Nói chậm nhưng thực tế rất nhanh, con mãnh hổ này như đơn kỵ trảm tướng, hai chân còn chưa chạm đất thì đã bổ nhào về phía trước, rút ngắn khoảng cách nhanh như tia chớp, chưa gì đã vòng qua phía sau lưng gã.
Thân hình nó lao vào không trung, nanh sắc nhọn trực tiếp cắn vào sau cổ.
Bóng đen ngã xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết "cứu mạng, cứu mạng".
Mãnh hổ cắn lấy cổ, rồi kéo bóng đen chạy đi phía sau.
Tiếng kêu thê thương của bóng đen đã kinh động tới thôn xóm yên tĩnh.
Vương thẩm nghe tiếng động từ nhà Diêm nương tử, nhanh chóng cầm dao phay nhìn qua cửa sổ.
Vừa nhìn, sắc mặt của Vương thẩm trở nên tái nhợt.
"Hổ hổ lớn vào thôn rồi!"
Mãnh hổ cứ kéo lê bóng đen kia.
Khi tới gần khu rừng, Lý Nguyên nhìn thấy rõ.
Bóng đen đó rõ ràng là gã lưu manh đã từng thua trong trận vật tay với hắn.
Hắn suy nghĩ một lát rồi hiểu, gã lưu manh này cũng là nhân họa đắc phúc, tay bị thương cho nên trốn tránh được trưng binh.
Và từ lúc trưng binh tới nay đã trôi qua một tháng, xương cổ tay gã lưu manh đã lành.
Gã nhìn thấy huyện binh đã bại, nhiều nha dịch đã chết, huyện úy cũng mất, trật tự hỗn loạn, cho nên gã sinh lòng xấu xa, mưu đồ thừa dịp đêm tối tới nhà hắn để cưỡng hiếp Diêm Ngọc, cũng là để trả thù hắn.
Ban đầu gã lưu manh này không có gan lớn đến như vậy, nhưng giờ đây trị an hỗn loạn như vậy, nên gã mới sinh ra ác ý.
Lý Nguyên qua cơn hoảng sợ, biểu tình trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn gã lưu manh, lúc này gã đã mất ý thức, máu chảy từ động mạch cổ xuống đất như sàn nhà dùng máu lau.
Và thực lực tổng hợp "1~2" trên đầu gã lưu manh cũng dần dần giảm, trở thành "0~1", rồi nhanh chóng biến mất.
Điều này có nghĩa là, gã lưu manh đã chết thật sự.
Mãnh hổ ngoái đầu, siết chặt cổ của gã “ken két”, rồi tiếp tục kéo ra ngoài.
Và cảnh tượng này, bất cứ nhà nào miễn là nghe thấy tiếng kêu đều lập tức khép kín cửa, không ai dám ra ngoài.
Đây là chuyện bình thường.
Trai tráng trong nhà đều bị trưng thu đi rồi, người già và trẻ nhỏ có gì mà dám đối đầu với mãnh hổ?
Đêm nay phường Tiểu Mặc lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh “ken két” của mãnh hổ cắn người ở bên ngoài.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, nhưng không ai dám mở cửa.
Nếu có trẻ nhỏ khóc, người trong nhà sẽ nhanh chóng che miệng, sợ rằng sẽ dẫn mãnh hổ đến.
Ngày hôm sau, hừng đông.
Phường Tiểu Mặc vẫn vô cùng an tĩnh.
Cho đến gần trưa mới vài người cầm đinh ba, gậy gộc trong nhà và nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra ngoài.
Còn ở nhà Lý Nguyên, Diêm nương tử xoa cái trán đang đau, ngồi dậy trên giường.
Cô đầu óc mờ màng, trước đây chưa từng gặp tình huống như vậy, nhìn ra phía ngoài, đã thấy ánh nắng mặt trời đã chiếu vào trong cửa.
Cánh cửa nhà thì mở toang để ánh nắng chiếu vào, đồng thời cũng phơi bày không khí bình tĩnh trong phường.
"Cửa sao lại mở?"
"Ta bị làm sao vậy?"
Diêm nương tử giữ chặt đầu.
Bỗng nhiên, người cô cứng đờ.
Trời đã sáng?
Nguyên ca nhi đâu?
Làm sao cô lại không có chút ký ức nào?
Diêm nương tử bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu, hai tay sờ trên sờ dưới người, sau một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đoán là mình bị người ta hạ thuốc.
Vậy mà cô không hề biết chút gì, cô cứ ngủ như vậy rồi lỡ như có ai vào làm nhục cô, thì cô cũng không biết.
Nếu bị một gã đàn ông lạ mặt mò lên giường và làm bẩn cơ thể mình, cô cũng không có mặt mũi để gặp người khác, chẳng còn mặt mũi để gặp Nguyên ca nhi của cô.
Nhưng may mắn thay.
Cô nhanh chóng nhớ lại sự việc ngày hôm qua.
Ai đã hạ độc cô?
Ai có cơ hội hạ dược?
Bỗng nhiên, khuôn mặt cô trở nên xấu, đáy lòng cháy lên lửa giận.
Hôm qua chỉ có hai người đến nhà, là Vương thẩm và Phượng Nhi.
Vậy là Nguyên ca nhi giúp ta sao?
Nhưng sao chàng lại quay trở về?
Diêm nương tử vội vàng xuống giường, nhanh chóng xỏ giày và chạy ra ngoài, nhưng vừa đến cửa đã "A" lên một tiếng.
Nhưng tiếng kêu này chưa kịp phát ra, Diêm nương tử đã vội ngậm chặt miệng mình, từ tiếng "A" thành một tiếng vang trầm thấp.
Trong sân ngoài cửa, có máu.
Máu trên đất nhão óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Chói mắt và ghê rợn.
Ở gần rừng phường Tiểu Mặc, một đám người đang vây quanh.
Họ nhìn thấy một người bị gặm ăn đến máu thịt be bét nằm đó.
"Đây không phải là Trương Thập Tứ trong thôn sao?"
"Trương Thập Tứ tuổi còn trẻ, sức mạnh không nhỏ, vốn nên bị bắt phu, nhờ vết thương trên tay mà trốn qua một kiếp, thật không ngờ… aiz."
"Gã chết thật thảm, con hổ lớn đó liệu có còn ở gần đây không?" Một người vội vàng nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, lại có người tò mò nói: "Tại sao Trương Thập Tứ lại ở bên ngoài vào giữa đêm như vậy?"
"Ta nghe tiếng thét thảm, có vẻ như là phía nhà Vương thẩm." Một người phụ nữ đứng cạnh nói.
"Nhà Vương thẩm?" Một người nam bất ngờ nói: "Bên cạnh nhà Vương thẩm không có một quả phụ sao? Ta nhớ rồi, Trương Thập Tứ đã bị nam nhân của quả phụ đó đánh, liệu có phải đêm qua hắn ta muốn đi vào nhà sờ quả phụ đó?"
Người nam này nói vài câu, đột nhiên nói tiếp: "Thời đại này, có lẽ chuyện này cũng không có nha dịch quản nữa!"
Câu nói này khiến mọi người sững sờ.
Nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh tới đáng sợ.