Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn (Dịch)

Chương 63 - Mù Mắt

Lý Nguyên đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng “xèo xèo” vang nhỏ.

Nhưng cửa nhà bên cạnh đã mở ra.

Hắn thoáng nghiêng đầu, đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp và son phấn đang ngáp đi từ nhà bên cạnh ra.

Bên người thiếu nữ bay lượn “0~1”, ngạo mạn liếc hắn rồi không nhìn nữa, trực tiếp đi xa.

Điều này làm cho Lý Nguyên hơi sững sờ.

Chẳng lẽ thiếu nữ đó chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn là một tên nhà quê không thuộc về nơi này?

Chỉ bất quá, nhìn thấy thiếu nữ này đi ra ngoài, kết hợp với một ít hình cảnh hắn thấy khi đứng trên lan can Thiên Hương lâu vào tối hôm qua, Lý Nguyên xác định, trị an nơi này quả thật tốt hơn phường Tiểu Mặc.

Ăn mặc xinh đẹp như vậy còn đi ra ngoài, hơn nửa đêm còn có người bình thường đi dạo ở đầu đường, trị an như thế đã tốt hơn phường Tiểu Mặc không biết bao nhiêu lần.

Một lát sau, Lý Nguyên mới chờ được có người mở cửa.

Mở cửa là một nữ tử xa lạ ăn mặc y phục nha hoàn, nhìn rất có vài phần tư sắc.

Nha hoàn nhìn Lý Nguyên, hỏi: “Tìm ai vậy?”

Lý Nguyên đưa ra hộp đồ ăn sáng của Nhất Thiền các, cười nói: “Ta là Lý Nguyên, tới đây là tìm Thái Trạch Thái huynh… Phiền đi thông báo một tiếng.”

Nha hoàn nhìn lướt qua hộp điểm tâm, tiến lên tiếp nhận, khách khí nói: “Ngươi đợi một lát, lão gia còn chưa rời giường.”

Lý Nguyên cười nói: “Không vội.”

Lại qua hồi lâu, một thanh niên mặc y phục nha dịch mới đi ra, nhìn thấy Lý Nguyên ở cửa đứng, cười nói: “Lý huynh đệ, đến rồi a, vào trong ngồi.”

“Nguyên biết Thái huynh ban ngày nhiều sự vụ, cũng không dám quấy rầy nhiều, chỉ là đã gom đủ ngân lượng, đến đây trình lên.”

Nói xong, hắn lấy ra hai cái túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, một cái chứa 10 thỏi bạc nhỏ và một cái chứa 5 hạt bạc vụn.

Thái Trạch nhận lấy hai cái túi, nhìn một chút, hài lòng nói: “Gom đủ nhanh như vậy?”

“Hôm qua vào núi rừng, may mắn bắt được một con lợn rừng, nên mới bán đổi lấy chút tiền.”

Thái Trạch gật đầu, nói: “Lý huynh đệ là một người có bản lĩnh, lại đi theo con đường. Chuyện này…… trong vòng năm ngày, Thái mỗ giúp ngươi giải quyết. Năm ngày sau, ngươi tới tìm ta lấy giấy phép cư trú.”

“Đa tạ Thái huynh!” Lý Nguyên hành lễ thật sâu, sau đó nói: “Nếu Thái huynh không có gì phân phó, tiểu đệ cũng không quấy rầy nữa.”

……

Sau một hồi thao tác, 30 lượng bạc đã biến thành 7 lượng.

Lý Nguyên đau lòng, nhưng những thứ này đều là tiền nên tiêu.

Tiền này nếu tiết kiệm mà dẫn đến không xử lý được chuyện, thì sẽ là hối hận không kịp.

Trở lại phường Tiểu Mặc, Diêm Ngọc nhìn đôi mắt đỏ hoe của nam nhân nhà mình, còn có mùi rượu son trên người, không nói gì, yên lặng nấu nước, hầu hạ hắn tắm rửa, lại để cho hắn lên giường ngủ một lát.

Khi Diêm Ngọc muốn đi giặt quần áo thì cổ tay lại bị nắm chặt.

Diêm nương tử quay đầu lại.

Lý Nguyên đang nắm tay nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Nguyên nói: “Diêm tỷ, ta không ngủ với nữ nhân khác.”

“Ừm……” Diêm nương tử lộ ra nụ cười vui mừng, rõ ràng là trời đông còn chưa qua, nhưng đôi mắt thủy hạnh tươi đẹp đang tỏa sáng kia lại giống như đã sinh ra mùa xuân.

Sau một chút trầm mặc ngắn ngủi, Diêm nương tử gắt giọng: “Tiêu tiền còn không ngủ, nào có nam nhân ngốc như chàng?”

Dứt lời, tiểu nương tử giống như thật sự vui vẻ, nàng lấy quần áo thay ra, ôm chậu gỗ ngang hông rồi lôi kéo Vương thẩm đi bờ sông giặt giũ.

Lý Nguyên ngủ một giấc thẳng đến chạng vạng tối, sau khi đứng dậy, ăn một bữa cơm tối rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Hắn đi tới trong viện, nhìn thoáng qua Tiểu Mặc sơn xa xa, đáy lòng hơi trầm trọng.

Hai ngày trước hắn đi săn trên núi, không thấy Tiểu Hoàng.

Phải biết rằng trước kia, Tiểu Hoàng đều sẽ theo mùi đến tìm hắn.

Cho dù hắn ở trong phường Tiểu Mặc, Tiểu Hoàng cũng sẽ lặng lẽ lần mò trên đường núi.

Nhưng đã rất lâu rồi, Tiểu Hoàng chưa xuất hiện.

Nhớ tới Tiểu Hoàng liều mạng không cho hắn đi tới trước, lại kịp thời đưa ra cảnh báo xoay người chạy trốn, Lý Nguyên thở dài thật sâu.

Đây là nợ nhân tình của một con thú a.

Về phần trở về núi tìm Tiểu Hoàng, vẫn là thôi đi.

Khu rừng già ít người lui tới, hắn tuyệt đối sẽ không đi nữa.

Đó là một bài học để đổi lấy một nửa cuộc đời.

Hắn đi một lát, phía trước đột nhiên có một người trung niên run rẩy đi ra.

Người trung niên kia nhìn thấy Lý Nguyên, vội vàng cùng cẩn thận tiến lên hô: “Nguyên ca……”

Lý Nguyên vừa nhìn, đây không phải là Hữu Tài thúc sao?

Hữu Tài thúc là cha của Điền Bảo, lão tới tìm mình làm gì?

Hữu Tài thúc tiến lên, một đại nam nhân nhưng hai mắt lại hơi đỏ lên: “Nguyên ca, A Bảo không cho ta nói với ngươi, nhưng ta…”

“Có chuyện gì vậy, Tài thúc?”

“A Bảo…… Ngày hôm qua lúc trở về bị người ta đánh một trận, mắt bị đâm mù một con, đang nằm ở nhà.”

“Cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment