“Nguyên ca, ta là thật lòng……” Điền Bảo lại nói: “Quy củ trong giang hồ ta đều hiểu, đi theo đại ca, mạng của ta chính là của đại ca, đại ca bảo ta làm cái gì ta liền làm cái đó, ai muốn đả thương đại ca ta, ta liều mạng với gã.”
Lý Nguyên vỗ vỗ bả vai y, nói: “A Bảo, ta cũng không phải là lăn lộn, người theo ta lăn lộn kiểu gì?”
Điền Bảo đột nhiên hít sâu mấy hơi, nhẹ giọng nói: “Nguyên ca, lão già Mã Lục kia là ta làm thịt.
Ta biết khi đó đại ca còn ở trong huyện, Mã Lục chết như thế nào cũng không dính líu tới người đại ca.”
Lý Nguyên:…
“Đại ca!”
Hai chân Điền Bảo như mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Lý Nguyên nhìn y.
Lý Nguyên vốn định tự đi giết Mã Lục.
Nhưng hắn xử lý, vô luận làm kín kẽ như thế nào thì vẫn tính lên đầu hắn.
Vô pháp vô thiên là một chuyện, tùy ý rêu rao lại là chuyện khác.
Điền Bảo trực tiếp giúp hắn giải quyết phiền toái, coi như là một người có nhãn lực, hơn nữa còn là người tàn nhẫn.
Trong thế giới này, người như vậy cũng có thể đi làm việc.
“Lần đầu tiên giết người?”
“Dạ……”
“Cảm giác thế nào?”
“Kích động…… một đêm kích động không ngủ được.” Hai mắt Điền Bảo đỏ lên, bên trong còn dày đặc tơ máu.
“Ta dạy ngươi bắn tên, ngươi có thể học bao nhiêu thì xem bản lĩnh của chính ngươi, học xong tay nghề này, ít nhất ăn cơm là không thành vấn đề.”
“Bắn cung? Nguyên ca…… Ta, ta không có cung, cũng không có chuẩn săn chứng…” Điền Bảo lúng túng nói.
Lý Nguyên nói: “Đi với ta.”
……
Một lát sau, Lý Nguyên đi tới nhà lưu manh lúc trước gọi là “A Phi”.
Nhà này là có chuẩn săn chứng, nếu như hắn nhớ không lầm, chuẩn săn chứng này là Tiền Tam cướp từ Thái Hoa thúc sau khi thúc ấy chết, rồi đưa cho “A Phi”.
Sau đó “A Phi” đi theo Tiền gia làm không ít chuyện xấu.
Hiện giờ “A Phi” đã bị bắt đi, nhưng binh khí cùng chuẩn săn chứng hẳn là vẫn còn.
Lý Nguyên bước lên và gõ cửa.
Không ai trả lời.
Đang muốn gõ tiếp, Điền Bảo ở bên cạnh cung kính nói: “Nguyên ca, để ta, gõ cửa bẩn tay của ca.”
Lý Nguyên: ???
Hắn lùi lại một chút.
Điền Bảo tăng tốc, xông lên một đá vào cửa, “rầm".
Cửa vốn chỉ dùng một cái chốt gỗ, lập tức bị đá văng.
Tay phải Điền Bảo quơ sau lưng, lấy ra thanh đao bổ củi, vọt vào cửa, dũng mãnh hô lên: “Mẹ kiếp, không nghe thấy ca ta gõ cửa sao?”
Lý Nguyên: …
Trong cửa, một bà nương đang run lẩy bẩy.
Một lát sau… bà nương này tay cầm chuẩn săn chứng và thổ cung, mũi tên, trực tiếp giao cho Điền Bảo.
Lý Nguyên ném hai đồng tiền lớn tới, nói: “Coi như mua của nhà ngươi a.”
Bà nương kia không nghĩ tới còn có thể lấy được tiền, luôn miệng nói: “Cám ơn Nguyên ca, cám ơn Nguyên ca.”
Chuyện ngày hôm qua đều truyền ra, ai không biết Lý Nguyên có người ở quan phủ? Mã Lục đã chết, tối hôm qua có người đi báo quan, nhưng căn bản là không có nha dịch nào tới điều tra…… Điều này nói lên điều gì, phàm là kẻ ngốc đều biết.
Làm sao còn có người dám đắc tội Lý Nguyên?
Điền Bảo cất chuẩn săn chứng vào trong ngực, lại vui mừng vuốt thổ cung.
Lý Nguyên nhìn y.
Thiếu niên này vốn không phải lưu manh, cũng không có hung hãn, chỉ là huyết khí xông vào não, muốn đổi cuộc sống tốt hơn ở trong loạn thế này, vì vậy tính tình mới đại biến.
Người như Điền Bảo, nhất định còn có rất nhiều.
“A Bảo……”
“Ca, ca nói đi.”
“Ngươi học cung từ ta, nhớ kỹ hai chữ khiêm tốn. Vô luận trong lúc học cung hay là sau này, ngươi không thể lạm dụng danh nghĩa của ta làm việc, nếu còn giống như vừa rồi thì ngươi đừng theo ta học cung, biết không?”
“Ca…… Ta…… Ta…… Vừa nãy là ta sai rồi.” Điền Bảo ý thức được điều gì, hơi luống cuống tay chân.
Lý Nguyên vỗ vỗ vai y, nói: “Đi thôi, theo ta đi săn.”
Loạn thế sắp tới, hắn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, nhiều người cũng nhiều tay, mà hắn thì không cần khom lưng tự làm hết mọi chuyện.
Điền Bảo này thoạt nhìn cũng tạm được, ít nhất có thể quan sát.
Có thành công không, chờ sau rồi nói.
Ngoài ra, sau khi hắn đi Ngân Khê, cũng có thể lưu lại đôi mắt trong phường Tiểu Mặc này…
Còn về việc không giữ được, thì… dường như không thể, ít nhất là không có khả năng.
Điền Bảo chẳng qua là người bình thường, căn bản không liên quan đến lực lượng võ giả nhập phẩm mà thôi…… Hắn có thừa điểm số, bây giờ bản thân lại là võ giả cửu phẩm, nếu ngay cả người bất nhập phẩm còn hàng không được, vậy không bằng cầm đậu hủ mà đâm chết đi.
…
Ba ngày sau.
Buổi tối…
Thiếu niên cao gầy đẩy xe, trên xe chở một con lợn rừng lớn, vội vàng dừng ở trước cửa tửu lâu Hành Vu huyện Sơn Bảo.
Y lau mồ hôi, cung kính nhìn Lý Nguyên ở bên cạnh, nói: “Nguyên ca, đến rồi.”
Lý Nguyên gật gật đầu, vác lợn rừng lên trên vai, cảm giác vô cùng tự tin đi vào từ cửa sau tửu lâu.
Ngày hôm qua hắn đã tới liên lạc với người của tửu lâu, lúc trước quen biết người này là nhờ Vương thúc.
Điền Bảo sùng bái nhìn Lý Nguyên.
Ngắn ngủn hai ba ngày, y đã thấy được uy phong của Lý Nguyên.
Bản lĩnh bắn tên kia thật sự là phiên giang đảo hải, xuất thần nhập hóa.
Đợi trong chốc lát, một người trung niên thân hình hơi mập trông giống như quản sự theo Lý Nguyên ra ngoài.