Nha dịch nhìn lướt qua đám chân đất trước mắt, y không nhận đơn kiện mà chỉ nhìn về phía Mã đại gia hỏi: “Ngươi có cầm đao vào nhà người này hay không? Hành hung trộm cắp tài sản hay không?”
Mã đại gia vội vàng nói: “Oan uổng quá... Tiểu nhân không có……”
Nha dịch quét về phía Lý Nguyên rồi nói: "Được rồi, trở về đi.”
Lý Nguyên ngẩn người, nói: “Tang vật cũng lấy được, vì sao không thẩm vấn? Hơn nữa thẩm vấn hay không thẩm vấn cũng nên do chủ bạc quyết định chứ?”
Nha dịch cau mày nói: “Ngươi đang chất vấn ta?”
Tròng mắt Mã đại gia bên cạnh xoay tròn, đột nhiên nói: “Quan gia, Quan gia, tiểu nhân có việc muốn báo!”
Nha dịch không kiên nhẫn nói: “Gì?”
Mã đại gia nhìn chằm chằm Lý Nguyên nói: “Hắn! Chính là hắn!
Hắn là người lợi hại nhất trong thôn chúng ta, nhưng hắn trốn tòng quân!
Hơn một tháng trước, các đại nhân đến trưng binh ở phường Tiểu Mặc ta, hắn trốn lên núi!”
Người trong phường lặng ngắt như tờ, Điền Bảo lại cả giận nói: “Đánh rắm, lúc Nguyên ca trở về, thảm trạng kia ai mà không thấy? Đó là trốn sao?”
Mã đại gia hừ lạnh nói: “Hiện tại không phải hắn rất tốt sao? Đó chính là trốn!”
Đó là vì tẩu tử bỏ tiền ra mua thuốc tốt cho Nguyên ca!”
Mã đại gia không để ý tới y, chỉ là nhìn về phía nha dịch nói: “Quan gia, chuyện trốn quân dịch chính là đại tội, nếu ngài đem việc này báo lên, đó không phải là một đại công sao…”
Nha dịch cổ quái nhìn chằm chằm lão một cái, lại quét qua Lý Nguyên, hỏi: “Ngươi trốn trong núi, trốn quân dịch sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không có, tuyệt đối không có.”
Nha dịch khoát tay áo nói: "Được rồi, tất cả trở về đi.”
Dứt lời, y lại nhìn cây thiết cung sau lưng Lý Nguyên, hỏi: “Kéo được?”
Lý Nguyên gật đầu.
Nha dịch nhìn hắn một cái, nói: “Thử xem.”
Lý Nguyên lật tay lấy đại cung xuống, lắp tên kéo dây, khi hắn tự giác kéo đến thực lực tổng hợp chừng 10 thì ngừng lại.
Nha dịch gật đầu, khen một tiếng: “Hảo hán tử! Thu cung đi!”
Lý Nguyên thu cung.
Nha dịch tiến lên nhỏ giọng: “Nhìn ngươi là một hán tử, nói thật với ngươi, coi như kết giao.
Huyện chủ bạc đã chết, hiện tại huyện Sơn Bảo là hai nhà một môn định đoạt.
An ninh cũng do họ duy trì.
Lão già kia chơi ngươi, ngươi nhìn không vừa mắt thì lặng lẽ xử đi, bây giờ đã không ai quản.”
Dứt lời, nha dịch vỗ vỗ bả vai Lý Nguyên.
Lý Nguyên thừa dịp đưa tới mười đồng tiền lớn, hỏi: “Huynh đài xưng hô như thế nào?”
“Thái Trạch, còn ngươi thì sao?”
“Tên ta là Lý Nguyên.”
Hai người ôm quyền, sau đó nha dịch liền đóng cửa lại.
Sau cửa, Mã đại gia trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức cứt đái chảy ròng ròng, đặt mông ngã xuống đất.
Xoay chuyển tình thế.
Mã lão đầu tê liệt ngã xuống đất, tuy rằng lão không nghe thấy nha dịch kia nói cái gì với Lý Nguyên, nhưng luôn cảm thấy không phải chuyện tốt, vì vậy lại lưu manh giở trò đồi bại hô to lên: “Cứu mạng a, cứu mạng a!! Giết người!”
Nơi này là nha môn, nếu là lão hô to cứu mạng, khẳng định còn có nha dịch đi ra.
Nhưng lão đã nghĩ sai.
Mặc cho lão kêu rách cổ họng, cửa nha môn kia vẫn đóng.
Trong lúc đó, Điền Bảo muốn bịt miệng Mã lão đầu, lại bị Lý Nguyên dùng ánh mắt ngăn lại.
Lý Nguyên cứ để mặc Mã lão đầu kêu trong vô vọng.
Một lát sau, nha môn vẫn đóng chặt như cũ, hai mắt Lý Nguyên nhịn không được mà híp lại……
Thật sự rồi…
Mã lão đầu khóc lóc lâu như vậy nhưng cũng không có ai đi ra.
Trật tự của huyện Sơn Bảo không còn phụ thuộc vào nha môn nữa.
Thôn dân trong phường thấy thế, thần sắc cũng bắt đầu lộ ra kinh hoảng, có người hỏi: “Nguyên ca nhi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Nguyên đổi sắc mặt, làm bộ lơ đãng, thoải mái nói: “À, không có gì. Vị kia là Thái đại ca của ta, vừa rồi chúng ta nhận nhau. Y nói với ta chuyện này để cho ta tự xử lý, đem người giết chết cũng không có việc gì.”
Người đó nói: “Làm sao có thể? Cái này…… Cái này còn có vương pháp nữa không?”
Lại có một phường chúng cũng không dám tin: “Không có khả năng, lúc trước Phan hòa thượng phạm tội thì vẫn phải bị chém đầu mà.”
Lý Nguyên cũng không nói nhảm, tiến lên bắt lấy Mã lão đầu, một tát đánh cho lão nói không ra lời, ngay sau đó lại tiện tay vặn gãy tay kia của lão.
Mã lão đầu kêu thảm thiết, nhưng cửa lớn nha môn căn bản không mở.
Trong mắt lão rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi vô biên.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: “Mọi người cứ dẫn lão ta về trước.”
Vừa nói xong, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Điền Bảo.
Lại thấy thiếu niên này đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái.
“Nguyên ca, yên tâm đi, ta sẽ áp giải Mã lão đầu này trở về.”
Lý Nguyên gật gật đầu, lấy hai cái đồng tiền lớn đưa cho Điền Bảo, phân phó nói: “Ngươi đi đổi thành đồng xu, một người cho mười cái, còn lại đều cho ngươi.”