Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 65


Lúc tên kỵ sĩ thần bí cuối cùng bị đạo tặc phân thây thì đã là hơn một giờ sau, mấy tên cao thủ hộ vệ thủ lĩnh kia liều chết chống cự, trên ngăn đá tảng, dưới chém đạo tặc, quả thực rất kiên trì nhưng cuối cùng cũng đều bị giết. Bần đạo phát hiện bên người bọn họ có vô số đống đá vụn, còn có gần 400 đạo tặc bao vây xung quanh. Nhưng mà bọn chúng bao gồm luôn cả tên thủ lĩnh kia ở bên trong, không có một người nào đầu hàng, toàn bộ đều chết trận. Dũng khí và đấu chí lúc bọn họ liều chết làm ngay cả ta cũng có chút bội phục, thậm chí thủ hạ của ta cũng không nhẫn tâm dùng cự thạch nói chuyện với bọn họ, cho đến lúc thương vong của đạo tặc tăng mạnh làm cho lão Lang bị ép phải gọi người của hắn lên núi cùng quăng đá thì cuối cùng mới chấm dứt chiến đấu.

Chuyện kế tiếp chính là dọn dẹp chiến trường, thống kê thương vong. Binh linh của bần đạo tất nhiên là không hao tổn lông tóc gì, còn bọn đạo tặc thì chết hơn 3000, bị thương hơn 1000, cơ hồ là gấp bốn lần địch nhân. Sau khi bần đạo nhận được tin tức thì thất kinh, trong lòng một trận bực bội, không nghĩa tới trận đầu tiên khi ta rời núi xem như là bị bại!

Một hồi đại chiến chấm dứt thì đã là giữa trưa. Ta đang khao thưởng ba quân tại doanh địa, lão Lang cùng mấy đầu mục đạo tặc cũng được mời lại đây. Có thể bọn họ sợ ta thu thập nên đều dẫn theo không ít hộ vệ. Bần đạo hiện tại cũng không nói cái gì, dứt khoát an bài đi ăn nhậu. Mời năm vị tướng quân của ta cùng mấy cái đầu mục đạo tặc vào lều vải, dọn ra một bàn tiệc rượu, đợi mọi người ngồi xuống hết bần đạo mới nói: "Cuộc chiến hôm nay mọi người biểu hiện rất tốt, sự tình trước kia không nhắc lại nữa, từ nay về sau tất cả mọi người đều là gia thần của ta, vô luận chuyện gì ta cũng sẽ chịu trách nhiệm cho các ngươi!"

"Đa tạ chủ nhân!" Biết là ta ám chỉ bọn họ, mấy cái đầu mục đạo tặc đều cảm động không thôi.

"Sau này đừng gọi là chủ nhân, không được tự nhiên lắm! Cứ gọi là thiếu gia đi!"

"Dạ! Thiếu gia!" Bọn họ đều đáp ứng dứt khoát.

"Bây giờ nói về chuyện an bài cho các ngươi!"

Sống lưng mấy tên gia hỏa lập tức thẳng tắp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Lãnh địa của ta hiện tại mặc dù nghèo chút nhưng diện tích lớn bằng bốn tỉnh khác, sản vật phong phú chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ là thế lực các nơi rắc rối phức tạp, trước kia chưa từng có người nào có thể khuất phục bọn họ. Bây giờ ta tới đây, bằng vào đại quân của chư vị cùng ảnh hưởng của bà ngoại ta, các ngươi nói có thể làm bọn họ phục không?"

"Thiếu gia! Chắc chắn không thành vấn đề!" Lão Lang nói: "Chỉ bằng thế lực cùng với cách dụng binh như thần của thiếu gia thì tuyệt đối khuất phục được các thế lực nơi đó. Từ đó thiếu gia chân chính nắm giữ lãnh địa của ngài!"

"Ha ha! Ta không dám nhận cái gì "dụng binh như thần" đâu!"

"Tại sao?" Lão Lang hỏi.

"Các ngươi tử thương hơn 4000 người mới giết được 1000 người đó thì có cái gì đáng giá tuyên dương như vậy chứ? Kỳ thật do ta hơi nôn nóng, chứ nếu như để thêm hai ngày thì có thể chiến thắng dễ dàng hơn nữa."

"Là thuộc hạ vô năng!" Đám người lão Lang đỏ mặt nói, hắn cho rằng ta đang trách bọn họ đấy chứ!

"Thiếu gia! Ngài biết tên thủ lĩnh là ai chăng?" Lão Mã nói.

"Lão biết à?" Bần đạo kinh hỉ hỏi.

"Lão vừa rồi mới đi nhận thức một chút, thật đúng là nhận thức được hắn!"

"Hắn là ai vậy? Tại sao bên người lại có nhiều cao thủ như thế?"

"Hắn chính là trưởng tôn của Thạch Nguyên gia, con lớn nhất của quân đoàn trưởng Huyền Vũ quân đoàn, Thạch Nguyên Thận Nhất, bình thường đều ở tại Huyền Vũ quân đoàn nhậm chức, gần mười năm rồi chưa trở về nhà, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sau này hắn sẽ nắm giữ chức quân đoàn trưởng của Huyền Vũ quân đoàn!"

"Hèn gì!" Bần đạo dở khóc dở cười, vốn mình ra đi là vì tránh né Thạch Nguyên gia, bây giờ sướng chưa, lại giết một thành viên trọng yếu của người ta như thế. Chẳng lẽ ta cũng nhà bọn họ chính là đối thủ trời sinh sao?

"Cho nên lần này xem như là thiếu gia đánh thắng, hơn nữa còn là đại thắng!"

"Đúng vậy! Thiếu gia!" Lý Cương nói: "Nếu tại địa phương trống trải, hơn 1 vạn đạo tặc này khó có thể đánh thắng được 1000 người bọn họ, bây giờ bị chút thương vong như vậy, công tâm mà nói thì tuyệt đối là một thắng lợi rất lớn!"

Thấy những người khác cũng đều nói là đại thắng, ta mới có chút cao hứng, "Đều là do đám lão Lang anh dũng giết địch mới có thắng lợi này, mọi người kính họ một chén!"

"Cạn!" Mọi người uống xong bần đạo nói tiếp: "Lần này trợ cấp mỗi người chết 10 kim tệ, bị thương là 5, còn lại là 1, 300 người theo ta xung phong liều chết lãnh mỗi người 10 kim tệ. Lão Lang ứng với công thủ nhận 5000 tiền thưởng, mấy vị thủ lĩnh còn lại mỗi người 4000."

"Cảm tạ thiếu gia ban thưởng!" Mọi người mừng rỡ, chưa ai từng nghĩ ta sẽ ra tay rộng rãi như thế.

"Cạn nào! Ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu!"

"Dạ! Chúng ta thề đi theo thiếu gia!"

"Lão Lang à!"

"Xin thiếu gia phân phó!"

"Mỗi người các ngươi lựa 100 tinh nhuệ từ trong đám thủ hạ làm Thành vệ quân của thủ phủ chúng ta, những người còn lại theo ta đến lãnh địa trồng trọt thôi, hiện tại ta đang thiếu bình dân trồng trọt ở nơi đó đây!"

"Dạ! Cẩn tuân thiếu gia phân phó!" Nói thì hay bất quá ta xem ra đều có chút không tình nguyện.

"Hiện tại tuy rằng nói thành Bác Lạp Tư là một thành nhưng dân cư lại chỉ có mấy ngàn, cho nên không cần dùng tới bao nhiêu Thành vệ quân! Bất quá sau này chắc chắn sẽ trở thành một tòa thành cực lớn, đến lúc đó Thành vệ quân nói như thế nào cũng có đến mấy vạn, các ngươi cũng sẽ thành tướng quân thôi!"

"Hết thảy do thiếu gia phân phó!" Bọn họ ngay lập tức đều lên tinh thần lại.

"Thiếu gia! Còn chúng mạt tướng thì sao?" Lý Cương hỏi.

"Hiện tại các ngươi đến đây là vì tiền tuyến đang yên tĩnh, một khi hết yên tĩnh thì các người còn có thể trụ lại sao? Ta muốn lưu các ngươi thì cha ta cũng sẽ không đồng ý đâu, cho nên ta phải nhanh chóng xây dựng một đội nhân mã!"

"Híc!"

Như vậy hai bên đều hiểu được con đường phát triển sau này của mình, tức thì lúc ở chung liền biến hóa hòa thuận hơn.

Không khí trên bàn rượu bắt đầu sôi nổi, mấy tên gia hỏa này đều đúng là tửu quỷ, uống đến khuya lơ khuya lắc mới té hết, bần đạo cũng không muốn té như thế nên được nửa đường đã bỏ của chạy lấy người, tìm Tiên Nhã vui chơi.

Xem ra hôm nay không thể đi được, đành phải để ngày mai lên đường, bần đạo không muốn cùng một đống thương binh đi chậm rãi, sau khi phát lương thực và kim tệ, để bọn lão Lang lưu lại hộ tống, bản thân mang theo nhân mã của mình tiến lên phía trước.

๑๑۩۞۩๑๑

Sau khi đi được vài ngày, phỏng chừng cách thành Bác Lạp Tư khoảng ba ngày nữa. Giữa trưa hôm nay lại đụng phải chuyện ngoài ý muốn, bần đạo nhìn đạo tạo ở con đường phía trước không khỏi cảm thán: "Chẳng lẽ do ta ra cửa không có cúng thần sao? Tại sao mang theo 3000 nhân mã mà còn bị người ta tới đánh cướp chứ?"

"Ha ha! Thiếu gia!" Lão Mã nói: "Những người này có thể lợi hại hơn bọn Thạch Nguyên một chút đấy chứ!"

"Thật ư?" Bần đạo ngạc nhiên, bắt đầu quan sát cẩn thận.

Bọn đạo tặc dĩ nhiên chưa tới 500 người, có chút người như vậy mà dám chặn đường 3000 quân chính quy cướp bóc sao? Trong bọn họ có hơn 30 kỵ binh, cưỡi không phải là ngựa mà là Địa Hành Long, một loại ma thú cấp 6, thân cao có 2 thước, chiều dài tính luôn cái đuôi khoảng 6 thước, có màu xám tro, trên người có một tầng lân phiến dày, phòng ngự siêu cường. Đầu rất lớn, hình tam giác, hai cái sừng nhọn dài chừng hai thước chỉ thẳng về phía trước. Từ răng nanh trong miệng chúng nó mà thấy, dám chắc chúng không phải để không!

Kỵ sĩ cùng người đứng trên đất không khác nhau lắm, da thú quấn lên ngực cùng hạ thân là xong, hai cánh tay trần ở ngoài, xem giá rét như không có chút nào. Bọn người kia đều to lớn dị thường, cao thì gần 2 thước 4 như cha ta, lùn thì cũng hơn 2 thước, xem cả cơ thể có thể thấy là lực lớn vô cùng. Trên mặt bọn họ bôi xanh xanh đỏ đỏ giống như người da đỏ ở Bắc Mỹ, chỉ là trên đầu không có lông vũ, bất quá tóc bọn họ đều rất dài, để bù xù xuống bên hông. Vũ khí trong tay bọn họ cũng không giống nhau, có đại đao, búa lớn, nhưng đa số vẫn là mộc bổng, một đầu mộc bổng đều cột một hòn đá rất lớn để gia tăng lực sát thương, điểm giống nhau chính là binh khí đều quá nặng không theo lẽ thường.
Bình Luận (0)
Comment