguyên đã rất mãn nguyện rồi.
Trong khi đó, khuôn mặt của Triệu Phụng trở nên hơi đen lại, bởi vì người này mua nhiều như vậy tức là định ở lại đây lâu dài, không định đi cùng y.
Y suy nghĩ một chút, nhìn bóng lưng Lý Nguyên đi xa, lao theo vào trong trời tuyết, hét lên: "Đợi một chút, đợi một chút!"
Lý Nguyên dừng bước, lịch sự nói: "Triệu huynh, có chuyện gì sao?"
Triệu Phụng nói: "Lý Nguyên, ta lại nói cho người một lời thật.
Nếu ngươi gia nhập thương hội Tứ Hà, ngươi cũng sẽ cùng ta đi theo Tam tiểu thư.
Tam tiểu thư mặc dù bị chèn ép, nhưng rất có tài năng, chắc chắn sẽ có một vị trí trong thương hội.
Bây giờ ngươi và ta cùng theo tiểu thư, khi tiểu thư thực sự thượng vị, chúng ta sẽ là những đại công thần, không thể thiếu chỗ tốt."
Lời của y hoàn toàn xóa tan sự do dự cuối cùng của Lý Nguyên.