Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 277


"Ngươi có hảo tâm như vậy sao? Chỉ sợ là tiếc nuối nhiều hơn nha?" Tây Tư Nhĩ thân vương khinh thường nói.

"Ha hả! Bị ngươi nhìn ra rồi!" Bần đạo không sao cả nói!

"Hừ, ngươi còn kiêu ngạo được sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương oán hận nói: "Một hồi ta bắt lấy ngươi rồi xem ngươi còn cười nổi không?"

"Ha ha!" Lần này bần đạo thật sự bị hắn chọc cười, cười lớn nói: "Ngươi thật sự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng rồi à? Hóa ra Huy Hoàng Hổ Vương đại danh đỉnh đỉnh cũng có lúc ngây thơ nha?"

"Ngươi có ý gì!" Tây Tư Nhĩ thân vương lớn tiếng cả giận nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lúc này Ngân Hồ Quân Đoàn mới vừa đi không lâu, ta còn sợ bọn hắn phản hồi lại nha! Hơn nữa viện binh của ta cũng chưa tới, hay là không nên đả thảo kinh xà làm gì! Nghĩ vậy bần đạo nói với Tây Tư Nhĩ thân vương: "Tam đại cao thủ của ngươi một chết hai bị thương, đã toàn bộ xong đời, chỗ này của ta vẫn còn cao thủ tọa trấn nha! Thanh Long Quân Đoàn! Theo ta giết ra ngoài!"

"Thề sống chết đi theo tướng quân!" Chúng tướng sĩ đều gầm lên!

Bần đạo vực lên sĩ khí, đích thân dẫn dắt đám thân vệ xông lên dầu. Thân vệ chung quanh của ta được tạo thành từ 100 cao thủ lấy từ trên tay tổ mẫu, nguyên bản bọn họ sẽ ở lãnh địa của ta huấn luyện tân quân, nhưng mà đại chiến đã bắt đầu, sao ta có thể để một cỗ chiến lực cường đại như vậy thanh nhàn đây? Vì vậy bọn họ đã sớm bị ta điều đến Tạp Tháp Nhĩ đợi lệnh, cộng thêm 20 người từ trong gia tộc, ta tổ kiến một đội thân vệ tinh khiết tạo thành từ Hoàng Kim Cấp Chiến Sĩ. Đội trưởng đội thân vệ chính là lão Mã! Hắn là người có cấp bậc cao nhất ở trong đám đấy nên mọi người cũng đều phục tòng hắn.

Không đến lúc cuối cùng, đội thân vệ của ta tuyệt đối sẽ không động thủ, bây giờ đã đến lúc sử dụng bọn hắn rồi! Thúc tổ có mạnh mẽ hơn nữa thì dưới tình huống chiến đấu liên tục cũng xảy ra tình trạng đấu khí không đủ, lão gia hỏa bắt đầu thở dốc! Nếu không thay cho hắn thì chắc chắn sẽ bị thương, nói gì thì nói cũng là người một nhà nha! Cho nên ta đích thân động thủ, không cầu đột phá Hổ Hoàng Quân Đoàn, chỉ cầu ủng hộ sĩ khí, cố gắng chờ đợi viện quân!

Một đống cao thủ gia nhập lập tức làm tình thế biến đổi. Hổ Hoàng Quân Đoàn có mạnh hơn nữa cũng không thể đỡ được nhiều cao thủ như vậy nha! Hơn một trăm đạo đấu khí màu vàng xẹt qua liền thanh lọc một mảng đất trắng, dẫm lên xác địch nhân, chúng một đường xé giết ra ngoài, đúng là vui sướng dị thường!

Bởi Ngân Hồ Quân Đoàn rời khỏi nên làm chúng ta xuất hiện thêm một phòng tuyến nữa, Hổ Hoàng Quân Đoàn không thể không chia binh lực ra phía sau vây kín lại, sợ chúng ta chạy mất! Cái này làm cho binh lực phía trước và hai bên của nó bạc nhược rất nhiều, làm cho việc ngăn cản càng thêm khó khăn!

Chiến đấu kịch liệt vẫn đang tiến hành, từ đó có thể nhìn ra vì sao Thanh Long Thiết Kỵ nổi tiếng trên đại lục, bọn họ trải qua một lần bôn tập đường dài rồi còn có thể đánh cho đối thủ cường hãn số lượng gấp ba vây công chỉ có thủ không công được, chiếm sạch thượng phong, có thể thấy được danh bất hư truyền nha! Các chiến sĩ này từ nhỏ đã tiếp thụ qua huấn luyện khắc khổ, sau đó lại trải qua chọn lựa nghiêm khắc mới được chính thức đi vào biên chế của quân đoàn, lại theo phụ thân nhiều lần nhuộm máu xa trường, không chỉ thực lực cường đại mà kinh nghiệm chiến đấu cũng phi thường phong phú! Thường thường một Chiến Sĩ Thanh Long Quân Đoàn bị giết cũng đã xử lý vài binh lính của Hổ Hoàng Quân Đoàn rồi, hơn nữa trong đám trung hạ tầng quan quân không thiếu cao thủ tu luyện đấu khí nên nhìn lại toàn cảnh chiến tường cơ hồ nơi nơi đều là cảnh tượng Chiến Sĩ Hổ Hoàng Quân Đoàn bị giết!

Mà binh lính của Hổ Hoàng Quân Đoàn tuy ý chí chiến đấu rất mạnh, rất hiếm thấy, nhưng dù sao cũng là lão binh nhiều năm chưa lên chiến trường, họ phải ở mỏ và thuyền tràng công tác, sớm đã bị lao động áp bức nặng nề mài mòn khí lực, có một thân bổn sự nhưng không có lực lượng thi triển! Vì thế chỉ có thể dựa vào một ít biện pháp đồng quy vu tận mới có thể tạo thành thương tổn trí mạng cho địch nhân! Cũng vì vậy mà dần dần không thể ngăn cản nổi, khi ta và cao thủ đoàn gia nhập, tình huống ngày càng gian khổ, ngay phía trước đã bị chúng ta đánh ra một cái tam giác, mũi nhọn tam giác là thúc tổ với ta, chúng ta cơ hồ lập tức có thể xuyên thủng hàng phòng ngự, sau đó thuận lợi rời đi!

Vừa lúc đó, ta đột nhiên nhìn thấy soái kỳ của Tây Tư Nhĩ thân vương, không biết từ lúc nào đã chạy đến phía trước chúng ta rồi! Đây là hắn dùng chính mạng mình cho chúng ta, cho bộ hạ của hắn thấy một cái thái độ, không chặn được ta, hắn sẽ chết! Mà đám quân sĩ trước mặt hắn, theo ta quan sát đều là khí định thần nhàn, trong vẻ mặt cao ngạo có chứa một tia miệt thị khinh thường, giống như không để thương vong của người mình vào mắt, hơn nữa tựa hồ cũng thực xem thường chúng ta!

Đã nghe thủ hạ của Huy Hoàng Hổ Vương có một con bộ đội tinh nhuệ nhất tên là Hổ Khiếu Quân, thủ hổ khiếu sơn lâm, bách thú thần phục ý! Chi bộ đội này cố định nhân số ở 5 vạn, theo Tây Tư Nhĩ thân vương đánh đông dẹp bắc, rất ít khi bại, vô luận là địch thủ cường đại chừng nào cũng đều ngã xuống trước mặt họ. Từng một lần đánh bại cường địch nhiều hơn bọn hắn nhiều lần, là kiêu ngạo của Tạp Đặc, cũng là tiền vốn thành danh của Tây Tư Nhĩ thân vương. Bởi vì bọn họ chỉ trung với Tây Tư Nhĩ thân vương, ngay cả quốc vương cũng không làm gì được nên mới trở thành một chi bộ đội duy nhất của Hổ Hoàng Quân Đoàn được giữ lại, không bị Tạp Đặc quốc vương phân tán hợp nhất.

Ý! Bần đạo cười thầm trong lòng, nếu phụ thân ở đây thì kiểu gì hắn cũng cứng đối cứng với người ta, nhìn xem rốt cuộc ai mạnh hơn! Nhưng mà bây giờ là bần đạo cầm quyền, ta mới không ngu như hắn! Ta đã khổ chiến hơn nữa đêm, lại còn cứng rắn đối chọi với tinh nhuệ bộ đội súc thế đã lâu của người ta, coi ta là ngu ngốc sao?

Ta đích thân ra tay chẳng qua chỉ để ủng hộ sĩ khí mà thôi, cũng không tính bằng chút người ấy giết ra ngoài, cứ như vậy lao ra thì trốn được sao? Ta đã chạy hơn trăm dặm rồi, người thì không sao, nhưng ngựa thì không chịu nổi a? Chạy ra còn không phải để người ta theo đuôi chém giết sao? Vừa rồi ta chỉ ra vẻ mà thôi, không ngờ dẫn được con cá lớn đến, cạc cạc! Bần đạo đã mơ hồ nghe thấy âm thanh đặc biệt của Địa Hành Long hành quân nha! Ta chờ đợi viện quân đã lâu rốt cục đã ở lúc ta cần nhất xuất hiện!

"Ha ha! Tây Tư Nhĩ thân vương điện hạ! Viện quân của ngài đã bị ta nói đi rồi, nhưng không biết viện quân của ta ngài có thể nói đi được không nha?" Bần đạo vui vẻ hô lớn: "Các huynh đệ! 50 vạn quân tiếp ứng đã đến, cùng ta bao vây tiêu diệt bọn họ nào, ngàn vạn lần đừng để Tây Tư Nhĩ thân vương chạy thoát!

Tuy rằng 50 vạn đại quân là ta xạo nhưng mà người Tạp Đặc không biết nha? Cho nên ta nói xong thì bọn họ lập tức bối rối ngay!

"Ngươi được! Khụ khụ!" Âm thanh phẫn nộ của Tây Tư Nhĩ thân vương từ xa xa truyền đến, hình như còn bị hộc máu nữa, thật đáng thương!

"Ha ha! Ta đương nhiên được rồi, thân vương điện hạ, dùng lời của ngài, một hồi ta bắt lấy ngài mong là ngài vẫn còn cười được nha?"

"Hừ! Ngươi có cái bổn sự đó sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương khinh thường cười lạnh nói: "Hôm nay coi như ngươi thắng, hôm nào chúng ta lại tái chiến! Rút quân!"

Quyết đoán! Mệnh lệnh này thật quyết đoán! Bộ đội của ta tuy không có 50 vạn nhưng nghe tiếng chân là biết ít nhất cũng hơn 10 vạn, bộ đội của Tây Tư Nhĩ thân vương cũng đã mệt mỏi không thôi, hơn nữa, hắn cũng thật sâu bị sức chiến đấu của Thanh Long Thiết Kỵ gây rung động, hắn biết đối phó chúng ta đã là cực hạn rồi, thêm 10 vạn người tập kích sau lưng nữa thì hắn sẽ rất nhanh bại vong! Còn không bằng thừa dịp đối thủ chưa tới, còn dư dả thời gian rút quân cho rồi. Tránh tình cảnh hai mặt thụ địch!

"Ha ha! Còn muốn chạy à? Ít nhất cũng phải để lại chút kỷ niệm nha!" Bần đạo thật không ngờ hắn ta quyết đoán đến vậy, đành phải hung tợn hạ lệnh: "Mặc kệ thứ khác, tàn nhẫn giết về phía soái kỳ của Tây Tư Nhĩ cho ta!" Nói xong ta một người một gấu đi lên giết về phía trước! Đánh bừa là không được, nhưng ngươi muốn đi thì ta dây dưa một chút chẳng lẽ cũng không được sao? Mà tiếng hành quân trên đường của Địa Hành Long ở xa xa đã có thể nghe thấy rõ ràng, còn mơ hồ có thanh âm phá không của cây lao và những tiếng kêu thảm thiết thê lương, ha ha, phía trước đã chạm súng!

Mà Hổ Hoàng Quân Đoàn phản ứng cũng thập phần nhanh chóng, một phần nhỏ ở lại dây dưa chúng ta, đám còn lại chỉnh tề quay đầu bước đi. Mà Hổ Khiếu quân ta quan tâm nhất cũng chia ra 2 vạn, phân biệt cản chúng ta và Cuồng Long Thiết Kỵ lại. Cạc cạc! Tráng sĩ đoạn cổ tay, có quyết đoán! Kỳ thật bần đạo cũng không tham, chỉ cần thu phục hai vạn người này thì đã là thắng lợi rồi, thắng lợi đủ cho Tây Tư Nhĩ thân vương đau lòng, vì vậy ta hạ lệnh trọng điểm vây công Hổ Khiếu Quân đang tới gần!

Hổ Khiếu Quân quả nhiên danh bất hư truyền, khi giao phong với chúng ta bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, lần đầu tiên thương vong bên ta cao hơn đối thủ. Bọn họ hoàn toàn là tư thế không cần mạng, ra tay là chiêu số đồng quy vu tận rồi, đánh cho chúng ta trở tay không kịp! Hơn nữa chúng ta là binh lính mỏi mệt, mà bọn họ là quân đầy đủ sức lực nên nhất thời bị giết bại lui liên tục. Hơn nữa cao thủ trong bọn họ cũng đông đảo, rất nhiều người đều phóng đấu khí ra, gây đại lượng sát thương cho quân ta. Cuối cùng thân vệ của ta và thúc tổ đích thân đi lên, riêng ta vận dụng thiệt nhiều quyển trục mới miễn cưỡng áp chế trạng thái điên cuồng của bọn họ!

Bất quá, bị bọn họ chắn như vậy, không chỉ Hổ Khiếu Quân mà Tây Tư Nhĩ thân vương suất lĩnh đã cao chạy xa bay, ngay cả đám lính còn lại của Hổ Hoàng Quân Đoàn cũng mất dạng! Ghê tởm nhất là, nhìn thấy người nhà thoát rồi, đối thủ của chúng ta cũng gào thét một tiếng quay ngựa chạy hết! Con bà nó, để bọn hắn cắn một cái! Bần đạo bực vô cùng nhưng lại không có cách nào khác, trên thân chiến mã của chúng ta đều là mồ hôi, sao có thể truy được Hổ Khiếu Quân từ đầu đến cuối vẫn đứng xem diễn? Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn bỏ trốn mà thôi, bần đạo hơi hơi tính toán, ta kháo, mới chỉ giết được không đến 4000, nhưng bọn hắn tạo thương vong cho ta tuyệt đối không dưới 5000! Làm bần đạo bực đến nỗi chửi thầm trong lòng: ta là heo!

Cũng may bên kia chiến quả huy hoàng, vì đường dài bôn tập, sức chịu đựng của Địa Hành Long xa xa vượt qua chiến mã nên 2000 Cuồng Long Kỵ Binh của Tạp La thân chinh xuất mã chạy lên trước, bỏ rơi bộ đội 2 sư đoàn kia cũng hai ba dặm, nhưng mà Tạp La một chút cũng không sợ, cứ như vậy mang theo 2000 người đánh sâu vào 5 vạn đại quân của người ta!

Mà Tây Tư Nhĩ thân vương cũng rất phối hợp, nhìn thấy 2000 người tới liền ném 1 vạn người cản lại, tự mình mang số còn lại nhanh chân bỏ chạy, rất quyết đoán. Thật là một lão hồ ly giảo hoạt, bần đạo hy vọng hắn ở lại tới cỡ nào a?

Lần này Tạp La xuất ra tất cả bổn sự, gặp mặt liền thưởng cho người ta vài ba cây lao, mấy ngàn cây thương gào thét đôi vào trong đám người, lập tức phóng cho Hổ Khiếu Quân ngã thành một đám, một thanh tiêu thương có khi xuyên cả ba người, thật sự rất ác, rất đột nhiên, rất âm hiểm! Hổ Khiếu Quân chết dưới tiêu thương ít nhất cũng 3000, làm bọn hắn sợ hãi không thôi.

Kỵ binh chính quy rất ít sử dụng viễn trình vũ khí, cùng lắm chỉ là đoản cung mà thôi. Nhưng mà đoản cung thì chỉ sợ không bắn thủng được cả bì giáp nữa chứ đừng nói đến áo giáp của Hổ Khiếu Quân. Vì vậy xuất hiện đại lượng thương vong mới làm bọn họ giật mình đến vậy. Bọn hắn không biết trong đám viễn trình vũ khí, chỉ riêng tiêu thương ta tạo ra cho đám thủ hạ, dưới sự thúc dục của cao thủ hoàn toàn coi thường áo giáp, một ít cao thủ đỉnh phong thậm chí có thể phóng xuyên mấy cái trọng giáp. Tỷ như Khai La chẳng hạn, hắn lại là Kiếm Thánh nha, hắn thấy người ta chơi phóng lao cảm thấy mới mẻ, tự mình cũng ném mấy cái chơi, mỗi một cái đều rít gào vượt gió, không xuyên chết vài tên mới là lạ, người nhiều như vậy cũng không cầ nhắm làm gì.

Hết lao chính là vật lộn, cái này càng làm Hổ Khiếu Quân khó chịu. Lần đầu tiên hai bên "thân mật tiếp xúc", Hổ Khiếu Quân đã trả giá thương vong thảm trọng. Chiến sĩ trên lưng ngựa của bọn họ xung phong, va chạm với người ta xong thì chiến mã dưới thân đã bị lực đánh vào thật lớn đâm chết, chỗ ngực bị sừng của Địa Hành Long đâm thành hai cái lỗ máu, nội tạng trực tiếp bị đâm nát, không chết mới là lạ! Mà kỵ sĩ vì quán tính thật lớn nên bay về phía trước mặt Cuồng Long Kỵ Sĩ, lập tức bị người chém chết!

Dựa theo lẽ thường mà nói, sau khi va chạm thì là lúc kỵ sĩ hai bên chém giết với nhau. Tuy Địa Hành Long thực mãnh, nhưng cũng không thể đâm chết được 1 vạn con ngựa của người ta nha? Chỉ cần Địa Hành Long dừng lại, đám binh lính của Hổ Khiếu Quân vẫn rất có tự tin có thể sử dụng vũ khí trên tay hảo hảo giáo huấn đối thủ một chút! Nhưng là bần đạo đã sớm tính đến tình huống này rồi, cùng chém giết với nhau so chính là thực lực, nhưng lão đạo có Địa Hành Long lại không dùng, tự dưng đi lao vào chém nhau không phải là rất ngu sao? Cho nên, để phát huy đầy đủ tác dụng của Địa Hành Long, dưới sự trợ giúp của Địa Tinh đại sư, bần đạo nghĩ ra một loại chiến pháp mới, chiến thuật ếch nhảy!

Cái gọi là chiến thuật ếch nhảy tức là làm Địa Hành Long nhảy dựng lên, ít nhất cũng phải hai thước, như vậy vừa hay nhảy đến kỵ binh địch nhân trên lưng ngựa hay trên đầu bộ binh, sau đó dựa vào thể trọng mấy tấn của Địa Hành Long đè xuống! Cạc cạc! Không chết người hay ngựa được sao?

Động tác này chỉ dựa vào tự Địa Hành Long là không được, bọn nó không thể nhảy cao như thế! Nhưng mà Địa Tinh đại sư của ta lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, đó là trang bị thêm hai tầng ở trên bụng Địa Hành Long, một tầng áo giáp, một tầng liên giáp, một tầng bảo vệ bụng mềm mại của Địa Hành Long, một tầng khác là ma pháp bì giáp giúp Địa Hành Long thêm vào nhanh nhẹn thuật, làm cho kỵ sĩ tự mình khống chế khi nào thì thêm vào, nếu thêm vào, tuy Địa Hành Long chưa đạt đến mức thân nhẹ như yến nhưng ít nhất có thể nhảy đến được độ cao ta nghĩ!

Lúc trước vì cứu Long Thanh Vân và chiến với Thất công chúa một trận, ta không dám dùng chiêu này vì người ta có Pháp Sư bộ đội, đi tức là chịu chết! Bây giờ thì khác, Tạp La ra lệnh, đám Cuồng Long Chiến Sĩ đều khởi động nhanh nhẹn thuật cho Long của mình, Địa Hành Long được hào quang màu xanh lá quay chung quanh tứ chi, dưới sự chỉ huy của chủ nhân lập tức nhảy lên cao, húc kỵ sĩ trực tiếp rớt ngựa, sau đó thân thể khổng lồ của Địa Hành Long hung hặng đè lên lưng ngựa, chiến mã đáng thương đương trường bị đè gục xuống, mà kỵ sĩ bị rơi xuống đất thường thường cũng bị Địa Hành Long dùng chân dẫm chết tươi! Cho dù lần đầu dẫm không chết thì sau đó cũng có thể từ từ dẫm một cái a! Chỉ cần dẫm một cái, sức nặng mấy tấn đè lên cũng chết chắc rồi!

Địa Hành Long không ngừng nhảy lên hạ xuống, tầng tầng Hổ Khiếu Quân bị loại chiến pháp chưa từng thấy này đánh té xuống đất, không phải bọn hắn không muốn phản kích, nhưng Địa Hành Long ngay cả mắt cũng bị che kín, phản kích kiểu gì đây? Mỗi một lần lung tung công kích lên người Địa Hành Long đều giống như gãi ngứa vậy, căn bản không làm nên trò trống gì!

Hổ Khiếu Quân tuy rằng dũng cảm không sợ chết nhưng không có nghĩa là ngốc tử, thấy tình thế không ổn liền tản ra, tản ra thì kỵ binh lại phải đối mặt với lực đánh sâu vào của Cuồng Long Thiết Kỵ. Đã không có ưu thế quần thể lực lượng, chỉ riêng một con ngựa thì kiểu gì cũng không chọi lại Địa Hành Long, đều bị đụng đến người ngã ngựa đổ! Bọn họ thấy không còn cách nào khác đành phải chia ra mà chạy, sau đó lại bị Cuồng Chiến Sĩ dùng tiêu thương phóng ngã rất nhiều, 1 vạn nhân mã thoát đi không đủ 3000!

Tạp La cũng không đuổi theo, trực tiếp đến hội hợp với ta, mà lúc này hai sư đoàn khác cũng đã đến chiến trường, triển khai bao vây tiêu diệt với đám bộ đội rải rác chưa kịp rời khỏi! Dù sao bần đạo cũng đánh ngay trên đất người ta, thật sự không dám ở lâu, nói không chừng Tây Tư Nhĩ thân vương làm một chiêu hồi mã thương thì lớn chuyện. Bây giờ ta đã người kiệt sức, ngựa hết hơi, không chiến được nữa!

Sau đó thoáng quét tước chiến trường một chút, chủ yếu là cứu sống, sau đó mang thi thể người một nhà về, lại thu nạp bộ đội thoáng có chút tán loạn liền đi thẳng về thành!

Trận chiến này thủ hạ ta dùng đánh lén gồm 7 vạn đại quân, nhưng thương vong quá nửa, vẻn vẹn còn không đủ 4 vạn có thể ngồi trên lưng ngựa, nhưng bọn họ cũng cơ hồ là người người mang thương, thật sự rất thê thảm! Phụ thân vẫn chưa tỉnh lại, Thiết Giáp Thú mặc dù có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bắt nó tự chạy về quả thật là khó! Bất đắc dĩ đành phải kêu Cái Thứ vụng trộm cho nó một cái Phản Trọng Lực Thuật. Phản Trọng Lực Thuật hiệu quả hoàn toàn trái ngược với Trọng Lực Thuật, có thể giảm bớt trọng lực trong một khoảng không gian nào đó! Mãi đến khi làm thể trọng Thiết Giáp Thú giảm bớt đến nỗi ngang với người bình thường nó mới có thể chậm rì rì nhích người!

Thủ hạ Tây Tư Nhĩ thân vương, Tạp Đặc đệ nhất sư đoàn bị chúng ta giết hơn nửa, còn thừa đều chạy cả! Hổ Hoàng Quân Đoàn của hắn tổng cộng bị chúng ta giết chết gần 8 vạn, cũng là hơn một nửa, nhưng mà hắn không mất bộ đội thực tinh nhuệ, Hổ Khiếu Quân tinh nhuệ nhất của hắn chỉ thương vong hơn vạn! Ta thì khác, ta mang đi cơ hồ đều là tinh nhuệ, 1 vạn thân vệ của phụ thân lại chết thảm trọng, vẻn vẹn còn lại hơn 3000. Đặc biệt Điện Hệ Đại Ma Đạo Sư Thác Khắc Đàn đập một cái, thương vong hai bên cộng lại cũng chừng 7000 - 8000 người, mà thương vong bên ta cơ hồ đều là thân vệ của phụ thân, là bộ đội tinh nhuệ nhất của Long gia làm bần đạo đau lòng không thôi! Trận đánh này thật không biết rốt cuộc là nên tính ta thắng hay thua đây? Ta và Tây Tư Nhĩ thân vương rốt cuộc ai tính kế ai?
Bình Luận (0)
Comment