Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 29

Editor Phương Thủy

       Hắn nghe theo lời của nàng thử cử động thân thể, lại nhận thấy cả người mềm nhũn, xương cốt rã rời, căn bản không có sức đứng lên. Từ trên miệng hang nàng nhìn xuống thấy rất rõ ràng động tác của hắn, thở dài, bảo: "Ngươi đừng cử động nữa, trước cứ nằm nghỉ cho khỏe. Ta sẽ xuống núi gọi người tới giúp một tay, mang ngươi lên."

     Dứt lời, Thẩm Trại Hoa liền đứng phắt dậy, đang muốn xoay người xuống núi thì trước mặt bỗng tối sầm, thân thể liền không thể khống chế ngã nhào tới trước.

        Hỏng bét! Lần này hai người đều ngã xuống động mất rồi. Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, thân thể đã lao tới rồi.

     Lúc nàng đang rớt thẳng xuống đáy động, hắn đang cố gắng dựa vào vách động tự mình đứng lên. Nào biết chân còn chưa có nâng lên, một bóng đen đã từ miệng động rơi xuống, trong động ngược lại càng ngày càng sáng. Hắn giật phắt ngẩng đầu lên thì nửa người nàng đã đụng vào người của hắn.

     Cố Nam Châu chỉ cảm thấy cái đụng này đối với hắn mà nói đúng là mạnh đến chấn động cả trời đất. Tội nghiệp hắn vừa mới cảm thấy xương cốt hơi bình thường, lại bị vỡ vụn thành cả ngàn mảnh,  rải rác trong khắp người mình.

       Mắt vẫn thấy tối sầm như trước,  nàng cũng nằm ở trên người hắn một lúc lâu. Nàng dần tỉnh táo. Tay chân vẫn không có sức, nàng cố gắng gượng dậy dịch khỏi người hắn, thừa dịp bóng tối che giấu, dùng tay che trước ngực mình, khóc không ra nước mắt.
      
        Mụ nội nó! Chỗ này cũng không phải là nơi có thể đụng, đau chết đi được!


...
         Trong động  tối đen như mực, im ắng. Hai người bị thương nằm cạnh nhau ở đáy động, chịu từng cơn đau nhức khắp cơ thể 

         Hồi lâu, cơn đau cũng bớt đi, nàng bò đến nơi cây đuốc rớt xuống quờ quạng tìm, sau đó lấy que đánh lửa vẫn mang theo bên mình, đốt cây đuốc, cắm ở chỗ hở của đống đá.  Đáy động lại lần nữa sáng rực
        
        Thấy Cố Nam Châu vẫn không động đậy, nàng bước đến trước mặt hắn, hỏi: "Ngươi không sao chớ? Có bị gãy xương hay trật  khớp  không?"

     Cố Nam Châu hít một hơi thật sâu, cảm thấy  ngực  cũng không quá đau đớn, ho khan hai tiếng, rồi trả lời: "Không có việc gì, vẫn ổn. Chỉ là ngươi thế nào cũng đột nhiên rớt xuống?"
     
         Thẩm Trại Hoa có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Chuyện này là, từ chiều tới giờ ta chưa ăn gì nên đói bụng đến choáng váng, mặt mày say sẩm, ta liền ngã."

     Đánh chết hắn cũng không thể nghĩ nàng ngã xuống vì lí do dở khóc dở cười như vậy. Hắn âm thầm nghĩ trong lòng người này đói là không chịu được, sau này cần chú ý nhiều hơn, không để chuyện như hôm nay lại xảy ra, đầu choáng váng, mắt tối sầm ngã xuống, không chừng sẽ xảy ra chuyện mất.

     Biết hắn vẫn có thể nói năng mạch lạc, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, cầm cây đuốc săm soi chung quanh, nghĩ bản thân có thể bò ra ngoài trước rồi gọi người đến mang hắn lên.

     Nhưng mà nàng xem một vòng, cũng chỉ có thể chán nản thở dài. Lúc người đào bẩy rập nhất định là đã cào bằng chung quanh cái bẫy này làm bẩy rập trở nên trơn truột, một chút nhô ra cũng không có. Tuy  nàng quyết tâm leo lên, không ngại mặt tường trơn truột nhưng nàng cũng không phải thằn lằn, bám đất là lên được.

     Nàng đành quay lại ngồi cạnh hắn, uể oải thở dài. Lúc này ngực hắn vẫn còn đau, nghĩ nàng bởi vì trong lúc nhất thời ra không được mà buồn bực, cũng thở dài như nàng.

     Thẩm Trại Hoa liếc nhìn hắn, thấy hắn chẳng mảy may mở miệng phản ứng gì lại chán nản thở dài: "ôi ~ "

     Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy? thở dài liên tục?"

     Thẩm Trại Hoa thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, lúc này nổi lên ý xấu, hai tay chống má, vẻ mặt khổ não nói: "Chúng ta có khả năng không ra được. Các bên của bẩy rập đều trơn truột, ta không bò lên nổi. Lần này, hai tiểu hài tử nhà họ Ngô còn không có tìm được mà hai ta ngã xuống đây rồi ."

     Cố Nam Châu cho là nàng thực sự sợ, gượng ngồi dậy, cười nói: " Sẽ không như vậy đâu .Cùng lắm khi trời sáng, mọi người phát hiện không thấy hai ta, tự nhiên sẽ tìm  chúng ta. Huống hồ, chúng ta đều  đi tìm người, bọn họ biết chúng ta đã tới đỉnh núi này. Mọi người sẽ đến tìm chúng ta trước, đến khi có người tới, chúng ta lại kêu vài tiếng, chắc chắn có người  nghe được."

     Nàng vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút, lại không nghĩ rằng hắn lại chu đaó xoay qua an ủi nàng như thế khiến nàng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ gật đầu, lại ngẩn người nhìn chằm chằm quầng sáng lập lòe của cây đuốc. Cố Nam Châu nghĩ trong lòng nàng vẫn đang lo lắng, nhanh chóng đến bên cạnh nàng, hắng giọng nói: "Thật sự không có chuyện gì đâu, khi ta còn bé đã từng rơi vào một cái giếng ở nơi hẻo lánh, ở trong giếng  suốt đêm chờ người cứu ra. Ta được cứu ra ngoài, vẫn sống tốt đến hôm nay đấy thôi."

     Cố Nam Châu đột nhiên nói chuyện cũ của mình, nàng hứng thú nhìn hắn: " Là chuyện gì xảy ra thế? Ngươi là người điềm đạm như vậy, khi còn bé khẳng định rất ngoan, làm sao sẽ rơi vào giếng chứ?"

     Thấy hai mắt nàng long lanh nhìn mình chăm chú, Cố Nam Châu dứt khoát mở miệng nói, " Ngươi đã đoán sai rồi, khi còn bé ta không được ngoan ngoãn, nhiều lắm là kẻ con nhà quyền quý yếu ớt mà thôi."

     Khi còn bé hắn tự tung tự tác, đúng là cậu ấm, ít biết xử sự mà thôi! Từ khi hắn chào đời, thân thể đã yếu ớt so với người  thường kém hơn rất nhiều, quanh năm uống nhiều loại thuốc. Để chăm sóc thân thể hắn khỏe mạnh, người nhà họ Cố có thể nói là hao hết  tâm tư. Đặc biệt vì hắn ở ngoại ô kinh thành xây thôn trang, dành cho hắn dưỡng bệnh.  Ở kinh đô hắn ít xuất hiện nên mọi người đối với vị Cố nhị công tử  này, phần nhiều là nghe tên mà không thấy người.

     Đến năm nọ, có một vị cao tăng chẳng biết từ đâu tới tìm tới trước mặt tổ phụ của hắn Cố Lưu, nói Cố Nam Châu là một người đoản mệnh, thân thể suy yếu chính là trời sinh âm khí xâm hại. Trong lòng tổ phụ hắn lo lắng, nhà họ Cố vốn neo người, ông chỉ có mỗi một đứa con trai, đã mất sớm, chỉ để lại hai đứa cháu . Mà nay đứa nhỏ lại có số đoản mệnh, ông tự nhiên là muốn tìm cách sửa số đoản mệnh của Cố Nam Châu. Dựa số tiền lớn, cao tăng đã nói ra cách cứu: Để hắn ở bên cạnh người cao quý nhất thế gian, mượn quý khí của người, xua đuổi âm khí trong người hắn. Hắn có thể sống lâu trăm tuổi.

     Có cách cứu, chuyện còn lại rất đơn giản. Thế gian này  người cao quý nhất, chính là người trong hoàng thất. Chẳng qua là lúc đó hoàng đế còn lớn tuổi hơn Cố Lưu rất nhiều bắt hắn mỗi ngày ở bên cạnh ngài đúng là không thể. Vì vậy Cố Lưu liền để mắt đến đương kim thái tử.

     Cố Lưu lập tức đi tìm hoàng thượng, kể toàn bộ mọi chuyện cho ngài nghe rồi khẩn cầu ngài cho Cố Nam Châu tiến cung hầu đọc sách. Hoàng thượng đương nhiên đồng ý. Cố Lưu thân là thái phó thái tử, cẩn trọng giáo dục thái tử, không có hai lòng. Hôm nay ông vì máu mủ nhà mình cầu xin trước mặt ngài, ngài không  thể từ chối.

     Vì vậy, Cố Nam Châu đang ở biệt viện làm vua làm chúa, vào lúc tờ mờ sáng, bị đưa vào  cung. Từ nay về sau khi gà gáy thì dậy, hì hục mang túi đựng sách theo sau thái tử đến nghe tổ phụ của mình dạy học; mặt trời lặn trở về, mang túi đựng sách theo sau thái tử .

     Ngày qua ngày, hết một năm, hắn trở thành cái đuôi của thái tử.  Mà thái tử cũng thật sự như người anh trai hết lòng vì hắn so người anh cả trong Cố phủ còn muốn thân hơn.

     Dần dần, thân thể hắn cũng tốt lên. Hai phu phụ Cố Lưu đóng cửa phòng ôm nhau khóc một hồi, miệng không ngừng tạ ơn phật tổ đã mở mắt, giữ lại mạng Cố Nam Châu, còn cho người mang khoản lễ lớn tặng vị cao tăng lúc trước.

     Nhưng mà sự thực không có nửa điểm liên can đến phật tổ. Hai đứa trẻ không lớn không nhỏ xúm lại, có thể  quậy đông cung đến long trời lở đất. Hôm nay leo cây, ngày mai leo tường. Mỗi ngày đều ầm ĩ, chạy nhảy khắp nơi, thân thể hắn không tốt mới  lạ!

       Làm toàn bộ đông cung đảo lộn là đợt thái tử và hắn, hai người rủ nhau vào buổi tối, ra khỏi đông cung, đi thám hiểm các cung điện to lớn mà thần bí chung quanh một lần cho rõ ràng. Dù sao trong cung cũng nhiều cung điện bỏ hoang, tùy tiện tìm một nơi, khám phá bên trong, trải nghiệm không khí u ám trong đại điện vắng vẻ tối om, cũng là  một chuyến phiêu lưu thú vị.

     Nhưng gần đến giờ xuất phát thì thái tử lại bị phụ hoàng gọi đến hỏi bài học. Một mình đợi hồi lâu, Cố Nam Châu không chờ nữa, quyết định tự mình lên đường.

     Rất nhiều sự thực nói cho chúng ta biết, việc thám hiểm, nhất là một mình đi thám hiểm, quả thực rõ ràng là trực tiếp đi tìm đường chết . Cố Nam Châu tất nhiên không thoát khỏi quy luật này. Hắn đắc ý đến một nơi hẻo lánh trong cung điện, sơ ý một chút, rơi xuống miệng giếng bỏ hoang lâu ngày trên phủ một tầng lá thật dầy, hôn mê bất tỉnh.

     Sau khi hồi cung, thái tử buồn rầu vì hành trình thám hiểm còn chưa khởi hành đã bị  bỏ dở giữa chừng, phái người gọi Cố Nam Châu lại, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch cho lúc khác thám hiểm. Nhưng tiểu thái giám tìm đi tìm lại cũng không thấy Cố Nam Châu đâu, đành phải vội vàng trở về báo thái tử.

     Thái tử nghe vậy hoảng sợ, đoán được Cố Nam Châu nhất định là chờ không được, bản thân đi trước thám hiểm. Vì vậy thái tử vội gọi toàn bộ tiểu thái giám trong cung đến, ra lệnh cho bọn họ đi chung quanh tìm Cố Nam Châu, hơn nữa còn là âm thầm tìm, nghìn vạn lần không thể để cho người khác biết chuyện Cố nhị công tử biến mất . Cố Lưu thân là  thái phó thái tử, trong ngày thường là người nghiêm túc, đối với  thái tử cũng không chút khách khí, lúc răn bảo thì không hề nhẹ tay. Tuy y là thái tử địa vị cao quý nhưng tận sâu trong lòng vẫn rất sợ thái phó. Nếu chuyện Cố Nam Châu biến mất để cho người biết, thái tử cũng không khỏi chịu khổ .

      Tiểu thái giám trong cung đều bị phái đi ra ngoài. Trong lòng thái tử đang lo lắng cho an nguy của Cố Nam Châu nên cũng lén thay một bộ đồ tiểu thái giám, len lén chạy ra ngoài, tìm đến cung điện hẻo lánh tìm tung tích Cố Nam Châu.

     Khi đó thái tử mặc bộ đồ thái giám nhỏ chật, chui ở các ngõ ngách  nhỏ giọng gọi tên Cố Nam Châu , chợt ngẩng đầu thì thấy một  tiểu cung nữ mặc áo đơn màu xanh nhạt, tò mò theo dõi hắn: "Ngươi làm cái gì vậy?"

     Thái tử  che miệng ho khan một cái, chờ người bình tĩnh trở lại sau khi bị tiểu cung nữ đột ngột xuất hiện làm cho sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mới nói: "Vị tỷ tỷ này, ta đang tìm người . Không biết ngươi có thấy qua hay chưa? Tên tiểu hài tử vẫn theo sau thái tử. Hắn cùng thái tử chơi đùa, đi trốn, chúng ta đang giúp thái tử tìm hắn đây."

     Nào ngờ cung nữ cẩn thận quan sát thái tử, ngơ ngác mở miệng hỏi: "Ngài không phải là thái tử điện hạ sao? Lại còn nói thái tử điện hạ tìm người ?"

     Bị lật tẩy trên mặt thái tử điện hạ hết đỏ lại xanh, quyết tránh chuyện này tới cùng: "Ngươi chớ nhiều chuyện, mau giúp ta tìm người là được."

      Tiểu cung nữ như trước ngây ngốc gật đầu, "Vâng." Sau đó đi sau thái tử, cùng y cúi người, nhẹ giọng kêu tên Cố Nam Châu .

     Thái tử thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại thấy tiểu cung nữ cách mình không xa, đôi mắt đảo qua đảo lại, lại nhiều lần muốn mở miệng cản nàng ta, rồi lại thôi. 

     Thế nào hắn cũng không nhận bởi vì nơi này tối om mới không dám đuổi tiểu cung nữ lỗ mãng này! Y là thấy nàng ta đáng thương, cho nàng  ta một cơ hội thân cận thái tử hơn nên mới không mở miệng!

     Tìm kiếm suốt đêm, rốt cục đến khi trời sáng, trước khi Cố thái phó tiến cung, y đến được miệng giếng cạn đánh thức Cố Nam Châu đang ngủ say.

     Sau khi kéo Cố Nam Châu từ giếng cạn lên, thái tử liền kéo hắn về đông cung. Lúc vừa bước ra trước cửa cung, thái tử đột nhiên lại chạy về bên cạnh giếng cạn, hung ác nó với tiểu cung nữ: "Chuyện đêm nay, ngươi không được nói cho ai biết, biết không? Không thì ngươi chờ coi ta xử lí ngươi!"

      Tiểu cung nữ ngơ ngác gật đầu, lại hỏi: "Thái tử điện hạ người thật có thể  làm nô tì trở nên đẹp mắt không?"

     Thái tử hận không thể phun máu vào mặt nàng ta, lại sợ mất mặt nên cố nhịn. Trước khi đi, lại đột nhiên hỏi: " Mà ngươi tên là gì?"

      Tiểu cung nữ mặc áo đơn màu xanh biếc, tóc tai hơi rối loạn, cười hồn nhiên, trên mặt còn dính bùn. Tình cờ tia nắng ban mai chiếu nghiêng xuống sau lưng nàng tạo cảm giác ấm áp.

     Nàng nói: "Nô tỳ gọi là Cát Thái Chu."
Bình Luận (0)
Comment