Ánh chiều tà dần buông xuống một thân ảnh nhỏ nhắn lảo đảo bước đi trong khi rừng nhỏ của Lung Linh Cốc.
Lê bước chân bị thương lảo đảo chân nàng như vô lực không thể bước tiếp. Trong lòng nàng hối hận vô cùng chỉ vì lười mà giờ nàng mất chỗ ăn cơm miễn phí, còn suýt mất mạng nhỏ. Nàng nhớ đến ánh mắt của Vũ Đình nhìn nàng và lời hắn nói khi tiễn nàng trốn đi :
- Ta biết muội nhường ta, ta sẽ không quên ân tình hôm nay của muội. Đợi khi ta thực sự ngồi vững ghế giáo chủ Thiên Linh giáo ta sẽ đón muội về.
Nàng thầm mắng hắn thật là, thay vì hứa không thực tế sao không chuẩn bị cho nàng chút lương khô coi bộ thực tế hơn là lời hứa hẹn đó chứ. Mà với thực lực của hắn thì ngày hắn hứa đón nàng trở về chắc chắn là rất rất xa. Nếu biết kẻ bị loại sẽ bị duổi giết nàng sẽ không dại gì nhường hắn trong cuộc giao đấu dành vị trí kẻ thừa kế chức giáo chủ.
Vì bản tính lười, lại ham ăn, nàng nhận thấy nếu làm kẻ kế thừa nàng sẽ phải học rất nhiều sẽ không có thời gian đi ăn trộm thức ăn trong nhà bếp và không có nhiều thời gian ngâm trong ôn tuyền(suối nước nóng).
Cả đời nàng thích nhất là ngâm trong ôn tuyền hàng giờ liên và ăn thực no. Nhìn thấy dòng suối nhỏ mắt nàng lóe sáng nàng chạy ngay đến nhưng nước lạnh buốt tay nàng. Nàng nhíu mi.
- Ở đây không có ôn tuyền đâu.
Tiếng nói đó phát ra từ tiểu cô nương một thân bạch y(áo trắng) nàng ta đang gặm một chiếc bánh bao ngồi dựa vào gốc đại thụ bên bờ suối. Thấy nàng nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trên tay, nàng ta nở nụ cười móc trong áo ra 1 chiếc khác đưa cho nàng.
Giờ đây trong mắt nàng, nàng ta và chiếc bánh bao như tỏa sáng lấp lánh. Dưa tay tiếp nhận hai hốc mắt nàng nhiễm đỏ trong thoáng chốc nàng đưa ra quyết định trọng đại, phải bám thật chặt phiếu cơm dài hạn này.
- Đa tạ tiểu thư. Ta từ nay sẽ theo làm nô tì của tiểu thư nha. Nàng cầm tay nàng ta, không cho nàng ta cự tuyệt trên môi là nụ cười nham hiểm vì đạt được mục đích.