Trường Tương Tùy

Chương 3

Đóng cửa phòng, ta hung hăng gặm một quả táo vừa lấy được.

Không được, mỗi lần luôn tại ta ở thế hạ phong. Nhãn châu xoay động, kế thượng tâm đầu (hiểu nôm na là tính kế ^^), ta lại nhịn không được đứng lên cười trộm. Đêm nay ta sẽ làm cho Tiêu Triết biết sự lợi hại của ta. Chẳng lẽ đạo hạnh bốn trăm năm của ta so với tên này lại thua kém sao!

Đến bữa, ta ngồi bên bàn, tả lộn hữu nghiêng, nhàm chán chờ Tiêu Triết làm đồ ăn bưng lên. Nếu trước kia, lúc này ta chỉ cần tùy tay sờ túi tiền, hoặc bất quá là ăn mặc như một kẻ sành ăn đi lừa người ta là xong.

” Tiểu hồ ly, đêm nay có đường lý tích dấm chua, lưu cá chép dấm chua, đường cải trắng dấm chua, còn có đông qua thang.” Tiêu Triết đáng giận, ở đây mấy ngày, mỗi ngày đều lấy khi dễ ta làm vui, nhưng thật ra tâm địa của hắn ngày một rõ hảo. Thật sự đáng ghét mà.

” Bốn đồ ăn thì ba đồ dấm chua, ngươi thích ăn chua như vậy sao?” Ta tức giận nói móc hắn.

” Đúng, ta thích ăn dấm chua, cho nên ngươi tốt nhất ngoan một chút.” Tiêu Triết đối đáp trôi chảy, sắc mặt không đổi, thập phần đáng giận mà.

” Hừ, rất khó nói. Ngươi cũng biết ta là hồ ly, chuyên môn câu dẫn người, về sau sẽ giết ngươi không biết chừng.” Ta cũng nỗ lực phấn đấu không đổi sắc mặt.

Tiêu Triết không nói gì mà liếc mắt nhìn ta một cái, đưa một chén cơm trắng cho ta. Ta không chút khách khí điều khiển chiếc đũa bay nhanh gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Lần nào đồ ăn cũng được làm ngon thế này, làm cho người ta tìm không thấy lí do bắt bẻ, thật sự tức chết mà. Chợt liếc mắt thấy ánh mắt Tiêu Triết hình như có chờ mong, phẫn nộ nghẹn ra một câu ” Chua quá… ”

Tiêu Triết xem bộ dạng ta không được tự nhiên, thấp giọng cười rộ lên. Ta không để ý tới hắn, tiếp tục ăn của ta.

Tiêu Triết cũng bưng bát lên, nhưng không động đũa.

” Tiểu hồ ly…”

” Đừng gọi ta hồ ly nữa được không, ta cũng có danh tính chứ! Gọi ta là Hoài Phong! Ngươi nhớ kỹ, hoài là ôm ấp, phong là gió nhẹ.” Ta phùng má nhai đồ ăn.

” Hoài Phong?” Tiêu Triết cau mày trầm ngâm một lát ” Không hay, tên này ra vẻ, thiếu tự nhiên, ta không muốn kêu. Vẫn là tiểu hồ ly hay, dù sao ngươi vốn là hồ ly, kêu như vậy cũng không có gì không ổn.”

” Vậy người ta gọi ngươi như thế nào a?  ” Cư nhiên ghét bỏ tên của ta, ta thay thế cha mẹ ta khiển trách ngươi.

” Có a, rất nhiều người gọi ta là đại nhân a.” Lại còn có thể trả lời nghiêm trang như thế chứ. Ta trở mình mắt trợn trắng, ta nên gọi ngươi tiểu nhân mới đúng.

” Tiểu hồ ly…”

Ta vùi đầu chuyên tâm ăn cơm, không thèm phản ứng.

Tiêu Triết không nói mà lắc đầu, khẽ cười một tiếng. Ta nhìn lén hắn. Rốt cục cũng thấy hắn động đũa đưa miếng rau tới bên miệng, ta cười thầm đứng lên, nháy mắt mấy cái, trộm thi triển một phép nhỏ, đồ ăn chưa đưa đến miệng Tiêu Triết chớp mắt đã biến mất tăm. Nhìn vẻ mặt mê muội của Tiêu Triết, ta chầm chậm nhai đồ ăn vừa cướp được, trong lòng thầm sảng khoái.

Như thế nhiều lần, Tiêu Triết gian tà nhìn về phía ta. Nhìn thấy ánh mắt hắn, ta vội thu phép, lại chuyên tâm ăn cơm. Tiêu Triết khẽ cười một tiếng, động đũa nhanh hơn, ta cũng không nhàn rỗi, tử kính thi pháp ( thi triển phép thuật). Hắn trừng ta, ta nháy mắt thu hồi, một bữa cơm bỗng biến thành đao quang kiếm ảnh ( cảnh tàn sát khốc liệt), hắn thở hổn hển, còn ta thì mở nhạc trong lòng.

Cùng một việc ba ngày, rốt cục, ta đại toàn thắng.

Tiêu Triết tức giận trừng mắt nhìn ta, không làm sao được đành chỉ ăn cơm trắng. Lần đầu tiên nhìn thấy kẻ này vì ta mà có vẻ mặt đó, lòng ta vui sướng ăn no nê, trước mặt hắn nghênh ngang đi ra ngoài.

Nằm trên giường trong phòng mình, ta vui vẻ lăn qua lăn lại. Nghĩ có lẽ Tiêu Triết vờ ngớ ngẩn, nếu hắn dùng phép với ta, ta sao có thể làm nhanh như vậy. Dạ dày ta có điểm khó chịu, đi đến bức tường. Tiêu Triết ngủ bên kia tường. Ta dùng tay vẽ trên tường một bức tranh, chuyển động cổ tay niệm thần chú, vòng trên tường bắt đầu biến thành một khoảng không sáng, cuối cùng thành thấu kính bình thường. Đứng ở tường bên này, ta có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Tiêu Triết ở bên kia. Nhìn hắn đăm chiêu ngồi bên bàn, vẫn chưa biết đến hành vi rình mò của ta, ta bắt đầu tính toán. Chờ đến lúc hắn ngủ, ta sẽ đem nước trong ấm trà chuyển qua trên mặt hắn.

Đợi suốt nửa ngày, ta đứng đến đau nhừ xương sống thắt lưng, Tiêu Triết thì vẫn ngồi ngẩn người, tay trái cầm một chén trà, nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nhích uống một ngụm. Không phải là vì chút đói bụng mà sinh hờn dỗi chứ. Ta méo miệng. Đó là xứng đáng, hắn cũng từng bỏ đói ta, hơn nữa tốt xấu gì ta cũng không hề đoạt cơm trắng của hắn dù là một chén.

Ta đi đi lại lại trong phòng hai vòng, hắn vẫn không hề động tĩnh. Mắt có chớp không nhỉ? Ta sát mặt vào xem. Tức thật, thấy không rõ. Hay là trúng yêu thuật? Không có, yêu gần đây cũng chỉ có ta, ta bỗng nổi lên cảm giác. Chẳng lẽ…. Trúng gió….Này không phải chỉ có người già mới gặp chuyện sao? Như thế nào lại như vậy? Quên đi quên đi, đoán tới đoán lui cũng không có kết quả gì, vẫn là không hiểu được. Ta phất tay áo, tường lại trở về nguyên trạng.

Đẩy cửa phòng Tiêu Triết ra, ta nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, định cho hắn hai cái tát, nhưng vừa mới vươn tay đến lắc lắc trước mặt hắn, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

” Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng không hề ngốc.

Ta nhìn trái nhìn phải Tiêu Triết, dạo qua một vòng. ” Ta thấy ngươi suốt từ sau cơm tối đến giờ mới động đậy chút…” Ách, nguy rồi… Trong đầu chuông reo cảnh báo mãnh liệt, hơn hết đã tối muộn, ánh mắt Tiêu Triết phát ra tia nguy hiểm.

” Không không! Ta chỉ là mộng du.” Ta vội vàng đổi giọng, xoay người cuống quít rời khỏi, mới được vài bước, đã bị nắm thắt lưng, sau rơi vào một cái ôm rắn chắc.

” Từ lúc cơm tối a, hóa ra là đã lâu như vậy. Tiểu hồ ly, còn nhìn lén mới vừa lòng sao?” Tiếng nói trầm thấp của Tiêu Triết chậm rãi vang lên bên tai, lộ ra làn điệu trêu tức.

” ….. Đâu phải là mộng…..” Hai tay Tiêu Triết càng ôm chặt, ta cảm thấy rõ ràng lo lắng là không đủ.

” Đầu tiên là nhìn lén, sau đó mộng du tới phòng ta. Chẳng lẽ nhớ lâu thành mộng? ” Ta bất an lắc lắc đầu, hơi thở của Tiêu Triết khiến ta rất ngứa. Đều do Tiêu Triết nóng, hại ta nhiệt độ cũng cao lên. Đều do tim Tiêu Triết đập nhanh như vậy, làm hại tim ta cũng gia tốc theo.

” Nói bậy! Chẳng qua là có chút….” Không được, lúc này không thể nói, ta vội ngậm miệng lại.

” Tiểu hồ ly,” Tiêu Triết cười nhẹ đứng lên ” Ngươi lúc thẹn thùng thật đúng là đáng yêu.”

Không khí quái dị, ta không thể động đậy, khẩn trương đứng lên. Hơi thở ấm áp càng tiến gần đến cổ, ta thấy như bị bỏng. Trong nháy mắt, ta cắn môi, biến trở về nguyên hình, giãy khỏi cánh tay Tiêu Triết, chật vật trốn về phòng.

Trốn vào trong chăn, ta ngủ không được lăn qua lăn lại, tim đập không ngừng. Ta sờ sờ hai má, vẫn nóng như vậy. Xong rồi, lòng ta nhắc, nguyên lai Tiêu Triết không có chuyện, mà ta lại cảm mạo phát sốt.

Mau ngủ, mau ngủ, tỉnh ngủ là bách bệnh tiêu tan, ta mặc niệm trong lòng. Phương pháp này thập phần hữu hiệu, chưa đến ngàn lần, ta rốt cục nặng nề ngủ được.

Ta tỉnh lúc mặt trời lên cao. Vừa mở mắt là thấy khuôn mặt to đùng của Tiêu Triết.

Ta hét lên một tiếng. Không đợi ta mở miệng mắng chửi, Tiêu Triết liền vội xua tay, tươi cười lấy lòng: ” Ta không làm gì cả, tiểu hồ ly chớ kinh hoảng!”

Sau đó nụ cười lấy lòng dần biến hình vặn vẹo, rốt cục biến thành nụ cười thực khổ.

” Tiểu hồ ly, chúng ta không có tiền. ” Thanh âm thê lương biết bao, rất ra dáng người thống khổ. Nhưng ta là người phi thường, không rơi vào bẫy.

Ta méo miệng ” Nói với ta làm gì? ”

” Mau thay quần áo theo ta ra ngoài kiếm tiền.” Rốt cục ngay cả cười khổ cũng không thấy, Tiêu Triết xuất ra điệu bộ chủ nhân.

Điệu bộ chủ nhân ta có thể làm như không thấy, nhưng không khí mới mẻ mới là cơ hội ta không thể buông tha. Ta đã từ lâu muốn tự do đi lại trên đường cái, thừa dịp cơ hội này hoạt động gân cốt. Ta gật đầu, xuống giường rửa mặt chải đầu.

Lại nhớ tới trên đường cái người đến người đi, tuy rằng không phải cùng đường, nhưng ta vẫn không nhịn được nhảy nhót. Tiêu Triết kéo ta lại, chỉ vào quần áo trên người ta. ” Nếu đã là cùng nhã nhặn bộ dáng sẽ không phải bính tới bính lui” ( câu này thật sự không hiểu ý lắm. T_T). Ta hung tợn liếc hắn, còn không phải bởi ngươi mang trang phục tên móc túi của ta ném đi sao, hiện ta chỉ có như vậy thôi!

Ta đứng bên đường tìm mục tiêu thích hợp, đang chuẩn bị xâm nhập đám người, Tiêu Triết bỗng nhiên giữ chặt ta.

” Ngươi đi đâu?”

” Chuẩn bị khởi công a, không phải ngươi muốn ta kiếm tiền sao?” Ta xoay chuyển cổ tay.

” Không được, ăn cắp là phi chính nghĩa, ngươi không được làm.”

Hận nhất ra vẻ thuyết giáo đạo mạo, nói một mạch như thế làm ta nghĩ muốn trợn trắng mắt.

” Vậy ngươi muốn làm gì? Nhìn ngươi thân thể khỏe mạnh, làm việc cực nhọc thật là thích hợp.” Ta nói móc hắn.

” Ta là trừ yêu sư, sao làm việc cực nhọc được.”

” Vậy rốt cục ngươi muốn làm gì?”

” Tất nhiên là trừ yêu.” Tiêu Triết bình tĩnh đáp.

” Hừ, hiện tại thái bình thịnh thế, ngươi cho là có yêu cho ngươi trừ sao?” Ta mỉm cười.

” Yêu sao, nơi này có.” Thanh âm mang ý cười.

Ta sửng sốt một chút, quay đầu đối diện ánh mắt thâm trường ý vị của Tiêu Triết, một trận đại hàn ( cực lạnh) từ lòng bàn chân chạy lên đến đầu.

” Ngươi, ngươi, không phải định…” Ta hoảng sợ nhưng mà vô lực.

Ta đi theo Tiêu Triết đến trước cửa một nhà giàu họ Lô. Tiêu Triết điều chỉnh hô hấp biểu cảm, sau đó lấy tư thái cực kỳ trầm ổn gõ cửa. Người mở cửa là một lão nhân gầy gò.

“ Vị lão nhân gia này, ta là Ân sơn trừ yêu sư, vừa rồi ở ngoài cửa thấy quý phủ yêu khí lượn lờ, chứng tỏ có yêu ẩn nấp, đặc biệt đến trừ yêu, giúp quý phủ bình an.” Tiêu Triết lần này nói năng rõ ràng, lời nói khẩn thiết, vị lão gia kia sững sờ nhìn hắn.

Ở trong mắt lão nhân gia, chỉ thấy một vị Tiêu đại sư dáng vẻ đường hoàng, không nhìn thấy ta. Bởi vì ta đã ngoan ngoãn nghe theo lời Tiêu Triết dặn dò, ẩn hình. Lúc này chỉ có Tiêu Triết thấy được ta.

Vị lão nhân gia ăn mặc giản dị, dường như là người gác cổng. Lão nhân không nhìn hắn quá lâu, liền dẫn hắn vào trong, đồng thời tìm người thông báo chủ nhân. Ta thầm nghĩ Tiêu Triết sinh ra đã có bề ngoài hảo, nhìn qua là thấy người quang minh, chỉ không biết trước kia bao nhiêu người đã vì cái vẻ ngoài này lừa. Ta vừa mới thầm nhủ, chủ nhân đã ra đón.

Xem nam chủ nhân kia cũng có tướng phú thương, quần áo ngăn nắp, độ chừng năm mươi tuổi, bên người có một nam nhân hai mấy tuổi đi theo.

Thanh niên đã mở miệng trước “Ngươi chính là đạo sĩ? Nhà của ta sao lại có yêu quái loạn thất bát tao (lộn xộn) không sạch sẽ gì đó! Ngươi chớ có lừa gạt cha ta!” Loạn thất bát tao? Không sạch sẽ? Vừa đến đã hùng hổ sủa loạn lên. Ta tức giận xem xét cậu hai này. Thật sự là xấu hổ, nhà ngươi hiện tại đúng là có yêu, ngốc sẽ khiến gia đình ngươi loạn thật bát tao.

“Ai nha, vị công tử này phạm vào tối kị, lúc này yêu ở trong nhà ngươi, mắng yêu, tất sẽ bị quả báo!”

Tiêu Triết nói lời này khiến ta thật vui vẻ, thật sự đúng ý ta. Ta giống như được ngầm cho phép, đi qua tát cậu hai hai phát.

Xem cậu hai kia bụm mặt, bộ dáng khó tin, ta chỉ muốn cười rộ lên.

“Phụ thân!” Cậu hai kêu thảm, trốn ra sau lưng lão cha hắn, đôi mắt vô thần loạn chuyển không ngừng. Quả thật là không tiền đồ, ta cười thầm.

“ Vị cao nhân này, tiểu nhi không tốt, thỉnh đừng so đo. Nếu nơi này có yêu, thỉnh cầu cao nhân ra tay tương trợ.” Phú thương Lô lão gia thấy con như thế, trong giọng nói nhiều phần không hề ổn.

Ta trộm nhìn Tiêu Triết, nhìn hắn cởi bỏ gánh nặng, bên trong rõ ràng xuất hiện cái khóa yêu tội ác kia. Ta nhăn mặt nhíu mày, hận cũ nổi lên trong lòng. Ta bắt đầu làm phép hóa ra bát tiên y, sau đó khẽ cười một tiếng, hướng Tiêu Triết ném tới.

Tiêu Triết vội né, ngẩng đầu liếc mắt trừng ta cảnh cáo. Sau đó khoa chân múa tay như thật, lẩm bẩm một trận nói “Đây là hồ yêu ngàn năm! Chư vị tạm lui đi!” Trong phút chốc mọi người trốn đi theo hướng nội đường, nhưng vẫn không khỏi tò mò vươn đầu đến xem.

Ta nhịn không được, tính ham vui lại bắt đầu nổi dậy. Một bên đem mọi thứ gì đó có trong đại sảnh ném Tiêu Triết, một bên không quên đuổi theo cậu hai kia tát hắn.

Bên này Tiêu Triết tả hiện hữu trốn, bên kia cậu hai kêu cha gọi mẹ. Trong lúc nhất thời không nhịn được, ta ha ha cười rộ lên, nhưng khống chế không tốt, tất cả mọi người đều nghe được.

“Cao nhân! Cao nhân! Thỉnh mau mau trừ yêu a!” Lô lão gia ngồi ở dưới cột chỗ hành lang kêu lên.

Tiêu Triết trừng mắt nhìn ta “Hồ ly! Không được làm càn!” Ta lường trước hắn lúc này phát hiện hành động của ta vượt quá dự đoán của hắn, nhất định sẽ thi pháp đánh ta. Nhìn hắn mượn tay người khác thi thuật, bộ dáng tức giận, ta cảm thấy thật sự vui sướng. Chúng ta ở trong đại sảnh trình diễn nhân hồ đại chiến, ta vui chết đi được.

Đến tận lúc đại sảnh không còn gì để ném, mặt cậu hai cũng đã sưng lên như hai cái bánh bao, dù sao yêu lực hữu hạn, ta bắt đầu mệt mỏi.

Tiêu Triết thấy ta dừng động tác, liền bày ra tư thế, hét lớn một tiếng “Yêu hồ! Nạp mạng!” Thấy hắn đánh đến một chưởng, tuy rằng đây là lời rất cũ, ta bất mãn sao cũ như vậy vẫn để lên sân khấu, nhưng vẫn dựa theo tình thế phát triển bình thường, ngoan ngoãn hiện nguyên hình, nằm sấp xuống đất.

Tiêu Triết thở một hơi, đi đến bên cạnh ta ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu ta.

Sau đó xoay người nói với mấy người còn tránh ở xa “Yêu hồ đã diệt, chư vị có thể đi ra.”

Mấy người kia vẫn sững sờ đứng tại chỗ, sau khi xác định đại sảnh không còn động tĩnh gì, mới đi tới.

Ta híp mắt thấy họ bước từng bước một, mãi mới tới nơi.

Tiêu Triết liền ôm quyền “Đây là con yêu hồ.”

Cậu hai kia gắt gao chằm chằm nhìn ta.

“Đã chết?” Cậu hai hỏi.

“Ân.” Tiêu Triết khẳng định.

Ta nhìn mặt tên cậu hai đầu heo, cố gắng nhịn cười. Thế nhưng ngoài dự liệu, hắn bay đến đá một cước trúng sườn ta. Thảm án phát sinh trong nháy mắt. Ta thẳng tắp bay ra, bụng đụng vào cây cột, rơi xuống đất. Một trận đau nhất thời lan khắp toàn thân ta, ngũ phủ lục tạng như bị lửa đốt. Tên ác nhân này đáng bị đá xuống giếng! Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Tiêu Triết sững sờ đứng tại chỗ, nhất thời không động đậy.

“Vương Bát đản! Dám đánh thiếu gia ta!” Nói xong, hắn lại chạy đến chỗ ta, nhấc chân định đá tiếp. Ta cắn răng, ngay lúc ta thiếu chút nữa là biến thân đánh trả, Tiêu Triết rốt cục lao đến giật cậu hai lại, sau đó ôm lấy ta.

“Ngươi sao lại ngăn…”

“Yêu dù đã chết, yêu độc vẫn còn. Yêu vừa mới chết, toàn thân là độc. Công tử vừa rồi một cước đã trúng độc hồ yêu.” Tiêu Triết ngắt lời hắn, ngữ khí nghiêm túc dị thường. “Nếu không phải ta kéo công tử lại, công tử lúc này đã chết bởi độc phát tác rồi.”

“Kia…… Kia……. Vậy ngươi…… Còn ôm nó…….” Dáng vẻ bệ vệ của tên cậu hai chết tiệt biến mất, lui ra phía sau hai bước, ngã trên mặt đất.

“Ta là trừ yêu sư, thuở nhỏ cùng yêu độc tiếp xúc, tất nhiên là không sao.” Tiêu Triết vừa nói vừa âm thầm xoa bụng ta. “Công tử hôm nay tuy độc không chết ngay, nhưng lâu dài, yêu độc thấm sâu toàn thân, cuối cùng gân mạch đứt đoạn, máu huyết hóa mủ, hư thối mà chết.” Bàn tay ấm áp của hắn cùng ngữ khí lạnh lẽo hoàn toàn bất đồng. Đau đớn của ta giảm đi không ít.

“Cao nhân!” Chủ hộ bổ nhào tới “Cầu người cứu con ta! Tiểu nhi dù ngu xuẩn bất hảo, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng là con trai độc nhất của ta! Chín đời họ Lô ta chỉ có mình nó, mong cao nhân nhất định phải nghĩ biện pháp cứu tiểu nhi, cứu lấy hương hỏa họ Lô ta a!” Chủ hộ quỳ trên mặt đất, ôm chân Tiêu Triết, khóc lóc cầu xin Tiêu Triết.

Tiêu Triết cúi đầu nhìn ta, nhíu mày không nói.

“Cao nhân!” Chủ hộ tiếp tục cao giọng khóc thảm.

“ Phương pháp thì có, chính là…”

“ Mặc kệ khó khăn! Mặc kệ nhân lực lên giá bao nhiêu! Mặc kệ mất nhiều tiền thế nào! Chỉ cần có thể cứu tiểu nhi, ngài chính là đại ân nhân của Lô gia ta! Liệt tổ liệt tông Lô mỗ đa tạ ngài! Lô mỗ dập đầu lạy ngài!”

“Phụ thân!” Lô gia già trẻ khóc ngã xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment