"Đã có chuyện gì xảy ra?”
Lý Nguyên kinh ngạc nhìn một hồi, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác không lành, hắn tăng tốc bước chân về nhà.
Nhưng khi hắn đến gần phường Tiểu Mặc, hắn phát hiện đêm nay lại có một đám người đông đúc đang tập trung ở bên ngoài, không biết đang xem hay đang chờ cái gì, tiếng ồn ào "ong ong ong" xôn xao.
Kéo dài tới tận rạng sáng mới yên tĩnh lại.
Lý Nguyên đứng yên đợi.
Ánh nến trong nhà hắn vẫn còn sáng, qua lớp giấy dầu trên cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy mấy người đang đi lại ở bên trong.
Lý Nguyên nhìn rõ ràng là Vương thẩm và Phượng Nhi.
Cả hai người phụ nữ này không biết đã xảy ra chuyện gì, đến giờ này vẫn còn ở nhà hắn, dường như đang trò chuyện với Diêm Ngọc.
Lại qua khoảng một canh giờ nữa, họ mới lần lượt rời đi.
Sau một lúc nữa.
Ánh nến trong nhà tắt.
Lý Nguyên quan sát kỹ xung quanh, sau khi xác nhận an toàn, hắn liền xuyên qua rừng cây như một hồn ma, đến cửa sau nhà mình, nhịp nhàng gõ cửa theo tiết tấu.
Cửa sau nhanh chóng mở ra, Diêm Ngọc vội vàng kéo hắn vào trong, rồi khóa cửa lại.
"Bại rồi. Huyện binh đã bại.
Sáng nay mới nhận được tin, đêm nay đã có Hồng Liên tặc xuất hiện bên ngoài thành và bắt đầu công thành.
Trong huyện đã có rất nhiều người chết, bây giờ không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi."
Trong mắt Diêm Ngọc tràn đầy hoảng sợ, giọng nói cũng run rẩy, cơ thể nhỏ bé của cô như bị tê liệt.
Lý Nguyên chạm vào đôi tay của cô, chúng thật lạnh lẽo.
Hắn hỏi: "Không phải mấy ngày trước vẫn là thừa thắng xông lên sao? Tại sao hôm nay lại thất bại đột ngột như vậy?"
Diêm Ngọc không kiềm được hoảng loạn mà nói: "Không biết, không biết nếu huyện binh thất bại, vậy những người của phường Tiểu Mặc chúng ta có phải đã chết hết rồi không?
Vừa rồi Vương thẩm đến tìm ta mà khóc, nói rằng Vương thúc có thể đã chết;
Phượng Nhi cũng đến tìm ta, là xin lỗi vì chuyện trước đó, cũng khóc sướt mướt, nói có thể Hùng ca cũng đã không còn."
Lý Nguyên nói: "Phượng Nhi hỏi ta làm gì?"
Diêm Ngọc nói: "Phượng Nhi nói, dù sao thì chàng cũng là một đại nam nhân, lúc này nếu chàng ở nhà thì tốt biết mấy.
Nhìn nàng ấy như vậy cũng thật đáng thương, chỉ là một cô gái nhỏ, vừa mới dựa vào Hùng ca, chớp mắt Hùng ca đã không còn."
Lý Nguyên nói: "Nàng ấy muốn dựa vào ta?"
"Có khi lắm." Diêm Ngọc ngập ngừng, đôi mắt ngọt ngào đột nhiên đảo quanh, cô lại gần nói: “Nguyên ca nhi, chàng nghĩ thế nào, muốn nàng ấy không? Công phu của chàng giỏi đến thế, hai tiểu nương tử thì sẽ làm chàng hài lòng hơn. Chàng có muốn không? Chỉ cần chàng nói một tiếng, nói không chừng đêm mai Phượng Nhi sẽ đợi chàng trên giường."
"Muốn cái gì?" Lý Nguyên ôm lấy Diêm Ngọc.
Diêm Ngọc nháy mắt, trong bóng tối, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Nguyên và nói: "Trong phường có nhiều nam nhân đều ăn cơm thèm phở, dù trong nhà đã có bà nương nhưng ánh mắt vẫn cứ hướng ra ngoài. Ta chỉ muốn bưng phở đến cho chàng, chàng có muốn không?"
"Ta chỉ muốn một nữ nhân là Diêm tỷ thôi." Lý Nguyên ôm Diêm Ngọc thêm một lần nữa.
Diêm Ngọc không nói gì nữa, cô rúc đầu sâu hơn và cười trộm, lòng vui rạo rực.
Lý Nguyên nói: “Nàng muốn lên núi cùng ta không?"
Diêm Ngọc lắc đầu nói: "Chờ quan sát thêm một chút."
Lý Nguyên nói: "Được."
Trừ khi không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn đưa Diêm Ngọc vào núi.
Một là vì cuộc sống trong núi khá khó khăn, dù có hắn chăm sóc nhưng cũng không biết cơ thể của Diêm Ngọc có thể chịu đựng được bao lâu. Hắn cũng không thể chăm sóc cô mỗi giờ mỗi ngày.
Hai là khi vào núi, liên lạc với thế giới bên ngoài sẽ bị cắt đứt, muốn có được công pháp có lẽ cũng sẽ là điều xa vời.
Trong những ngày tiếp theo, Lý Nguyên không dám khám phá sâu vào rừng núi nữa. Ban ngày, sau khi ăn uống đơn giản, hắn coi chừng ngoài phường Tiểu Mặc, quan sát những biến động trong phường.
Vào buổi tối, hắn quay trở về nhà, lắng nghe Diêm Ngọc kể những tin tức từ bên ngoài.
Tình hình trở nên ngày càng tồi tệ.
Bọn Hồng Liên tặc đã rút lui, nhưng không phải vì bị đánh lui, mà là chúng không tấn công huyện Sơn Bảo nữa, và chuyển sang địa phương khác.
Nhưng nhiều người trong huyện Sơn Bảo đã chết, thậm chí cả nha dịch cũng đã chết đi cả đống.
Thời điểm tình hình còn tốt, huyện lệnh dẫn bình ra khỏi thành, kết quả là không trở về.
Thời điểm thủ thành, huyện úy và những cao thủ trong huyện cũng đã thiệt mạng.
Hiện nay, người đứng đầu huyện này đã thành một chủ bộ quản văn thư, sau lưng còn có mấy a miêu a cẩu.
Tình hình trị an trong thành bắt đầu rối loạn.
Có cảm giác như là sắp sụp đổ.
Năm ngày sau, Lý Nguyên mới về nhà đã bị Diêm nương tử ôm khóc.
"Có chuyện gì vậy?"
Diêm nương tử khóc suốt nửa ngày, sau đó sợ hãi nói: "Canh hai hôm nay có người gõ cửa, gõ cửa phía trước.
Ta còn nghĩ là có lẽ Vương thẩm đêm muộn không ngủ được nên sang tìm ta, định ra mở cửa.
Nhưng đi được nửa đường, ta vẫn còn cảnh giác, vì vậy đã cầm lấy dao thái rau.
Đến cửa, ta hỏi một câu là ai."
Kết quả, không ai nói gì cả.
Ta nhìn ra cửa sổ, hu hu hu hu hu hu.”