Lấy hai khối lệnh bài và tạm biệt Thái Trạch, Lý Nguyên vui vẻ đi thẳng đến phường Tiểu Mặc.
Mặc dù không thể chính thức trở thành đệ tử Huyết Đao Môn …
Mặc dù vẫn phải ở trong khu nhà lều…
Nhưng thuận lợi dời đến phường Ngân Khê cũng đã làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mục tiêu nhỏ đầu tiên đã đạt được.
Đó cũng là sự thăng tiến của đẳng cấp.
Về đến nhà, Diêm Ngọc đang giặt quần áo, Lý Nguyên ôm lấy cô từ phía sau.
Diêm nương tử sợ tới mức phát ra tiếng thét chói tai, thò tay túm lấy túi vôi bên hông, nhưng nhìn lại thì đã thấy nam nhân nhà mình, cô lập tức nũng nịu hờn dỗi: “Chàng muốn chết à, sao lại dọa người như vậy?”
Lý Nguyên ôm lấy cô, xoay vài vòng giữa không trung, sau đó kể lại chuyện hôm nay.
Diêm nương tử cũng bắt đầu vui vẻ.
Mặc dù là ở khu nhà lều, nhưng dù sao nơi đó cũng là phường Ngân Khê a, hơn nữa nam nhân nhà mình lại thành đệ tử ngoại vi của Huyết Đao Môn.
Hai vợ chồng nhỏ ngồi trong sân, bắt đầu nói về cuộc sống sau này.
Lý Nguyên nói: “Sau này nàng ở nhà, ta không cần quá lo lắng…
Ban ngày ta hoặc là đi trông coi chợ đen, hoặc là đi săn ở Tiểu Mặc sơn.
Buổi tối, ta có thể đưa nàng đi dạo phố.
Chúng ta sẽ không cần khi trời vừa tối là phải lên giường nữa.
Đúng rồi, mấy công việc lặt vặt này cũng không cần nàng làm hết nữa, ta sẽ mua nha hoàn, nàng không cần vất vả nữa.
Nàng muốn làm gì thì làm, được chứ?”
“Mua nha hoàn?” Diêm nương tử sửng sốt.
Lý Nguyên nói: "Chúng ta ở phòng chính, nha hoàn ở phòng bên cạnh, mặc dù là khu nhà lều, nhưng có thể định cư ở khu nhà lều của Ngân Khê cũng không phải là a miêu a cẩu gì. Nhà người ta khẳng định cũng có nha hoàn.”
Diêm nương tử im lặng, trên mặt vẫn vui vẻ, nhưng trong ánh mắt lại có ảm đạm đi vài phần nho nhỏ.
Bất quá trong nhà đã có chút tiền, vả lại cũng đã dọn đến phường Ngân Khê, Lý Nguyên còn là đệ tử ngoại vi Huyết Đao Môn, mua nha hoàn quả thật không quá phận.
Cô hơi dựa vào người Lý Nguyên, ôn nhu nói: “Được.”
Lý Nguyên nói: “Nha hoàn là nàng mua.”
“Hả?”
Diêm nương tử phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Chàng đi mua đi, sao ta biết chàng thích loại nào?”
Lý Nguyên nói: “Đâu phải là để ôm ngủ, cần ta thích để làm gì?
Ban ngày ta thường xuyên không ở nhà, nha hoàn ở cùng nàng, giúp nàng làm việc, vậy thì tự nhiên phải là nàng đi chọn mới được.”
Diêm nương tử ôm eo nam nhân nhà mình, ôn nhu nói: “Nguyên ca nhi, chàng đối xử với ta thật tốt. Ta cả đời này cũng chỉ đối tốt với một mình chàng, trong lòng cũng chỉ chứa một mình chàng.”
Cả đời sao?
Lý Nguyên nhìn lướt qua “trường sinh bất lão” của chính mình.
Ừm, một đời một kiếp.
Hắn ôm chặt nữ nhân của mình, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”.
…
Ngày hôm sau……
Diêm nương tử tỉnh lại trong ngực Lý Nguyên, chân dài nhẹ nhàng cọ vào da thịt nam nhân bên cạnh.
Cô lười biếng ngáp một cái, nhích lại mấy tấc, tiến sát bên tai Lý Nguyên, thần sắc tinh quái cười nói: “Tướng công nha…”
Lý Nguyên nói: “Sao lại đổi cách xưng hô?”
“Trước kia gọi Nguyên ca nhi là thuận miệng, cho nên sau khi hai chúng ta thành phu thê, ta vẫn gọi như vậy.
Bây giờ, ta muốn thay đổi.” Diêm nương tử nói.
Lý Nguyên nói: “Đâu có thấy bà nương nhà nào gọi nam nhân là tướng công.”
“Không thích à? Tướng công……” Diêm nương tử hơi nũng nịu.
Tối qua sau khi vui vẻ, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô là một nữ nhân biết chữ, tự nhiên không giống các thôn cô khác chỉ biết quay lưng với trời.
Nam nhân có bản lĩnh, nàng liền muốn kiều mị một chút, lẳng lơ một chút, thậm chí trang điểm một chút.
Diêm nương tử biết các lão nương chất phác không giữ được trái tim nam nhân, thay vì để cho tiểu cô nương bên ngoài câu dẫn nam nhân nhà mình, còn không bằng cô chủ động, phòng ngừa chu đáo, cắt đứt mầm họa.
Lý Nguyên nói: “Thích.”
Diêm nương tử nói: “Nha hoàn, thiếp thân muốn tiết kiệm cho chàng.”
Lý Nguyên không hiểu sao, nói: “Sao lại tự xưng là thiếp thân?”
Diêm nương tử gắt gỏng: “Không thích sao?”
“Ồ…… Thích…” Lý Nguyên kỳ thật không sao cả, bà nương muốn làm thì tùy nàng đi, “Nàng định tiết kiệm như thế nào?”
Diêm nương tử nói: “Ta kêu Vương thẩm đi làm nha hoàn, được không?
Ta và Vương thẩm có quen biết, ở trong thôn Vương thẩm có quan hệ tốt nhất với ta, nếu ta đi, nam nhân của tỷ ấy cũng đã không còn, tương lai không biết sẽ ra sao.”
Lý Nguyên chần chừ nói: “Nàng ấy mang theo hai đứa con, ở phòng bên, chỗ nhỏ, liệu có ở được không?”
Hắn thấy những ngôi nhà trong khu lều đều không lớn lắm.
Diêm nương tử nói: “Nếu tướng công không thích thì thôi.”
Lý Nguyên nói: “Nàng thích là được.”