Trường Tương Tùy

Chương 1

Ta liều mạng nuốt nước bọt để làm dịu yết hầu đang khô cháy. Trên đầu là mặt trời nóng bỏng, bên cạnh là người bán hàng nước ô mai rong, bên hông túi không có tiền. May sao, ngã tư trước mặt có người đi đến. Danh tiếng không còn nghĩa lí, ta đứng ở góc quán nước ô mai, đánh giá đám người đang đi tới.

Này không được. Quần áo ngăn nắp nhưng hình dung đáng khinh, tuổi còn trẻ lại cước bộ phù phiếm, vẻ mặt tái nhợt, chắc chắn là do ăn chơi trác táng quá độ, tiền bọn họ toàn bẩn thỉu.

Này cũng không được. Phát độ sương ngân, quần áo tả tơi, đi lại tập tễnh. Thiết nghĩ túi tiền bên hông hắn chắc là tiền phải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, không khéo lại còn vợ con phải nuôi, lấy tiền hắn sẽ bị sét đánh!

Đây rồi! Ta cao hứng đứng lên. Ngạch cao quyền thâm, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, to lớn cân xứng. Nhìn hắn gánh bên mình mấy gánh hàng nặng, hẳn là mang lễ vật cho người nhà. Loại người này bình thường cần cù lao động, lại đang lúc tráng niên, mất chút tiền rồi sẽ kiếm lại rất nhanh, đúng là ta không chọn nhầm mà. Trên mặt ta lộ vẻ phấn khích, liền nhẹ nhàng đến chỗ hắn.

Động tác uyển chuyển, ngón tay nhắc tới, tay trái lôi kéo, xoay người thành thạo tao nhã, một túi tiền nặng trịch đã nằm chắc trong tay ta. Không ngờ đúng lúc ta đang đắc ý, cổ tay phải ta bị một bàn tay nắm chắc lấy. Lòng ta run sợ. Làm tên móc túi xưa nay bị túm không phải là nhiều. Ta quay đầu lại, đối diện với kẻ ngạch cao quyền thâm, mày kiếm mắt sáng kia. Nhìn hắn vẻ mặt thong dong tự đắc, không hô hoán lên, ta thầm nghĩ không ổn, hay là nên diễn thôi. ( ý là đến lúc diễn như mình vô tội ^^)

Ta bày ra bộ mặt vô tội, tay trái âm thầm làm chỉ quyết, định dùng ảo thuật ẩn túi tiền của hắn đi, không ngờ ngón tay ta vừa mới động, ngón tay cầm cổ tay ta cũng thu lại, hung hăng chế trụ mạch môn của ta. Ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Bên tai vang lên giọng nam ôn hòa hiền hậu: ” Hồ ly, đừng lộn xộn. Nếu không ta sẽ cho ngươi tức khắc hiện nguyên hình, cho ngươi bị mọi người trên phố đuổi đánh.”

Ta đứng như phỗng, mặc hắn lấy lại túi tiền. Thanh âm hắn tràn ngập tiếng cười, phun ra miệng cũng uy hiếp ác độc như thế.

Ta căm giận nhìn hắn. Hắn túm ta đi, ta giãy dụa không chịu, đứng bất động tại chỗ. Hắn nhìn ta, vẻ mặt giận dỗi xem giống đứa trẻ ba tuổi, nhưng trong mắt lại hiện lên ánh tà ác.

Ta mới thầm kêu trong lòng không tốt, hắn quả nhiên liền thủ thế biến hóa chế trụ mạch môn ta. Ta thi triển pháp thuật chống lại, nhưng rồi đột nhiên tê liệt ngã xuống đất. Bất đắc dĩ mạch môn ở trong tay người khác, ta từ trước đến nay đều không muốn thấy cảnh tượng tàn nhẫn khi cả phố truy đánh hồ ly, đành phải đi theo hắn.

Dọc đường đi, ta thầm mắng bản thân hơn chục lần. Sống được lâu thế này, kết quả không phải là tinh tường hậu thế mà là mắt mờ, hơn nữa phạm vào sai lầm này quả thật quá nghiêm trọng. Nếu thời gian quay về ngàn năm trước, thì vừa thấy tên này khí vũ hiên ngang tiến đến, à không, là vênh váo tự đắc, thì ta nhất định nhượng bộ lui binh, sẽ không tiến lên trêu chọc.

Ta chợt bừng tỉnh, người bên cạnh không một chút thương hoa tiếc ngọc, sống chết cũng kéo ta đi về phía trước. Tuy rằng giờ phút này dung nhan ta xám như tro, đúng là không phải cái gì hoa cái gì ngọc, nhưng tốt xấu gì cũng là sinh mệnh. Đức Phật từ bi, rõ ràng chúng sinh bình đẳng mà.

Ta quyết ý thu hồi việc đã đánh giá con người này tất cả đều tốt đẹp lại. Cái gì chính trực chứ, hắn rõ ràng thập phần tà ác, vạn phần giả dối!

Rốt cục đưa ta ra khỏi phố xá, tiến vào trong rừng hẻo lánh, hắn dừng lại, ta đã đau không nói nổi lên lời. Hắn vẫn duy trì tư thế thủ sẵn cổ tay ta, tay kia thì buông gánh nặng trên vai xuống. Ta xem bên trong có đủ loại pháp khí trừ yêu, lại một lần nữa khiến ta đau mắt. Hắn lấy ra một cái khóa yêu, trói hai tay ta về phía trước, còn để lại một đoạn dài hắn nắm kéo đi.

” Đi lâu như vậy rồi, tay của ta thật có điểm mệt. ” Bên tai vang lên thanh âm ghê tởm.

Ta ngồi dưới đất không để ý tới hắn.

” Hồ ly, sao không nói gì? ” Cái đầu của hắn tiến đến trước mắt ta, ta ngoảnh mặt đi. Ta nghe thấy mình đang nghiến răng nghiến lợi, liều mạng đè lửa giận.

” Ngươi tên là gì? Từ đâu tới đây? ” Ta vẫn không thèm để ý tới hắn.

Bên tai lại vang lên tiếng hắn cười nhẹ ” Hồ ly, ngươi nhớ kỹ, ta là Tiêu Triết. Không nghe lời, ngươi sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ đấy. ”

Hừ, không cần người nhắc nhở, ta nhất định khắc cốt ghi tâm. Ngày nào lấy được tự do, mối hận hôm nay tất sẽ trả ngươi gấp mười lần!

Tiêu Triết tựa vào gốc cây nghỉ ngơi một hồi, rồi nhấc gánh nặng lên, chuẩn bị đi tiếp. Hắn ngoắc ngoắc cổ tay, khóa yêu chợt chặt lại, ta đành đứng lên đi theo hắn. Hắn để ta đi sau, ta dùng ánh mắt oán hận nhìn lưng hắn, đời như thế này thật sỉ nhục quá. Ta ở phía sau vặn vẹo cổ tay, nhưng hắn kết ấn rất hảo, mở ra cần thời gian, nhưng thường chưa kịp thành công hắn đã phát hiện, liền trói buộc nhiều tầng hơn.

Như thế nhiều lần, ta đành buông xuôi, ngoan ngoãn để mặc hắn nắm đi. Bộ dạnh thản nhiên tự đắc của hắn thật sự là càng xem càng khiến người ta sinh khí.

Đột nhiên dừng, ta tức giận liền đánh một cái vào lưng hắn.

Ngươi làm gì vậy! Đi là đi, dừng là dừng thế à! Ta dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn.

Hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến ta, ngẩng đầu nhìn trời.

” Sắc trời đã muộn, ta cũng đã chạy một ngày đường rồi, nên nghỉ sớm một chút thôi. ”

Ta lúc này mới thấy không xa phía trước có một lữ ***.

Nghỉ ngơi, ta cũng thực cần nghỉ ngơi. Ta nhấc chân đi trước, liền bị hắn kéo lại.

” Hồ ly, biến trở về nguyên hình mau. ”

Hừ, ta không thèm để ý tới hắn.

” Muốn ta động thủ? ” Rõ ràng đang cười, mà trong mắt lại lộ hung quang. Hừ, cha từng nói, hảo hán không chấp việc nhỏ trước mắt.

Ta đối diện hắn, nhìn với ánh mắt khinh thường, rồi hóa thành hồ ly. Đáng giận, ta thở dài, biến thành hồ ly chân trước vẫn bị trói gắt gao. Tất cả pháp khí trừ yêu đều đáng ghét vậy đấy.

Tiêu Triết vỗ vỗ đầu ta: ” Ân, lông rất đẹp. Bất quá tên ngốc ngươi tốt nhất đừng có lộn xộn, bằng không ta cũng không thể cam đoan lông của ngươi biến thành cái gì đâu. ” Vẻ uy hiếp ác độc tái hiện. Ta phải nhớ trong lòng.

Hắn cầm chân trước của ta, mạnh mẽ vung về phía sau, khoác ta lên vai. Bụng ta đập vào vai hắn thật mạnh, thiếu chút nữa là thổ huyết. Ta cắn răng chút nữa là để nước mắt trào ra. Tiêu Triết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ta nhắm chặt mắt suy nghĩ, Tiêu Triết lại bắt đầu đi lại.

Không lâu sau ta nghe thấy tiếng nói chuyện.

” Vị khách quan này~~ trông chồn bạc đó thật đẹp nha! Một cọng tạp mao ( lông màu khác) cũng không có!” Nói láo, rõ ràng là màu ngân bạch, cái gì chồn bạc, là Ngân hồ! Ngân hồ đó, ngươi hiểu hay không a!

” Đúng vậy, chưởng quầy, cho ta một gian phòng hảo hạng.” Ác nhân như ngươi phải ngủ ở sài phòng mới đúng chứ.

” Khách quan là người săn bắn sao? Làm sao núi này lại có hồ ly trắng chứ? ” Lại nói sai, tên này rõ ràng là côn đồ mà.

” Đây không phải là bắt được từ núi này.” Nói xong còn vỗ đầu ta. Cái vỗ tưởng như đơn giản nhưng thanh âm tràn ngập ý cười này thật đáng giận. Ta hiểu được ý cảnh cáo, bèn ngoan ngoãn dừng động tác.

Là vì thừa lúc hắn nói chuyện phía trước, phía sau ta trộm sử lực, dùng móng  đâm vào lưng hắn. Giờ cái vỗ nhẹ nhàng trên đầu mới nhắc ta nhớ hiện nay ta toàn thân yếu đuối, là lúc không thể lỗ mãng nhất.

Ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiêu Triết lấy thẻ số phòng, lại còn dặn đem lên đồ ngon rượu tốt, rồi theo tiểu nhị lên lầu.

Vào phòng, Tiêu Triết đem ta ném xuống đất, còn ra lệnh cho ta không được phép nhúc nhích.

Nhìn thấy hắn ăn đồ ngon, uống rượu quý, ta cũng thấy mệt, đói và khát, lòng ấm ức dồn nén rốt cục bùng nổ.

Ta biến trở về hình người, định đến lật tung bàn hắn lên, nhưng bị trói dựa lưng ở ghế không thể động đậy.

” Hồ ly, ngươi muốn nói gì sao? ” Tiêu Triết nhìn ta.

” Ta phải ăn cơm! ”

” Tiểu nhị có thể vào bất cứ lúc nào, ngươi vẫn nên bảo toàn hình dáng hồ ly thì tốt hơn. ”

” Ngươi phát cái thần kinh gì mà bắt ta biến thành hồ ly? ” Ta tức giận bất bình.

” Ai bảo ngươi dọc đường đi làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, ngươi tưởng ta không phát hiện sao? Ta làm sao biết được ngươi sẽ không tiếp tục gây rối ở tiểu *** này chứ. ”

“Cho dù là hồ ly cũng muốn ăn! ”

” Ăn? ” Tiêu Triết cười nhẹ đứng lên ” Không được, cho ngươi đói một chút, coi như trừng phạt.”

Tiêu Triết hớp một ngụm rượu, lâu sau mới mở miệng nói: ” Dấu móng của ngươi trên lưng ta vẫn còn chưa hết đâu. ”

Ta ủ rũ lùi đầu về. Quên đi, bất quá là nhìn vài bữa, không chết được.

Chừng như đã no say, Tiêu đại ác nhân lên giường ngủ. Ăn xong ngủ ngay, đến trư yêu kì sơn còn phải chạy hai vòng trước đó!

Đợi khi tiếng hít thở đều đều của Tiêu ác nhân truyền đến, ta chắc hắn đã ngủ, bèn lén bắt đầu kết mười hai gian ấn, định cởi bỏ khóa yêu. Mười hai gian ấn vừa kết đến mười, Tiêu ác nhân bỗng nhiên xoay người rời giường. ta thất kinh. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà. Quả nhiên, Tiêu ác nhân hướng về phía ta đi tới.

Cởi dây thừng trói ta ở ghế ra, nhưng rồi lại mang ta ra trói ở đầu giường hắn. Tay làm, miệng nói: ” Mười hai gian ấn phức tạp như vậy, ta còn nghĩ ngươi sẽ lựa chọn biện pháp trực tiếp một chút. Hồ ly ngươi thật ngốc. Ngốc lại còn không nghe lời, làm cho người ta nửa khắc thả lỏng cũng không có. ”

” Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi căn bản đã tính kế sẵn! ” Ta nhịn không được kêu lên. Giờ ta hoài nghi Tiêu ác nhân không phải trừ yêu sư bình thường, chuyên môn của hắn căn bản là đối phó ta!

Bất đắc dĩ, ta chỉ tài năng ở bán mộng bán tỉnh gian ( đoạn này Ảnh chẳng hiểu nó nói cái gì nữa T_T), nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Tiêu ác nhân, đành ngồi chồm hổm bên giường hắn một đêm.

Sáng sớm hôm sau, ta biến thành hồ ly bị hắn khiêng ra lữ ***, sau đó lặp lại hành động của ngày hôm trước.

Thái dương trên bầu trời cũng lặp lại một ngày độc ác như thế. Kỳ thật, ta đã hai ba ngày chưa ăn uống gì, nếu không cũng sẽ không đi làm tên móc túi. Mấy năm nay, ta đều chỉ khi nào đói bụng mới ra tay.

Ta cuối cùng nhìn thoáng qua thái dương trên bầu trời, và bóng dáng Tiêu Triết phía trước, rốt cục không còn chút sức lực nào, ngã xuống.
Bình Luận (0)
Comment