Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 465


Thế giới dưới lòng đất có một tòa thành thần bí và rất kinh khủng, Hắc Ám thành bảo, nó chưa từng có ngoại nhân nào tiếp cận được, cho dù là Ám Dạ Tinh Linh, một khi vô ý xông tới khu vực cạnh tòa thành, kết quả tất yếu của hắn tất nhiên là bị tuần tra đội giết chết một cách vô tình. Cho nên, mặc dù danh khí kinh khủng và cường đại của nó sớm đã truyền khắp các thế lực lớn trong thế giới dưới lòng đất đến tận tai mọi lãnh đạo cao tầng, nhưng mà vị trí cụ thể và bộ dáng nó ra sao vẫn một bí mật mơ hồ. Thế nhưng hiện tại bí mật đó sắp sửa bị phá vỡ.

Ngoài cửa tòa thành đen thui vốn là một mảnh đất trống trải, thực vật hoang dại phát ra ánh sáng nhạt nhàn nhã sinh trưởng, đột nhiên mặt đất bị chấn động nho nhỏ, thực vật cũng bị chấn động làm cho run rẩy không ngừng, Ám Dạ quân đội thủ vệ đại môn cũng hoảng sợ vội vàng nhìn ra ngoài thành.

Chỉ thấy từ xa xa chậm rãi đi tới một con cự thú thân cao hơn hai mươi thước, một thân da lông màu vàng chớp động quang mang ma pháp, thỉnh thoảng miệng rộng mở ra lộ ra đầu lưỡi đỏ như máu và răng nanh sắc bén, hiển nhiên, hết thảy đều cho thấy, nó không phải là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay. Mỗi đầu đi một bước giẫm trên mặt đất để lại một dấu chân thật sâu, theo đó mặt đất cũng run lên một trận thanh âm trầm muộn.

Nhóm thủ vệ cũng bị bọn chúng dọa cho kinh sợ, trong ấn tượng của bọn hắn, cho dù là ma thú Tri Chu trong thành bảo thuần dưỡng kinh khủng nhất cũng không lớn bằng đám quái vật này, rồi trong tình hình chung, thường thức mà mỗi một người đều biết chính là thực lực ma thú có quan hệ trực tiếp đến hình thể của nó.

Tri Chu nhỏ hơn đám quái này cũng đã là ma thú cấp tám, như vậy, thực lực cự thú đã được miêu tả sinh động ra rồi, đám quái vật này hẳn là ma thú cấp chín cực kỳ khủng bố trong truyền thuyết. Rồi ma thú cấp chín trong truyền thuyết chính là tồn tại kinh khủng có thể một mình tàn sát hàng loạt dân trong thành? Ai có thể không sợ đây?

Ám Dạ quân đội ở lại giữ thành không có thời gian suy tư nhiều, đội tuần tra này không có phát hiện ra mục tiêu trước, có lẽ trong tiềm thức ai cũng hiểu, bọn họ cho rằng đội tuần tra đã bị cự thú giết chết. Bất luận như thế nào, bọn họ vẫn trunh thành với cương vị công tác lập tức lên tiếng báo động.

Còi báo động làm cho cả Hắc Ám thành bảo sôi trào, dù sao thanh âm này hơn ngàn năm qua không có vang lên rồi, mặc dù như thế, quân đội Ám Dạ giữ nơi này vẫn lộ ra tố chất tinh nhuệ của mình, tất cả quân đội tinh nhuệ trong tòa thành cùng xông ra, sau đó nhanh chóng đi tới vị trí của mình, sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch cường đại sắp tới.

"Đó là thứ gì?" Tế cấp bậc cao nhất đang thủ hộ nơi này lo lắng hỏi thủ hộ Ám Dạ quân đoàn ở bên cạnh, tổng trưởng đội võ trang chịu trách nhiệm hộ vệ Hắc Ám thành bảo, quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý.

"Một con ma thú, hẳn không phải là hoang dã, ta chưa từng nhìn thấy qua, hình như trên lưng còn có người." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý ném ánh mắt sắc bén ra xa. Cách thật xa nhìn thấy một người, hắn thở phào nhẹ nhõm nói: "Chỉ có một con ma thú như vậy, hơn nữa còn bị thuần phục, thực lực không phải rất mạnh mẽ, hẳn là không tới cấp chín, không biết vì sao đột nhiên xông vào đây."

"Đội tuần tra vì sao cũng không có truyền về một chút tin tức? Vạn nhất nếu là địch nhân thì làm sao bây giờ? Đại Tế Tự đã mang đi hơn phân nửa tinh nhuệ của chúng ta, hiện tại Hắc Ám thành bảo rất yếu ớt, ngươi có biết hay không?" Tế Tự bất mãn khiển trách: "Những phế vật thất trách kia phải đem đi làm lễ vật hiến tế cho Tà Thần rồi."

"Ta sẽ răn đe lại bọn họ." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý cũng căm tức nói: "Ta bảo đảm, đám xâm lăng này sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Chỉ sợ bọn họ có cưỡi một con rồng tới, kết quả cũng giống thế mà thôi."

"Rất tốt, ta rất chờ mong nhìn xem biểu hiện của ngươi." Tế Tự hài lòng gật đầu đi xuống tường thành nghỉ ngơi. Trong mắt hắn, người tự tiện xông vào chỉ có một kết quả, đó chính là làm thức ăn cho đám Tri Chu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Đống thức ăn trong suy nghĩ gã Tế Tự, dĩ nhiên là đám người bần đạo, lúc này mấy người chúng ta đang ngồi trên lưng Cái Thứ nhàn nhã trêu đùa. Ngoại trừ bần đạo và Vong Ưu, còn có Ái Liên Na đi theo, thật ra ta vạn phần bất đắc dĩ không muốn mang theo cây đèn phát quang này, nhưng mà ta suy nghĩ đã có một cây đèn sẵn rồi thì mang nhiều thêm một cây cũng tốt, dù sao loại đèn hữu ích thế này cơ hồ đều có cường lực mạnh mẽ như nhau.

(Miêu tả ví von, người có quang minh hệ phát sáng như cây đèn – DG ^^")

Suy nghĩ đến thuộc tính Tri Chu Tà Thần là hắc ám hệ, Ái Liên Na đúng lúc khắc chế, cho nên cũng cố mang nàng tới, về phần một cây đèn người khác, chính là một tinh linh Uy Na tiểu thư. Nàng thật đáng giận , khi ta và Vong Ưu tiến hành đến thời khắc mấu chốt, ngay lúc tối trọng yếu lại phải thanh tỉnh, đột nhiên từ trong thân thể ta nhảy ra, trên người nàng tản mát ra quang mang cực kỳ mãnh liệt, trong hoàn cảnh hắc ám bao quanh thế này làm cho chúng ta thoáng cái bại lộ tất tần tật mọi thứ dưới luồng ánh sáng kia.

Ô ~. Cũng đừng nói ta buồn bực đến cỡ nào. Trực tiếp dọa ta sợ đến cơ hồ muốn tẩu hỏa nhập ma. Từ đó bất lực luôn. Ngay cả Vong Ưu cũng sợ đến choáng váng, trong lúc nhất thời cũng luống cuống không biết làm thế nào mới tốt. Uy Na còn ngu ngốc ù ù hỏi chúng ta: "Ca ca, ngươi làm gì mà cắm cây nhục côn côn vào nơi đó của tỷ tỷ aa..a? Tỷ tỷ chảy máu rồi, dường như còn rất đau nữa?" Ta và Vong Ưu hận không thể tìm ra một cái lỗ để chui vào.

Bần đạo chỉ đành vội vã kết thúc, sau đó giải thích với nàng là chúng ta đang tu luyện, Vong Ưu cũng phải dở khóc dở cười phối hợp với ta, một trận đông tây loạn xé, lừa dối chuyện này cho qua đi. Cũng may Athena là người phương Tây, chuyện này cũng kiến thức khá nhiều, tương đối phóng khoáng mới không có so đo, đổi lại thành Đông Phương tiên tử, sợ rằng không phải mắc cỡ chết cũng phải máu dồn lên não bất tỉnh nhân sự mất thôi. Dĩ nhiên, rất có thể chúng ta đồng thời tẩu hỏa nhập ma tắt tử đương trường.

Chúng ta lừa dối chuyện này qua đi, bần đạo liền giới thiệu cho Vong Ưu lai lịch Uy Na, Uy Na một mực ở trong thức hải của ta tu luyện, cho nên Vong Ưu mới không hề phát giác, ta cũng sớm quên mất nàng, cho nên hiện tại mới gặp phải tai họa như thế này đây, trong lòng bần đạo đau khổ không ngừng, có thể nói gì đây chứ? Nói như thế nào đây cũng là lần đầu tiên của chúng ta sau khi chuyển sinh sau nha? Thật không ngờ không được hoàn mỹ như ý, sau này chắc chắn sẽ thành một ký ức tràn đầy tiếc nuối cho coi.

Thế nhưng, so sánh với việc này, Vong Ưu tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với Uy Na, là một vị pháp sư, Vong Ưu tựa hồ càng thêm thích hợp làm chủ nhân Uy Na hơn ta, dù sao các nàng đều là toàn hệ pháp sư có trụ cột ổn định nhất, pháp thuật tăng phúc phối hợp với nhau so với đạo sĩ như ta càng mạnh mẽ. Căn cứ theo nguyên tắc của nàng, Vong Ưu vừa nhìn thấy Uy Na lại bắt đầu suy nghĩ, bàn luận nguyên một đêm không ngủ, thế nhưng chịu đựng qua luôn đau đớn, nói chuyện phiếm cùng Uy Na quên trời quên đất.

Uy Na ra đời không lâu, nói qua nói lại liền bị Vong Ưu đả động tinh thần, sau đó lại bị ma pháp lý luận uyên bác trong đầu Vong Ưu làm cho rung động, rồi bị thuyết phục. Không qua bao lâu, nàng triệt để bái phục dưới ba tấc lưỡi của Vong Ưu, mãnh liệt yêu cầu ta chấm dứt hợp đồng với nàng. Bần đạo buồn bực nha, tiện nghi không được lâu dài mà. Cổ nhân thật sự không có lừa ta. Ta lúc đầu dùng một mớ đường mật lừa gạt được Uy Na. Bây giờ Vong Ưu người ta lại dùng mấy câu nói lập tức thông đồng bán đứng ta luôn.

Không ngờ ta khi không lại nuôi sống cho Vong Ưu một pháp sư mạnh mẽ như thế, mấy năm này Uy Na ăn của ta mấy trăm vạn kim tệ ma tinh thạch, tất cả đều lấy tiền mà lấp đầy đó. Ài, lì xì một lần cho Athena đúng là lớn quá mà. Ai bảo ta là nam nhân của nàng chứ, trong sự bất đắc dĩ và tiếc nuối khôn cùng, bần đạo đành phải chuyển nhượng Uy Na cho Vong Ưu. Sau đó để cho cả hai mặc sức nói chuyện, bản thân ta ngồi xuống củng cố lại bản thân.

Mặc dù lần này song tu không được hoàn mỹ, dù sao cũng đã thành công, cho nên thu hoạch cũng kha khá, dù sao cũng là phần thưởng từ nữ thần nha. Không chỉ phong ấn trên người ta không còn thấy. Hơn nữa còn tăng lên một đoạn linh lực, hiện tại nội đan của ta lớn gần bằng quả trứng gà, ta tin tưởng, nếu song tu với Athena thêm một đoạn thời gian, toái đan thành anh tuyệt đối không có vấn đề. Khà khà, bần đạo cười dâm đãng đưa tay quẹt miệng.

Phong ấn trên người bần đạo bị Vong Ưu công chúa hấp thu mất, những thứ đó đều là ma lực pháp sư, dùng để bổ dưỡng nàng rất tốt, cho nên Vong Ưu không chỉ tăng lên linh lực một mảng lớn, chính là ma lực của nàng tăng lên rất nhiều. Ma lực hiện tại của Vong Ưu còn hùng hậu hơn Tha Khắc Đàn. Phải biết rằng, Tha Khắc Đàn đã tu luyện mấy trăm năm, mà Vong Ưu mới có hơn mười năm, cho nên tốc độ tu luyện của Vong Ưu có thể nói là quá mức kinh người.

Huống chi Vong Ưu là toàn hệ pháp sư, địa, phong, thủy, hỏa, thậm chí quang, ám đều có thành tựu rất cao. Tha Khắc Đàn chỉ ó sở trường Điện hệ, mấy hệ khác chỉ tương đương với Ma Đạo Sĩ, nếu hắn thực chiến với Vong Ưu, Tha Khắc Đàn tuyệt đối bị ngược đãi. Cho dù là Khắc Lý tu tập Thiên Hà Chân Giải, hiện tại tám phần không phải là đối thủ của Vong Ưu, có lẽ chỉ có Mân Nhi mới có khả năng miễn cưỡng đối chiến mấy chiêu với Vong Ưu mà thôi?

Dù sao Vong Ưu là người sở hữu thần cách. Hơn nữa có Uy Na tăng phúc ma lực, Ngũ Hành Châu chịu trách nhiệm bảo vệ, trời đất, tính cả ta, dưới tình huống không sử dụng tam bảo cũng không dám nói an ổn thắng cô nàng mà.

Về phần bần đạo, khi đã không có phong ấn hạn chế, thực lực bần đạo hiện tại, hắc hắc, chỉ lấy riêng năng lượng mà nói, so với Đại Ma đạo sư thì mạnh hơn một chút, so với Pháp Thần cũng chỉ chênh lệch một đoạn nhỏ. Sau khi toái đan thành anh, cường giả cấp bậc Pháp Thần đối với ta coi như dạo qua ăn sáng mà thôi, cho dù là hiện tại cũng có thể thắng được nhẹ nhàng rồi.

Tính thêm ta một thân đầy bảo bối, khà khà, dù có phải chống lại Thiên Sứ sáu cánh ta cũng có lòng tin tất thắng, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải tranh đơn (một chọi một), người ta nếu tới đông quá, ta đây sẽ chịu không nổi, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng thôi. Không có phong ấn tốc độ tu luyện của ta sẽ chậm lại, nhưng mà hiện tại lại có song tu, tính về tốc độ tu luyện, một tăng một giảm, tổng quát mà tính thì phải nhanh hơn trước kia không ít.

Vận hành mấy đại chu thiên, bần đạo tinh thần rạng rỡ đứng lên, cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, có loại vọng động muốn đi khiêu chiến lão Giáo Hoàng, cái lão khốn kiếp kia hiện tại nếu có can đảm đứng trước mặt ta, ta nhất định đánh hắn thành đầu heo.

Bần đạo và Vong Ưu cùng nhau rửa mặt, chúng ta mang theo Uy Na nghịch ngợm ra khỏi phòng. Uy Na thân phận khá nhạy cảm, ta trước kia ta sợ bị người khác chú ý, cho nên không dám để nàng ra ngoài nhiều, nàng vẫn rất là buồn bực, sợ rằng đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất nàng làm phản ta đây?

Bởi vì trong điều kiện ký kết khế ước giữa nàng và Vong Ưu có một cái, không được bảo nàng đi vào Thức Hải tiến hành tu luyện nhàm chán. Vong Ưu buồn cười đồng ý, nàng có thể luôn ở bên ngoài, Uy Na ngay lập tức tỏ ý quyết liệt với ta, bảo là muốn bỏ ác đầu thiện, toát mồ hôi mà, tiểu cô nương này lãnh giáo được Athena lợi hại đến thế nào xong. Nàng sau này nhất định sẽ biết cái gì gọi là lùa dê vào hang sói, khà khà, lúc đó hối hận cũng đừng có trách ta không nhắc nhở nàng, ai bảo nàng kiên quyết đến như vậy chứ.

Chúng ta mới vừa đi ra, liền phát hiện một thân ảnh nhỏ gầy co rúc trong góc, một tiểu cô nương bi thương đang ở nơi đó co mình khóc, bần đạo vừa nhìn là biết Ái Liên Na, trong lòng áy náy một trận, ta cũng không phải là ngu ngốc, tâm ý nàng đối với ta thế nào ta còn không biết chút gì sao? Chỉ là ta đã có người trong lòng, đành phải giả bộ ngu ngốc thôi. Nhìn tận mắt người mình yêu mến vào động phòng, đả kích như vậy đối với một tiểu cô nương đơn thuần như nàng mà nói, thật sự là rất lớn rồi.

"Ái Liên Na." Bần đạo đi tới nhẹ nhàng đỡ nàng lên, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Hai mắt nàng đã khóc sưng to lên, trên người ướt một mảng lớn, còn có vệt nước mắt kéo dài xuống, hiển nhiên nàng ở chỗ này khóc đã lâu rồi.

"Ca ca." Ái Liên Na đột nhiên nhào vào trong ngực ta, khóc lóc kể lể nói: "Ái Liên Na không tốt sao? Ngươi chán ghét ta à?"

"Không có nha?" Bần đạo bị nàng hỏi kinh ngạc đến ngẩn người, liền tò mò hỏi tới: "Ngươi tại sao lại hỏi như thế?"

"Người ta đi theo ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không chạm qua ta, nhưng mà ngươi cùng người đàn bà kia mới vừa thấy mặt, liền ~~!" Ái Liên Na ủy khuất nói: "Có phải vì lần đó Ái Liên Na lừa ngươi. Chọc cho ngươi tức giận. Cho nên mới chán ghét ta sao?" Nàng vừa nói dứt câu lại khóc váng lên.

"Không đúng. Chuyện này đâu có liên quan gì đến chuyện kia chứ? Ta và Hương Hương cũng không có gì mà." Ta cười khổ nói, không đúng, ta nói cái này làm gì? Bần đạo biết lỡ lời vội vàng sửa lại: "Vị này, Vong Ưu công chúa là người mà ta đã quen biết rất lâu rồi, chúng ta quen biết nhau sớm hơn ngươi rất nhiều, sao có thể nói là mới gặp mặt chứ?"

"Ừ!" Ái Liên Na lúc này mới dễ chịu một chút, hỏi: "Có thật không?"

"Thật." Vong Ưu từ phía sau lưng ta đi tới, tiếp lời: "Ngươi nhìn ngươi khóc ra bộ dạng gì rồi, thật là đáng thương mà. Đi với ta rửa mặt nào, khó nhìn như vậy không ai thích đâu." Nói xong hung hăng thưởng cho ta một ánh mắt sắc bén, buồn bực, ta có trêu chọc ai đâu cơ chứ?

Trên người Vong Ưu có khí tức thần thánh, Ái Liên Na lại là tín đồ tông giáo cực kỳ thành kính, lời nói của Vong Ưu đối với nàng hoàn toàn không thể kháng cự, cho nên Ái Liên Na không tự chủ đi theo sau Vong Ưu. Cho nên, bần đạo dứt khoát cho rằng, Vong Ưu nếu như đổi nghề đi lừa bán nhân khẩu, nhất định rất có tiền đồ.

Bần đạo thấy các nàng không để ý tới ta nữa. Chính mình vội vàng chạy đi lo chuyện giao dịch. Chờ ta an bài tốt mọi chuyện, lại gặp mặt các nàng, Ái Liên Na đã triệt để trở thành tín đồ của Vong Ưu, coi như an ổn được một chuyện. Cũng không biết Vong Ưu lừa dối Ái Liên Na ra sao, tóm lại, Ái Liên Na đối với Vong Ưu nói gì nghe nấy. Rồi Vong Ưu đối xử với Ái Liên Na cũng rất tốt. Ngay cả lần này hành động đối phó Tri Chu Tà Thần, bọn ta nhất định mang theo cả Ái Liên Na .

Quên đi, cũng may các nàng coi như là người của bần đạo rồi, cho dù có làm gì đi nữa đều tốt với ta cả, ta mặc kệ hết thảy vậy. Ta và Vong Ưu an bài mọi chuyện cho thuộc hạ, mang theo Ái Liên Na và Uy Na, ngồi trên lương Cái Thứ đi đến Hắc Ám thành bảo, thời gian chúng ta không nhiều, sớm giết chết mối tâm phúc đại họa này thì có rộng thời gian hơn để ra tay thu thập đám Tà Nhãn.

Ở trên đường đi, Vong Ưu tiến hành cải cách ma pháp kỹ xảo và lý luận cho Uy Na, bần đạo đích thân chỉ dạy Ái Liên Na thân một vài pháp thuật thích hợp với nàng, nàng một thân là cuồng tín giả thần lực dồi dào nếu chỉ dùng để trị liệu và phụ trợ thật sự quá lãng phí. Bản thân bọn họ không có pháp thuật công kích, cho nên ta mới tạm thời giúp nàng chọn ra hai loại rồi dạy cho nàng. Hai loại pháp thuật này rất đơn giản, Ái Liên Na nắm bắt rất nhanh, tin tưởng khi chiến đấu với Tri Chu Tà Thần sẽ phi thường hữu ích.

Tiếp xúc thì có Vong Ưu siêu cấp nội gian này dẫn đường, lại có Cái Thứ tốc độ đi đường nhanh chóng không biết mệt mỏi, cho nên chúng ta chỉ mất mấy ngày đã đi tới Thánh Địa của Ám Dạ nhất tộc, nơi thần bí phong ấn Tri Chu Tà Thần, Hắc Ám thành bảo, bên ngoài tòa thành chúng ta đụng phải tuần tra binh, được Vong Ưu công chúa ra mệnh lệnh, bọn họ không có phát ra báo động, mà trực tiếp đi tuần tra như bình thường.

Cho nên, chúng ta mới có thể đột nhiên hiện ra trước mặt Hắc Ám thành bảo. Tòa thành này xây dựng trên một sườn núi, chỉ có một cửa thành phía trước, phía sau toàn là vách núi, tường thành của tòa thành bảo này cao lớn hùng vĩ dị thường, khoảng chừng cao hơn 100m, tất cả đều là Hắc Diệu Thạch tối đen mài phẳng mà thành.

Hắc Diệu Thạch là một loại đá vô cùng cứng rắn, số lượng vô cùng ít ỏi, ở thế giới trên mặt đất, cũng chỉ có trong nhà các đại quý tộc mới dùng Hắc Diệu Thạch để xây dựng, nhìn sơ qua chung quanh pháo đài cũng biết, cơ hồ khắp nơi đều là Hắc Diệu Thạch, nếu vận chuyển lên được trên mặt đất để bán hẳn phải là giá trên trời rồi, đáng tiếc chính là phí chuyên chở quá mắc mỏ.

Chúng ta là khách không mời mà đến, mặc dù gây sợ hãi cho nhóm thủ vệ tòa thành, hiện tại trên tường thành khắp nơi toàn là binh lính, trên tiễn tháp cũng đã đứng đầy người, trên ma pháp tháp đã lập lòe tia sáng, hiển nhiên cũng đã súc thế xong đang chờ phân phó.

"Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý có ở đây không?" Vong Ưu giương mặt kêu gọi đầu hàng: "Ta là công chúa Vong Ưu, mời hắn ra ngoài nói chuyện." Chúng ta đi đến gần tường thành thì ngừng lại, tùy ý Vong Ưu bắt đầu biểu diễn tuyệt thế thiên phú đi lừa dối người khác.

"Thật sự là ngài, công chúa điện hạ." Tề Tạp Lý quân đoàn trưởng lộ diện trên đầu thành, kinh ngạc hỏi: "Ngài làm sao cùng mấy người như vậy trở lại? Bọn họ là ai? Chẳng lẽ bọn họ bắt cóc ngài?"

"Nói nhảm." Vong Ưu cười nói: "Ngươi thấy bộ dạng ta có giống như bị bắt cóc không?"

"À, không giống lắm!" Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý vội vàng nói, nhưng ngay sau đó hắn nghiêm túc nhìn Vong Ưu nói: " nhưng mà, công chúa ngài không biết quy củ của chúng ta sao? Bất luận kẻ nào cũng không thể mang người xa lạ tới đây? Trừ phi được Đại Tế Tự ra chỉ thị cho phép, nếu không dù là ai vi phạm quy củ chúng ta cũng phải xử trí vô tình, ngay cả ngài cũng không ngoại lệ, ta hi vọng ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý."

"Thế này giải thích không đủ hợp lý sao?" Vong Ưu cười lạnh giơ ra một khối lệnh bài đen thui, khinh thường nói: "Ngươi lại dám hoài nghi ta? Là chán sống rồi sao?"

"Thuộc hạ không dám!" Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, trong Hắc Ám thành bảo, kết quả đắc tội Vong Ưu công chúa thường thường so với đắc tội Đại Tế Tự còn muốn thê thảm hơn, bởi vì Tri Chu Tà Thần đặc biệt để mắt tới Vong Ưu. Hơn nữa Vong Ưu còn có mấy tháng nữa sẽ được thăng cấp thành Đại Tế Tự rồi, chủ quản mọi người có quyền sanh sát nơi này, bóp chết Tề Tạp Lý chẳng phải như đi chơi sao? Quân đoàn trưởng như Tề Tạp Lý làm sao dám đắc tội Vong Ưu đây?

"Rất tốt." Vong Ưu cười lạnh nói: "Ta cũng không phải gây khó khăn cho ngươi, dựa theo quy củ, ngươi trước tiên cứ nghiệm chứng lệnh bài đi." Vừa nói, Vong Ưu cầm lệnh bài trên tay ném tới. Đó là lệnh bài thu được trong xe Đại Tế Tự, muốn giả cũng giả không được.

"Nghiệm chứng là thật." Quân đoàn trưởng Tề Tạp Lý cẩn thận xem xét, lập tức nói với Vong Ưu: "Mời công chúa phân phó, thuộc hạ chắc chắn phục tùng mệnh lệnh."


Bình Luận (0)
Comment