Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 390


Hiện tại, trải qua mấy vạn năm chiến tranh tàn khốc, có bảy cái tên bắt đầu xưng vương xưng bá ở nơi đó, bọn họ tự gọi mình là đại bá chủ, có người xưng là đại hoàng giả, có người xưng là đại đế vương, …vân vân. Một người trong đó được gọi là đại quân chủ, chính là người chủ sự tràng chinh chiến mấy ngàn năm qua.

Hắn trong lúc vô tình phát hiện, một cái khe không gian vô duyên vô cớ hiện ra tại lãnh địa của hắn, thông qua tinh thần lực cường đại quan sát, hắn thấy được nơi này là một vị diện sản vật phong phú, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp. Mấu chốt nhất chính là, Thú Nhân thống trị vị diện này là một đám yếu đuối. Hắn đã ở dải đất dọc biên giới này ngàn vạn năm, có nằm mộng cũng muốn trở thành chủ nhân của một khối thổ địa, cho nên hắn lập tức dùng lực lượng của mình xuyên qua khe không gian, điều động đại quân chiếm lĩnh mảnh đất kia.

Một lần lại một lần thất bại, cũng không làm hắn mất lòng tin, ngược lại càng thêm câu dẫn hùng tâm tráng chí của hắn, cho nên hắn mấy ngàn năm nay chuyện gì cũng không làm, toàn tâm đặt tới việc mở rộng khe không gian. Mỗi khi qua vài năm, hắn cực khổ tích góp từng tí một quân đội toàn bộ vùi đầu vào trong chiến tranh vĩnh viễn này. Cũng sử dụng linh hồn người chết lập trận Huyết Hồn Oán Khí, hóa thành năng lượng mở rộng khe không gian.

Trải qua mấy ngàn năm cố gắng không ngưng nghỉ, gần đây hắn rốt cục có thể đưa bốn vị tướng quân mạnh nhất dưới trướng đi qua đó. Mặc dù lần này cũng thất bại, nhưng hắn cũng đã khuếch trương khe không gian lớn đến trình độ đủ hắn ra vào, chỉ cần không lâu sau, khi hắn khôi phục toàn bộ lực lượng, hắn có thể lại tới đây, trở thành chủ nhân chân chính của vị diện này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thông qua câu chuyện mà con muỗi kể, bần đạo đã khá hiểu biết về địa phương gọi là Di Khí Chi Địa này, nơi đó có bảy tên xưng vương, hiển nhiên đều là cường giả cấp bậc Thiên Sứ sáu cánh. Thủ hạ dưới trướng mỗi người cũng có vài đại cao thủ như con muỗi này. Mặt khác, con muỗi còn có một nhóm tiểu quái vật đi theo.

Nghe nói, con muỗi (sau này gọi là Văn Tử đi, cho dễ nghe – DG ^^") và Hỏa Diễm Trùng vốn là ra đời trong cùng một vị diện, nơi đó là một thế giới mà các loại côn trùng khổng lồ làm chủ, côn trùng khổng lồ nắm giữ nguyên tố lực lượng cực kỳ cường đại, từ từ tạo thành chế độ xã hội rời rạc. Văn Tử và Hỏa Diễm Trùng là cường giả của vị diện đó, bởi vì phạm vào sai lầm bị lưu vong đến mảnh đất biên giới này.

Không may, bọn họ vừa tới đã đụng phải đại quân chủ, rồi lại chiến bại, vì bảo vệ tánh mạng phải ký kết khế ước, làm thủ hạ cho người ta. Hiện tại đã bán mạng mấy ngàn năm rồi, vẫn không thoát khỏi miệng hổ nổi, rồi lại tiến vào hang sói Khắc Lý, cái này lại càng thê thảm, ngay cả tư cách làm thủ hạ cũng không có, chỉ có thể làm tọa kỵ cho Khắc Lý. Đại Văn Tử nói đến đây, trong lòng đau khổ một trận, thế mà không nhịn được bổ nhào xuống đất rơi nước mắt.

"Ta hiện tại đã biết rõ, thì ra làm chuyện xấu cũng không dễ mà." Đại Văn Tử khóc lóc kể lể nói: "Ta vốn là người thừa kế một Đại Bộ Lạc nha, phong quang vô hạn, là do bị người khác đâm thọt nói xấu, đánh thua một trận, sau đó đánh lén giết chết tên kia. Kết quả bị phán lưu vong ra Biên Duyên Chi Địa, tại cái địa phương khỉ gió đó đợi mấy ngàn năm, hiện tại lại luân lạc đến nổi làm thú cưỡi cho người ta. Ô.ô.. Ta hối hận muốn chết rồi."

"Khóc cái gì!" Bần đạo buồn cười nói: "Nói cho ngươi biết, ngươi có thể đi theo chúng ta là phần số của ngươi, còn không biết phân biệt tốt xấu. Ngươi nếu biểu hiện cho tốt, chúng ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi, nói không chừng ngày nào đó ngươi còn có thời điểm áo gấm hồi hương nữa đấy."

"Thật?" Đại Văn Tử không dám tin hỏi lại: "Ngươi không phải gạt ta đi?"

"Chân thật trăm phần trăm!" Khắc Lý cũng nói: "Ngươi nếu thật tâm đi theo ta, ta sau này sẽ đối xử ngươi rất tốt. Tuyệt đối không đối đãi ngươi như thú cưỡi, ngươi xem một chút tọa kỵ của chủ nhân kìa, thực lực mới có nhiêu đó, còn uy phong kia, nhìn đi, tiền đồ không thể đo lường nha!"

Đám người bần đạo đại thắng, chúng ta thật sự hưng phấn không cách nào nghỉ ngơi được, cho nên ngày đó hàn huyên nguyên một đêm, nói chuyện mệt mỏi xong mới nằm bệch xuống ngủ. Sau đó mấy ngày, ba người chúng ta trở thành nhân vật anh hùng của Thú Nhân tộc, đi tới chỗ nào cũng được Thú Nhân nhiệt tình xưng tụng, thú hoàng và đại tiên tri lại càng thẳng thắn xưng huynh gọi đệ, thân mật dị thường. Về phần chuyện hợp tác tự nhiên là nước chảy thành sông, quá trình cò kè mặc cả trực tiếp tỉnh lược, cơ hồ chính là muốn cái gì cho cái nấy.

Cuối cùng, chúng ta đạt thành hiệp nghị vĩ đại, Thú Tộc cung cấp cho ta đặc sản của ma thú sâm lâm, bao gồm ma hạch, da thú, gân cốt ma thú, một chút trái cây đặc biệt, mộc tài (nguyên liệu gỗ) hi hữu vân vân, còn có quân đội của bọn hắn ta có thể lấy danh nghĩa đánh thuê để điều động. Những chuyện này vừa hạ xuống, bần đạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, lần này thu hoạch tuyệt đối coi như siêu cấp thu vào, ma hạch, da thú trọng yếu cũng không cần nói nhiều, tất cả những thứ khác đều là đồ tốt.

Giống như gân cốt ma thú là nguyên liệu trọng yếu nhất để chế tạo xe bắn đá và trọng nỗ, cho tới bây giờ là mặt hàng hút khách nhất, là hàng hóa vô giá, muốn mua cũng mua không được, các quốc gia khác đều nghiêm cấm xuất khẩu vật tư quân sự. Có thể nói xe bắn đá và trọng nỗ uy lực khổng lồ có số lượng cực kỳ ít ỏi, hoàn toàn bị hạn chế bởi gân cốt ma thú, dù là cường cung cũng cần có gân ma thú mới được, gân dã thú bình thường chế tạo không được.

Rồi ma thú sâm lâm ở trên tay Thú Nhân, bọn họ có rất nhiều gân thú cũng chỉ dùng làm dây lưng y phục, thật là lãng phí.

Đoán chừng sản lượng gân thú mà Thú Nhân săn được còn nhiều hơn so với toàn bộ nhân tộc trên đại lục, chờ ta sản xuất ra trọng nỗ và xe bắn đá là có thể bù đắp được năng lực dã chiến cho Thanh Long quân đoàn, và cả khuyết điểm công thành. Sau này Long gia chúng ta khẳng định có thể tham dự chiến tranh, khi đó mấy thứ này chính là trụ cột để ta giành được thắng lợi.

Ở ma thú sâm lâm còn sinh ra vài loại trái cây hết sức thơm ngon, bần đạo ăn vào cảm giác ngăn không được cái miệng của mình, tuyệt đối là đồ tốt.

Mấu chốt chính là tính hi hữu, toàn bộ đại lục trừ nơi này ra không nơi đâu có được. Trong nhân tộc chưa từng có xuất hiện thứ trái cây này. Nếu có thể vận chuyển ra ngoài thì chỉ có mình ta độc nhất vô nhị lũng đoạn thị trường. Chỉ cần làm cho đám quý tộc ham thích hư vinh kia để ý, ta không tin không thể bán loại trái cây này với giá trên trời? Còn mộc tài hi hữu cũng như thế, nơi này có vài loại gỗ ma pháp đặc biệt tốt, là tài liệu thượng đẳng để chế tạo ma trượng. Ở chỗ này không coi vào đâu, nhưng trong thế giới nhân tộc ở bên ngoài, so với vàng còn quý hơn.

Về phần quân đội Thú Nhân đánh thuê, ta đây chiếm đại tiện nghi. Ta ở những nơi thần bí trong Tinh Linh chi sâm tâm hoài nhung nhớ không nguôi. Nhưng vẫn không có cơ hội đi vào, vấn đề chính là thực lực của mình quá thấp, ta muốn mang theo năm đầu Bỉ Mông, năm con Hắc Long cộng thêm năm vị Bỉ Mông hoàng tộc cấp bậc Kiếm Thần. Mặt khác còn có Đức Lỗ Y trợ trận, ít nhất cũng tạm đủ thực lực để khai quật mấy cái lạc thành (tòa thành vẫn lạc) kia. Một khi đào ra bảo tàng Địa Tinh. Khà khà, vậy thì phát tài lớn rồi.

Hơn nữa, có đại quân cao thủ Thú Nhân hỗ trợ. Ta có thể gia tăng khu vực khống chế ở Tinh Linh sâm lâm, tăng thêm được bao nhiêu là mỏ ma tinh nha? Có thể bắt thêm được bao nhiêu ma thú đây? Khi đó, một mình ta đã đủ sức lũng đoạn toàn bộ giao dịch ma thú cao cấp trên đại lục. Hắc hắc, tuyệt đối là kiếm tiền tay đếm phải rút gân nha. Sau đó lại quăng tiền ra khắp nơi, ít nhất dân chúng do ta quản lý có thể sống thoải mái hơn nhiều.

Về phần Thú Nhân bên này, thật sự không được nhiều lắm. Ngoại trừ lương thực ra thì còn có đồ sắt, bọn họ còn muốn lấy được kỹ thuật tinh luyện kim loại.

Bần đạo rất sung sướng đáp ứng, đồng ý phái ra Ải Nhân đại sư dạy cho bọn họ, làm cho thú hoàng và đại tiên tri vui mừng muốn chết. Thật ra thì trong lòng bần đạo sớm có tính toán, kỹ thuật tinh luyện kim loại căn bản không có cách nào giữ bí mật, người biết thật sự nhiều lắm.

Thú nhân trao đổi với ta xong, rất nhanh sẽ gia nhập xã hội loài người, đến lúc đó bọn họ không đổi được kỹ thuật, chẳng lẽ không dùng tiền mua được sao? Cho nên bọn họ sớm muộn gì cũng có, ta không bằng bán trước cho bọn hắn một cái nhân tình. Ta còn phát hiện tình huống Thú Nhân chữa bệnh rất nát bét, Tát Mãn tế tự của bọn họ không am hiểu trị liệu, ngoại thương có thể tiến hành, tật bệnh không hề có phương pháp xử lí tốt, hơn nữa số lượng của bọn họ cũng quá ít, chia đều trong một vạn thú nhân mới có một Tát Mãn, căn bản không đủ dùng. Cho nên ta chủ động đưa cho bọn họ một chút dược vật trị liệu, cũng phái ra vài Đức Lỗ Y. Việc này bọn họ càng cao hứng rồi, cảm kích đến nổi không biết nói gì cho phải.

Chiều hôm đó, ta cùng thú hoàng, đại tiên tri ba người đang thương lượng làm sao đánh xuống thông đạo dưới đất, bần đạo bỗng nhiên có linh cảm, đưa tay lấy một khối ma tinh thạch từ trong lòng ngực ra. Nó hiện tại đã bị chia năm xẻ bảy.

"Ai. Nên tới, cuối cùng cũng phải tới." Bần đạo cau mày, nói: "Làm sao hết lần này tới lần khác phải lúc này mới được chứ?"

"Việc gì? Phát sinh đại sự gì sao?" Đại tiên tri thấy ta bất chợt mặt ủ mày chau, vội vàng hỏi tới.

"Ma tinh thạch ở trên tay ta nguyên bản có một cặp, ma đạo khí cùng được luyện chế, chỉ cần một cái bể nát, cái kia bất kể cách xa nhau bao nhiêu, cũng sẽ bể theo. Chúng ta bình thường dùng bọn chúng để truyền tin tức đơn giản cho nhau." Bần đạo cẩn thận giải thích.

"Khi ta mang một cái đưa cho ông nội, cùng hắn có một ước định, nếu xảy ra chuyện vô cùng khẩn cấp mới có khả năng bóp nát nó. Chỉ cần ta nhận được tin tức, ta sẽ lập tức chạy về. Bây giờ nhìn lại trong nhà hẳn xảy ra đại sự, ta phải trở về gấp thôi."

"Như vậy hả, chuyện của chúng ta còn chưa có nói xong mà? Vậy phảia làm sao đây?" Đại tiên tri gấp gáp hỏi.

"Ừ, như vậy đi, ta cho quản gia của ta lưu lại tiếp tục bàn chuyện với các ngươi." Bần đạo suy tư một lát liền ra quyết định.

"Nhưng hắn có thể đại biểu huynh đệ ngươi không?" Thú hoàng nghi ngờ hỏi.

"Ha hả, hắn thật ra thúc tổ của ta, bởi vì phạm sai lầm bị trục xuất khỏi gia môn cho nên mới mai danh ẩn tích, nếu không, làm gì có cao thủ Kiếm Thần đi làm quản gia cho người ta chứ?"

Bần đạo cười nói: "Đây là một bí mật, ngàn vạn lần không nên cho nhân tộc biết nha, nếu không ta sẽ có phiền toái lớn đó."

"Thì ra là như vậy, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ tuyệt đối giữ bí mật ." Đại tiên tri và thú hoàng gật đầu lia lịa nói. Người có thể chia xẻ bí mật với mình hiển nhiên là người phe mình, bọn họ tin tưởng ta mới nói ra cho ta biết, ai lại không cảm động chứ.

"Ta đi rồi, hai vị huynh trưởng tốt nhất lập tức hành động, lấy thực lực của các ngươi, ta nghĩ bọn Ám Y Tinh Linh tuyệt đối sẽ thức thời, thật sự không biết điều thì giáo huấn bọn họ mạnh một chút." Bần đạo nói xong, lại lấy ra một bình mật Tử Tinh Phong, đưa cho đại tiên tri nói: "Pháp lực của ngươi hao tổn khá lớn, không có mấy năm khôi phục không được đúng không? Có vật này ngươi dùng mấy tháng là ổn rồi!"

"Cái này, làm sao ta không biết xấu hổ đây?" Đại tiên tri không có đón lấy, mà từ chối: "Ta thật ra chỉ tốn một là có thể khôi phục, cái này quá lãng phí rồi. Rồi lại nói vô công bất thụ lộc nha!"

"Ha hả. Ta lần này không xuất binh, tự nhiên phải ra chút quân nhu nhỉ?" Bần đạo cười nói: "Ngươi cầm đi, đến lúc đó vạn nhất nếu cần phải đánh, ngươi không có cách nào xuất lực, làm trễ nãi công việc không phải ảnh hưởng đến một nhà các ngươi sao?"

"Đúng đấy, ngươi cầm lấy đi." Thú hoàng đưa tay nhận lấy, nhét vào tay đại tiên tri, nói: "Huynh đệ cho, đừng có khách khí."

"Như thế. Ta liền nhận vậy." Đại tiên tri vui lòng nhận lấy. Nói: "Huynh đệ lần này trở về có cần đánh trận chiến nào không?"

"Không sai, tám chín phần mười là có rồi, nếu không, ông nội sẽ không gấp gáp gọi ta trở về." Bần đạo cười khổ nói.

"Vậy chúng ta trợ giúp ngươi một trăm Phi Long kỵ sĩ." Đại tiên tri lập tức hào khí nói:"Hắc hắc, coi như ta trả lễ lại đi."

"Đây chính toàn bộ hiện tại các ngươi có mà?" Bần đạo vui mừng nói.

"Ha ha. Chúng ta hiện tại tạm thời không dùng được, xây dựng thì khí lực bọn họ không được. Bình thời cũng chỉ để lãng phí lương thực, đúng lúc nhờ huynh đệ nuôi giúp chúng ta mấy ngày, đầu tiên ta phải nói trước, không tính là đánh thuê, coi như là hỗ trợ." Thú hoàng cười to nói.

"Vậy thì tốt quá, đa tạ. Đa tạ." Bần đạo hưng phấn nói: "Đúng rồi, các ngươi ước chừng lúc nào có thể tới chỗ Ám Dạ Tinh Linh? Ta sẽ phái người liên lạc với ngươi."

"Ít nhất phải hơn ba tháng nữa." Đại tiên tri nói: "Chúng ta có mang theo hàng hóa trao đổi, ngươi đừng đi tay không tới đó?"

"Ha hả, không thành vấn đề, đến lúc đó ta sẽ phái ải Nhân công tượng, Đức Lỗ Y theo các ngươi trở về." Bần đạo cười nói: "Nếu đã như vậy, ta đây đi trước một bước."

"Vội vã thế? Đường xa như vậy không chỉ một hai ngày là tới được mà?" Đại tiên tri không hiểu nói.

"Nói thật với các ngươi vậy, tọa kỵ của ta là Đại Địa Chi Hùng, hắn có một pháp thuật không gian có thể giúp ta nhanh chóng về nhà."

Bần đạo cười cười nói chuyện tình cửa không gian của Cái Thứ, tiết lộ cho bọn họ một chút.

"Thì ra là như vậy, không trách được ngươi đánh thắng được con trùng tử kia? Đáng tiếc pháp thuật này hao phí ma lực quá nhiều, không thể thường dùng, nếu không chúng ta sẽ đi xuống thế giới dưới lòng đất dễ dàng hơn rồi." Đại tiên tri tiếc nuối nói.

"Đúng vậy, nơi này cách nhà ta xa vô cùng, Cái Thứ chỉ có thể miễn cưỡng đưa một mình ta đi một chuyến, Khắc Lý mang theo cũng không nổi. Thế nhưng, vừa chuẩn để hắn mang theo quân đội Phi Long quay về, không có người dẫn đường, ngay cả lãnh thổ Ngõa Nạp sợ rằng Phi Long kỵ sĩ đi cũng không qua được." Bần đạo cười nói.

Sau đó, ta dặn dò Khắc Lý và thúc tổ mấy câu, biết được bản thân ở lại Thú nhân đế quốc, thúc tổ mặt mày tái đi rồi, mặc dù trăm triệu lần không muốn, nhưng chuyện đã dồn đến nước này hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp nhận. Ai bảo hắn ở trong ba người chúng ta là nhân vật không trọng yếu nhất đây? Trấn an hắn xong, bần đạo lập tức cáo biệt mọi người chạy trở về.

Từ trong không gian môn Cái Thứ đi ra, bần đạo hiện ra trong nhà ở vương đô Đại Hán. Lúc này, Đại Hán khoảng chừng mười giờ đêm, nhà ta khá im ắng, mọi người hầu hết đã đi ngủ. Từ xế chiều ba bốn giờ đến hiện tại là mười giờ tối, xem ra Thú Vương thành cách Đại Hán sáu bảy múi giờ. Bần đạo cho Cái Thứ hao hết ma lực, mệt mỏi thở hỗn hển vào phòng ngủ của ta nghỉ ngơi cho tốt, tự mình một người lặng lẽ tiềm nhập vào nội viện.

Ông nội lúc này một thân nhung trang một mình ngồi thẳng ở trong phòng khách, hiển nhiên là đang đợi ta xuất hiện. Bần đạo lặng lẽ quan sát sắc mặt lão nhân gia một chút, khuôn mặt ưu sầu, thậm chí hơi gầy đi một chút, xem ra chuyện phiền lòng gần đây rất nhiều nha.

Giống như ngày thường, ta vừa lặng lẽ lết tới đầu ngõ, không đợi ta mở miệng, ông nội bên kia đã phát hiện sự tồn tại của ta.

"Là Tiểu Ngũ hả?" Ông nội mỉm cười hỏi.

"Là ta, ông nội, ngài cảm giác vẫn nhạy cảm quá đi?" Ta cười hì hì từ trong góc đi ra, cười với hắn, rồi nói: "Nhìn khí sắc ngài hơi kém, là bởi vì không gặp được tổ mẫu đại nhân nên ngồi uống trà giải sầu hả?"

"Tiểu quỷ đầu, ta mấy chục năm không thấy nàng còn không nhịn được đó sao?" Ông nội cười mắng: "Ta khí sắc không tốt, còn không phải là do tiểu tử ngươi gây phiền toái?"

"Gấp gáp như vậy kêu ta trở lại." Bần đạo nghi ngờ hỏi: "Chuyện rất khó giải quyết sao?"

"Ừ, coi như rất khó giải quyết." Ông nội cười khổ nói: "Ngươi vừa đi hơn một tháng, trên đại lục xảy ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, ngươi biết không?"

"Không biết, kể từ khi ta đi thì tin tức gì cũng không nhận được." Bần đạo cười nói: "Ngài cứ từ từ nói cho ta nghe."

"Được rồi, chuyện lớn chủ yếu có hai việc." Ông nội nhíu mày nói: "Ta sẽ nói theo thứ tự, mặc dù mặt ngoài thoạt nhìn cả hai không có quan hệ với nhau, nhưng ta luôn cảm thấy có quan hệ nào đó."

"Tốt, ta cẩn thận nghe. Ngài nói." Bần đạo ngồi xuống cái ghế đối diện ông nội, nói.

"Chuyện thứ nhất phát sinh ở cuối tháng năm, lúc ấy đại quân Giáo Đình xuất chinh quân đội Thánh Chiến đợt thứ ba, khi sắp đến Uy đảo đột nhiên xảy ra một lần biển động." Ông nội nói đến đây, nhìn có chút hả hê nhún vai một cái, lại nói tiếp: "Cả hạm đội toàn quân bị diệt."

"Vì sao. Biển gầm tuyệt đối có lý do, khác với pháp thuật cấp cấm chú mà." Bần đạo lập tức kinh hô.

"Không sai, ta cũng cảm thấy có vấn đề, hơn nữa Uy Khấu cũng truyền lời. Là bọn hắn làm." Ông nội cười nói: "Nhưng Giáo Đình nhận định không phải thế, bọn họ nói chẳng qua là ngoài ý muốn, hơn nữa tỏ vẻ sẽ không bị khó khăn đẩy ngã. Muốn tiếp tục phái thêm nhiều quân đội, tiếp tục tiến hành Thánh Chiến."

"Ừ? Chảnh như vậy? Đợt biển gầm kia Giáo Đình tổn thất có bao nhiêu? Quân đội bọn họ đã lên đất liền chưa?"

Bần đạo tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên không biết. Nghe nói biển gầm cao gần trăm mét, cho dù lan tới duyên hải Ngõa Nạp vẫn còn cao vài thước, cho dù quân đội lên được đất liền thì sao có thể không có chuyện gì đây?" Ông nội cười nói: "Vấn đề là Giáo Đình đối ngoại nói rằng tổn thất rất nhỏ."

"Không thể nào? Bọn họ cũng không có giải thích?" Bần đạo không tin tưởng nổi.

"Có, bọn họ nói Mã Kỳ Nạp tổng chỉ huy, anh minh quyết đoán, chỉ huy đúng đắn, nói trước công việc dự phòng, quân doanh cũng trú đóng trên bãi đất cách xa bờ biển, cho nên tổn thất rất nhỏ." Ông nội khinh thường cười nói: "Ta không rõ, cho dù Mã Kỳ Nạp anh minh đến trình độ dự báo trước biển gầm, tại sao chỉ bảo lục quân bộ binh dự phòng, mà không nhắc nhở hải quân hạm đội chứ? Chẳng lẽ hạm đội không sợ biển gầm sao?"

"Đúng vậy, nếu hải quân hạm đội chia làm hai đội thay phiên vận binh mà nói, ít nhất có thể giảm bớt một nửa tổn thất. Lấy thực lực trên biển của Uy Khấu mà nói, dù là một nửa hạm đội bọn họ cũng không thể đánh thắng." Bần đạo cười nói: "Lý do này rất hoang đường, tổ mẫu đại nhân khôn khéo như vậy không thể nghĩ ra được, ha hả!"

"Vốn không phải nàng, Giáo Hoàng cái này lão bất tử kia, bệnh nặng lắm rồi." Ông nội buồn bực mắng.

"Úi giời ơi, thật là người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm mà." Bần đạo cũng cười khổ nói.

"Cũng là tiểu tử ngươi hào phóng trúng họa, mật Tử Tinh Phong Vương là đồ tốt nha? Làm sao ngươi cho người ta chứ?"

Ông nội bất mãn oán giận nói.

"Ta nghe nói cái bình đó sau cuộc chiến ở Thánh sơn hắn đã ăn rồi mà? Hắn còn phái người tìm ta đòi thêm đó, khi đó hắn cũng không bệnh hả? Chẳng lẽ hiệu quả mật Tử Tinh Phong Vương có thể kéo dài một tháng?" Bần đạo nghi ngờ hỏi.
Bình Luận (0)
Comment