Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 18

Nơi Thẩm Trại Hoa săn thú có tên Tín Âm Sơn, dưới chân núi là con sông Tín uốn lượng chảy quanh. Tín Âm Sơn nằm ở phía đông thôn Hạ Tuyền, khoảng cách rất xa, nghiêm chỉnh mà nói cũng không tính nằm trong địa phận của thôn này. Vì vùng núi này có địa hình hiểm trở, hơn nữa thường có dã thú hung mãnh xuất hiện, Tín Âm Sơn cũng ít có người lai vãng. Rất hiếm có người lên núi, đường đi lại rất khó khăn, nhánh cây xòe ra tứ phía, khắp nơi đều có đầy gai nhọn. Mới leo núi được một lúc, Cố Nam Châu đã bị gai trên nhánh cây đâm vô số lần, trên xiêm áo đều là lỗ nhỏ li ti. Thẩm Trại Hoa mặc trang phục màu xám tro, đi lại trên đường núi gập gềnh rất lưu loát, nhưng người nào đó thì ngược lại, cứ đi một bước, lại dừng lại cẩn thận tháo cây gai quấn ở trên người của mình ra. Cứ như vậy, hành trình dĩ nhiên là chậm đi rất nhiều.

Thẩm Trại Hoa đi ở phía trước vừa dùng cây đao trong tay chém đứt nhánh cây trước mặt, vừa âm thầm chú ý đến tốc độ của Cố Nam Châu, cuối cùng vẫn không nhịn được, mà bước tới trước mặt hắn, nói: "Quần áo này thực sự rất khó di chuyển, nếu như ngươi không để ý, ta sẽ giúp sửa đổi một chút, cho dễ đi, nếu không đến lúc trời tối chúng ta cũng chẳng làm được gì đâu!".

Cố Nam Châu không hề muốn làm chậm trãi hành trình của Thẩm Trại Hoa, chỉ đành phải gật đầu một cái. Được hắn cho phép, nàng ngồi xổm xuống, chỉ nghe "xoạt" một tiếng, vạt áo dài liền bị xé mất một mảnh lớn. Cố Nam Châu còn chưa kịp đau lòng cho y phục, Thẩm Trại Hoa đã nhanh nhẹn kéo miếng vải vừa xé xuống rồi đứng dậy vòng tay qua hông Cố Nam Châu. Bất chợt bị Thẩm Trại Hoa ôm lấy, toàn thân hắn lập tức căng như dây đàn, không ngừng thắc mắc lẫn rối rắm không hiểu sao đột nhiên nàng lại làm như thế. Nhưng chưa nghĩ ra được vế sau, thì eo bị thắt chặt, vừa cúi đầu xem xét, mới phát hiện thì ra là Thẩm Trại Hoa đã cột hết vạt áo còn sót lại vào thắt lưng của mình, xiêm y rộng rãi trong nháy mắt gọn gàng hơn rất nhiều.

Thẩm Trại Hoa thắt chặt những dây vải, rồi đứng lên nói: "Vươn tay ra!"

Cố Nam Châu nghe vậy ngoan ngoãn vươn hai bàn tay đến gần, nàng lại móc ra hai dây vải, cột tay áo thùng thình lại. Thẩm Trại Hoa cúi thấp đầu, cách Cố Nam Châu rất gần, gần đến mức mà hắn cảm thụ được rõ ràng hô hấp giữa cánh mũi nàng, từng trận khí nóng phả lên cổ tay mình, lan tỏa ra xa, ngay cả mặt cũng như bốc cháy.

May mắn Thẩm Trại Hoa hành động rất nhanh, sau đó vỗ tay một cái, có chút tự đắc nói: "Được rồi! Lần này ngươi đi bộ nên hơi bị khó khăn một chút. Lần sau mà đi săn thú, nhớ mặc trang phục gọn gàng đơn giản, đừng mặc những thứ phiền toái này!".

Khí nóng vừa rời xa, Cố Nam Châu vừa mừng vì bầu không khí quái dị này biến mất, tránh cho mặt của mình khỏi bị thiêu cháy, vừa có chút mất mát. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng quên đáp lại Thẩm Trại Hoa.

Thẩm Trại Hoa thấy Cố Nam Châu trầm mặc như thế, chỉ xem như hắn đang đau lòng cho bộ xiêm áo, cho nên không rảnh để ý chính mình, liền quay đầu, lại tiếp tục vung đao chém nhánh cây cản đường.

Đến một chỗ khá bằng phẳng, rốt cuộc nàng cũng dừng bước, nói với Tiểu Thụ ở bên cạnh: "Để mấy cái nẫy ở chỗ này đi. Ta mới quan sát bốn phía xung quanh phát hiện có phân và nước tiểu mới, ở đây nhất định phải có hồ ly.... Nếu vận khí tốt bắt được hồ ly, chắc chắn Bạch Hoa sẽ rất vui mừng cho xem!".

Tiểu Thụ gật đầu, sau đó ném cái bao trên lưng xuống đất, đưa cho Thẩm Trại Hoa mấy cái bẫy thú, rồi vùi đầu bận rộn. Cố Nam Châu và Cố Đồi ở phía sau vô cùng tò mò, hai người họ trước đây ở kinh đô, bởi vì nhiều nguyên nhân mà rất ít khi tham gia vào những buổi săn bắn của các danh môn đệ tử, bình thường cũng chỉ nghe người ta miêu tả lại mà thôi. Huống chi những thế gia kia trước khi tiến hành săn thú, đều có người chuẩn bị ổn thỏa tất cả từ trước, mũi tên, thớt ngựa, bẫy rập đều không cần tự mình động thủ, thậm chí ngay cả con mồi, có khi còn được bắt thả vào trong khu vực săn bắn. Tất cả đều được bố trí sắp xếp từ trước, săn bắn nói tóm lại cũng chỉ là cuộc biểu diễn luân phiên hết lần này tới lần khác, với ý đồ tô điểm cho cuộc sống vốn mục nát thối rữa trở nên phong phú hơn một chút mà thôi.

Còn buổi đi săn bình thường, mặc dù đơn sơ, lại tràn đầy bất ngờ không biết thu hoạch, không biết đến nguy hiểm như thế này vẫn là lần đầu tiên.

Một phen bận rộn qua đi, hai người họ ngụy trang toàn bộ chỗ bẫy thú lại. Thẩm Trại Hoa đứng dậy, vỗ tay cho hết bùn đất, sau đó lại vác mũi tên lên lưng, phất phất tay với Cố Nam Châu: "Đi thôi. Chờ đến chiều trở lại xem là được rồi."

Cố Nam Châu gật đầu, lo Cố Đồi không cẩn thận đạp lên những cái bẫy đã được che lấp kia, vội đưa tay kéo lại, rồi mới thận trọng đi tới bên cạnh Thẩm Trại Hoa.

Vừa đi tiếp không lâu, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng dã thú gào thét, Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ chợt ngừng lại, sau đó phất tay ra hiệu cho Cố Nam Châu không được động đậy: "Tiểu Thụ, lên cây xem tình huống thế nào!". Thẩm Trại Hoa nhỏ giọng nói.

Tiểu Thụ nhỏ giọng đáp một tiếng, nắm thật chặt con đao nhỏ trên người, liếc nhìn cái cây cổ thụ bên cạnh ước chừng hai người ôm mới hết, nhẹ nhàng nhảy một cái, ôm chặt lấy thân cây. Cố đồi ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy giờ phút này Tiểu Thụ đã hóa thân thành con khỉ, vụt vụt hai cái đã chui vào trong nhánh cây, bị đám lá rậm rạp che khuất lúc ẩn lúc hiện. Chỉ chốc lát sau, liền thấy Tiểu Thụ "soạt" một cái từ nhánh cây kia tuột xuống, nhỏ giọng thông báo: "Có một con heo rừng đang đánh nhau với sói!".

"Sói? Chung quanh đây nhiều năm qua không hề nhìn thấy sói, thế mà hiện tại lại có một bầy sói xuất hiện?" Thẩm Trại Hoa có chút kinh ngạc, hỏi. Trên ngọn núi này nếu đã có bầy sói xuất hiện, thì về sau rất có thể nàng phải đổi chỗ săn thú, khi về còn phải thông báo cho mọi người trong thôn, tránh không biết lờ mà lờ mờ lên núi, gặp phải sói thì chẳng có đường về.

Tiểu Thụ lắc lắc đầu: "Không phải bầy sói, chỉ có một con thôi. Bốn phía cũng không thấy bóng dáng con sói nào nữa!".

Thẩm Trại Hoa nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu Thụ về sau khi nói chuyện nhớ trình bày rõ ràng một chút, sao lại thở dốc mạnh như thế, cũng may gan ta lớn, nếu không đã sớm bị dọa chạy mất rồi!".

Tiểu Thụ liếc mắt: "Muội không có thở mạnh, chính tỷ suy nghĩ nhiều mà thôi."

Thẩm Trại Hoa: "Muội...... Thôi, lên cây chờ đi, không chừng còn có thể vớ được tiện nghi lớn ấy chứ!". Rồi quay đầu hỏi: "Hai ngươi biết leo cây không?".

Cố Nam Châu và Cố Đồi quay qua nhìn nhau, sau đó lại chuyển sang Thẩm Trại Hoa, ha ha cười gượng. Thẩm Trại Hoa thở dài, hết sức hối hận vì tối ngày hôm qua không nhẫn nhịn được, mà mở miệng cầu xin giúp Cố Đồi, hôm nay mới thấy, việc nhỏ không nhẫn thì nhất định sẽ dẫn đến phiền toái lớn!". Vậy ta và Tiểu Thụ leo lên trước, sau đó sẽ ném dây xuống, kéo các ngươi lên!".

Cố Nam Châu thấy thật có lỗi, dù sao bản thân cũng là một nam tử hán, hôm nay lại phải dựa vào một cô nương mới có thể lên cây, thật sự là có chút mất mặt. Nhưng hiện tại là lúc phải bảo vệ tính mạng chứ không phải vì thể diện mà đặt mình vào trong nguy hiểm, cứ ném nó được bao xa thì cứ ném. Vì thế liền ra sức gật đầu, đáp: "Vậy thì đành nhờ hết Trại Hoa!".

Thẩm Trại Hoa xoay người lại, dặn dò Tiểu Thụ: "Muội chờ ở bên này, còn ta chờ  ở bên kia, còn phải để xem tình huống như thế nào đã, không cần quá mạo hiểm, biết không?".

Tiểu Thụ gật đầu đáp: "Biết rồi. Bao giờ tỷ bảo, muội mới động thủ!". Dứt lời, lại thoăn thoắt trèo lên cây. Thẩm Trại Hoa cũng không nói nhiều, sửa sang lại mũi tên, ổn định thân mình rồi liền trèo lên một cái cây khác cách đó không xa.

Một lát sau, liền có hai sợi dây chia ra từ hai cây được thả xuống dưới, Cố Đồi tự nhiên vui vẻ chạy tới chỗ Tiểu Thụ, sau khi cột chặt dây vào bên hông, lập tức dùng sức giật giật, sợi dây liền từ từ đi thăng lên. Đợi đến khi Cố Đồi vững vàng ngồi ở trên nhánh cây bên cạnh Tiểu Thụ thì Cố Nam Châu mới cột dây vào người, chậm rãi để Thẩm Trại Hoa kéo lên. Trong cả quá trình người nào đó hai mắt đều nhắm nghiền, cho đến khi cảm thấy đã đến nơi mới dám mở mắt. Nhưng vừa mở mắt, theo bản năng nhìn xuống dưới chân, trong nháy mắt cả người mềm nhũn, ôm nhánh cây thật chặt, nằm ở phía trên, không dám động đậy.

Bình thường Cố Nam Châu đều trưng ra vẻ đạo mạo của người đọc sách, Thẩm Trại Hoa nào đã thấy vẻ mặt sợ hãi này của hắn bao giờ, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng: "Ngươi sợ độ cao?"

Cố Nam Châu khẽ gật đầu, âm thanh suy yếu: "Trại Hoa, ta có thể xuống dưới chờ ngươi được không? Cao như vậy, thật sự ta thấy hoảng hốt vô cùng!".

Thẩm Trại Hoa chỉ chỉ phía trước cách đó không xa, nói: "Chỗ kia heo rừng đang cắn xé như điên với con sói, không biết chừng sẽ chạy loạn đến đây, nếu ngươi ở dưới nhỡ may gặp phải chúng thì ta không có cách nào cứu ngươi được đâu!".

Cố Nam Châu vội vàng nhìn theo Thẩm cuộc so tài tiêu mất ngón tay nhìn, cách đó không xa đế đại thụ, hai con dã thú đang cắn xé  lợi hại, Khô Diệp bị khuấy bắn ra bốn phía. Heo rừng hình dáng khổng lồ, nanh vẫn còn ở nhỏ giọt máu, sói xám là hung mãnh khác thường, động tác thoăn thoắt. Chú ý Nam Châu đồng nhất nhìn, càng thêm trong lòng kinh khiếp, tuy nói đứng ở trên nhánh cây thật làm cho người ta có chút đùi mềm hoảng hốt, đầu váng mắt hoa, nhưng dù sao cũng tốt hơn ở phía dưới bị hai con thú dữ này xé nát rất nhiều.

Chỉ là hắn không cẩn thận vừa cúi đầu, sắc mặt càng thêm trắng bệch, không thể làm gì khác hơn là rung giọng nói: "Nếu không, ngươi đem ta cột lên cây thôi., như vậy ta liền không rơi xuống rồi. Ta thật sự là choáng váng đầu cực kỳ."

Thẩm cuộc so tài hoa dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, cúi đầu đem sợi giây một chỗ khác vững vàng cột vào eo thân của mình lên, nói: "Ta đem bên này cột vào trên người ta, nếu như ngươi phải không cẩn thận té xuống, ta cũng vậy có thể đem ngươi kéo lên, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị thương."

Cố Nam Châu thấy nàng làm vậy, đầu mặc dù vẫn còn chút choáng váng, nhưng đáy lòng không khỏi an định hơn rất nhiều, sắc mặt cũng theo đó mà thả lỏng đôi phần.

Thẩm Trại Hoa thấy hắn không khẩn trương như trước nữa, lại nói: "Ngươi có thể đứng ngắm phong cảnh ở bốn phía xung quanh một chút. Trước kia lúc còn ở Kim Ngân trại, cái cây đằng trước cửa trại còn cao hơn cây này nhiều, ta thường leo lên đó ngắm cảnh, nhìn mãi mà không biết chán!".

Cố Nam Châu tò mò hỏi: "Kim Ngân trại?"

Thẩm Trại Hoa cười cười đáp: "Chính là sơn trại mà ta lớn lên. Trước khi gả cho Hàn Dịch, ta vẫn sống ở đó và giữ chức trại chủ!".

Mặc dù trước kia Cố Nam Châu ở kinh đô đã từng nghe nói xuất thân của Thẩm Trại Hoa không cao, nhưng hoàn toàn không biết nàng hóa ra lại là Thủ lĩnh của một trại thổ phỉ. Tuy nhiên trong khoảng thời gian chung đụng vừa rồi, hắn lại cảm thấy con người của nàng không hề tầm thường như đám giặc cướp thô lỗ nông cạn, ngược lại so với những người khác còn thẳng thắn, chân thực nhiệt tình gấp mấy lần. Thấy trong mắt Thẩm Trại Hoa lóe lên tia hoài niệm, Cố Nam Châu không khỏi hỏi: "Vậy thì hiện tại thế nào? Ngươi có từng trở về qua chưa?".

Thẩm Trại Hoa thở dài: "Từ khi theo Hàn Dịch, rất nhiều huynh đệ liền trong trại đã đầu quân dưới trướng hắn, hiện tại chỉ còn lại một mình ta. Sau đó Hàn Dịch chết, Tiểu Thụ không chịu rời kinh quá xa, chúng ta ở trong thôn này chưa từng trở về lần này. Đã rất nhiều năm rồi, e là trại đã hoang tàn hết cả!".

Thẩm Trại Hoa vươn tay đến trước mặt Cố Nam Châu, nói: "Ngươi đứng lên thử một chút. Phong cảnh chung quanh đây quả thật không tệ, hiếm có khi nào đi lên cao một chuyến, không nhìn thật sự rất đáng tiếc!".

Cố Nam Châu do dự một lát, mới khẽ cắn răng, giơ tay lên túm lấy tay nàng. Thẩm Trại chợt dùng sức kéo một cái, người nào đó lập tức lảo đảo đứng lên. Thận trọng đi về phía trước hai bước, Thẩm Trại Hoa đưa tay vạch tán cây cản trở trước mắt ra, trong nháy mắt tầm nhìn trở nên thoáng đãng vô cùng.

Dãy núi chập chùng, nối đuôi nhau trải dài bất tận. Những cây đại thụ xanh mướt rậm rạp vươn cao như muốn che cả bầu trời. Từng cơn gió khẽ thổi qua, lá cây khẽ rung lên, cả tầm mắt ngập trong không gian xanh biếc mát lành.

PS:  Lúc này Cố Đồi và Tiểu Thụ bên kia cũng phát sinh vở kịch nho nhỏ:

Cố Đồi: Tiểu Thụ, ngươi thấy ta có dũng cảm không? Ngươi xem cha ta kìa, bị dọa sợ đến nỗi không bò dậy nổi.

Tiểu Thụ liền liếc mắt nhìn sang: Vậy sao chân ngươi còn run cái gì?

Cố Đồi: À, cái đó, cái đó, là nhánh cây đang run đấy chứ! Không phải ta đâu. Thật đấy.

Tiểu Thụ: Ngươi cảm thấy ta sẽ tin chắc?
Bình Luận (0)
Comment