Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Chương 68

“Thầy không nói được.” người đàn ông tóc nâu đứng ở cửa lắc đầu một cách nghiêm túc.

“Giáo sư Lupin!” Hermione lắc đầu “Chẳng lẽ thầy không lo lắng gì sao?”

“Nếu các trò thật sự lo lắng cho Harry và Severus, thì bây giờ cứ đứng ở đây đi.” Lupin nói “Các trò nên biết ngay cả khi ra ngoài, thì các trò cũng chẳng giúp thêm được gì mà chỉ rước thêm phiền phức cho Severus thôi.”

“Nhưng Harry…… ”

“Harry sẽ giải quyết tốt.” ánh mắt Lupin có vẻ mập mờ nhưng giọng điệu lại rất chân thực.

“Giáo sư Lupin, thầy không biết…Harry cậu ấy.”

“Thầy tin tưởng trò ấy.” Lupin không chút dao động: “Bất kể các trò đã nhận được tin tức gì, thì hiện giờ thầy cũng không thể để các trò ra ngoài.”

Ron lắc đầu kéo Hermione lại, đưa mắt ra phía sau.

Đột nhiên, trong lò sưởi phát ra một ngọn lửa, ba người trơ mắt nhìn người nào đó giờ lẽ ra phải ở trang viên Voldemort xuất hiện trong lò sưởi, đôi mắt xanh nhuộm đầy sự mỏi mệt mà người ta khó có thể bỏ qua được.

“Harry.”

“Harry!”

“Không sao chứ bồ tèo.”

Người đầu tiên phản ứng là Lupin, nhưng chạy tới bên cạnh Harry trước nhất lại là Ron.

Harry mỏi mệt lắc đầu: “Tớ không sao.”

“Thế này mà gọi là không sao à?” Hermione túm lấy tay Harry, cảm giác được nhiệt độ cháy bỏng qua làn da: “Cậu đang phát sốt, Harry.”

“Tớ biết.” Harry nở nụ cười: “Tớ đã uống độc dược rồi, giờ cứ để tớ nghỉ ngơi một chút là được, đừng để ai biết tớ tới đây. Mai tớ còn phải đến trang viên Voldemort nữa.”

“Harry.” vẻ mặt Hermione trở nên nghiêm túc: “Với tình trạng hiện giờ cậu nên nghỉ ngơi cho tốt, mặc kệ chuyện của cậu có lớn cỡ nào thì cũng phải nghỉ ngơi cho tớ!”

“Sirius vẫn ở đó.” Harry nói: “Tớ phải quay lại, chỉ là để tớ nghỉ ngơi một chút thôi.” Sau khi cậu nói xong thì không nhìn ai thêm nữa, đi thẳng lên lầu hai vào phòng ngủ trong cùng.

Cửa “ba” một tiếng đóng lại.

Hermione và Ron thấy Remus chỉ lắc đầu, ý bảo bọn họ không nên đi quấy rầy Harry.

Mà đằng sau cánh cửa gỗ lại im lặng không một chút tiếng động nào.

Harry ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

‘Vì sao mình lại ở đây?’ cậu tự hỏi bản thân.

Bây giờ cậu nên trở về trang viên Voldemort, tuy Voldemort không thể tìm được quảng trường Grimmauld nhưng đến đây cũng chẳng phải hành động sáng suốt gì.

Sirius và Tonks đang ở đâu chứ.

Vì sao cậu còn muốn đến đây.

Cậu còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.

Cậu ở đây làm cái gì?

Cậu nhìn vào hư không, chỉ cảm thấy có cái gì đó đang quay cuồng trong dạ dày, hơi thở đang nghẹn lại trong lồng ngực khiến cậu không cách nào hít thở được.

Áp lực nặng nề khiến người ta không thể hít thở, tất cả cảm xúc đều bị khuấy đảo lên. Sức lực từ chân tay đều bị lấy ra, cảm giác chóng mặt ập tới một cách dễ dàng.

Harry mặc cho bản thân ngã xuống tấm chăn, cảm giác được dòng nước đang trào ra nơi khóe mắt.

Hóa ra bọn họ không thể kiên trì được, hóa ra cho đến cuối cùng cậu vẫn hoàn toàn không có gì, hóa ra cậu vẫn giống như quá khứ là một gánh nặng, cậu vẫn đánh mất Severus của mình.

Rõ ràng không nên như thế, rõ ràng cậu đã có được cơ hội một lần nữa, ngay cả khi nó vẫn rất không chắc chắn, ngay cả khi vẫn còn rất nhiều nỗi sợ hãi, ngay cả khi như thế cậu vẫn luôn nghĩ họ là hai kẻ duy nhất tâm linh tương thông với nhau trên thế giới này, vì họ cùng đến từ một nơi và có cùng một ‘quê hương’, nên cậu nghĩ tất nhiên là họ sẽ vĩnh viễn nương tựa vào nhau.

Nhưng thực sự thì sao?

Harry lấy gối che mắt lại.

Cậu bắt đầu nghĩ vậy từ bao giờ?

Hay là nói, cậu bắt đầu trở nên ngu ngốc như vậy từ khi nào?

Chẳng lẽ cậu đã quên sự thù địch ngay từ đầu giữa họ sao, hay cậu đã quên khoảng cách chênh lệch giữa họ hồi đó, hay cậu đã bị sự dịu dàng ban đầu và tình cảm mãnh liệt nhất thời làm mê muội đầu óc, tưởng rằng cậu đã tìm được sự vĩnh hằng?

Cậu đã nghĩ quá đơn giản…cậu là Harry Potter, mà một Potter có thể ở chung hòa thuận với Snape vốn là loại hy vọng xa vời.

Cậu thế mà lại cảm thấy điều đó là có thể.

Cậu thế mà lại dồn tất cả tình cảm vào đó.

Là vì câu nói đầy mê hoặc trong giấc mơ ‘Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây’ đó ư?

Hay là vì ánh mắt sau cái ‘Sectumsempra’ kia?

Hay đơn giản chỉ là vài năm ở trường học, mỗi khi phát hiện lọ nước sinh tử không có tác dụng phụ trong phòng?

Hay đơn giản là lúc bọn họ gặp nhau, sự vui mừng và ngạc nhiên khi gặp được người cùng đến từ thế giới kia đã che mờ đầu óc cậu?

Hay chỉ là vì cậu quá cô độc, cô độc đến nỗi cậu chỉ ao ước một ngày đặc biệt nào đó mình có thể tìm kiếm được một sự ấm áp đủ lớn, đủ để cậu không cần phải thở dốc mà tỉnh lại trong những đêm lạnh giá.

Nhưng thế thì sao….

Cậu vẫn một mình quay về.

Và vẫn luôn chỉ có một mình.

Một khi đã như thế thì cậu còn muốn sống để làm gì nữa? Vì sao còn muốn khổ sở đấu tranh, vì sao không chịu giải thoát cho chính mình đi.

— bởi vì mọi người cần con.

Đúng vậy, Albus đã nói như thế…nhưng thế thì sao? Quản Voldemort làm gì, quản cứu thế chủ làm gì, ngay cả khi Voldemort thật sự thống trị thế giới thì sao, chỉ cần cậu chết thì sẽ không có gì hết!

Nhưng cậu vẫn không thể làm vậy, đó là hành vi vô trách nhiệm. Bất kể thế nào thì cậu cũng không thể làm vậy, đây là vinh quang của Gryffindor và cũng là sự kiên trì duy nhất còn sót lại trong cậu.

Hiện giờ cậu cần một chút tỉnh táo.

Harry lấy đũa phép chĩa vào cánh tay rồi lẩm bẩm, ngay sau đó máu tươi chảy ra, đi kèm với đau đớn là một vết thương dài xuất hiện trên cánh tay.

Lâu lắm rồi cậu không làm vậy, mỗi khi tuyệt vọng cậu đều làm như thế. Sự đau đớn có thể kéo cậu trở lại thế giới này, giúp cậu có cảm giác mình đang sống, câu thần chú được ngâm lên mãi đến khi miệng vết thương khép lại và chỉ còn một vết sẹo mờ nhạt.

Harry nhìn vết sẹo rồi mỉm cười như đã trút được gánh nặng, cuối cùng cậu nhắm mắt lại và hôn mê bất tỉnh.

Mà cùng lúc đó, Severus Snape cũng đang ở sâu trong hầm căm hận sự ngu ngốc của bản thân.

Sao anh lại có thể nói như vậy chứ, rõ ràng anh biết bệnh trầm cảm của Harry chưa được chữa khỏi hoàn toàn, anh thậm chí còn không biết lời nói của bản thân trong lúc lơ đãng có thể ảnh hưởng đến Harry đến cỡ nào. Vì sao anh lại lỗ mãng nói ra mọi thứ, mà lại hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả như thế chứ?

May mà anh có thể giám sát tất cả lò sưởi ở Hogwart_đây là đặc quyền của hiệu trưởng, nên đã biết được Harry trở về quảng trường Grimmauld, dù sao chăng nữa thì Lupin và hai người bạn nhỏ cũng sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.

Còn chính anh cũng đừng như một thằng nhóc mới mười mấy tuổi nữa, bọn họ đều cần phải suy tính rất nhiều thứ.

Hiện tại chạy tới quảng trường Grimmauld hoàn toàn không phải một quyết định sáng suốt, đặc biệt là khi giờ vẫn còn một con chó đang bị kẹt ở trang viên Voldemort.

Lúc này Snape mới nhớ ra, vừa rồi hình như Harry định nói với anh việc gì đó, nhưng lại bị sự kiêu căng và giận dữ của anh cắt ngang. Giờ căn bản anh chẳng thể đoán ra tầm quan trọng của tin tức mà Harry không nói ra được, nếu thật sự cực kỳ quan trọng…chết tiệt!

Anh không thể tưởng tượng được mình đã bỏ lỡ điều gì.

Đặc biệt là khi chuyện này quan trọng đến nỗi Harry dù mất hết danh dự, cũng muốn chơi trò lá mặt lá trái với Voldemort.

Ràng buộc pháp thuật hay một lợi ích to lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng được.

Dù là cái nào thì anh cũng cần phải biết.

Vả lại nhìn biểu hiện của Harry mấy ngày nay, hiển nhiên là Chúa tể Hắc ám không phải chẳng hề biết gì về mối quan hệ giữa họ, thậm chí còn biết rất rõ nhưng vì sao tới giờ Chúa tể Hắc ám vẫn chưa ra tay với anh? Vì Harry đổi phe? Hay là vì lý do gì khác?

Tất nhiên, Snape đã đoán sai vì Voldemort chẳng biết gì về quan hệ giữa họ, trái lại Voldemort vẫn luôn cho rằng Snape oán hận Harry Potter.

Nhưng giờ tất cả điều này đều không quan trọng, mấu chốt nằm ở chỗ này mai anh phải đến trang viên Malfoy một lần, không phải vì Harry Potter mà là vì nhiệm vụ Voldemort giao cho anh lần này, một độc dược kỳ lạ.

Một lọ độc dược dường như là điều chế để khống chế người khác.

‘Khoan đã, khống chế người khác?’ Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Snape.

Nếu anh không đoán sai.

Nếu là sự thật thì….

Thì chắc chắn anh có một cơ hội, một cơ hội để có thể cứu được người yêu nhỏ của anh.

Nghĩ đến đây, anh không chút do dự chạy xuống tầng hầm.
Bình Luận (0)
Comment