Truy Phu

Chương 7

Ngồi trong phòng chưởng quản nhưng tâm tư lại đặt hết vào ấm trà trên bàn hắn thở dài bất dắc dĩ. Thấy Hằng Phong tâm tư bất thường Thanh Thanh và Ngọc Kiều sắc mặt trầm xuống.

Các nàng chưa bao giờ thấy chủ nhân không chuyên tâm vào công việc như lúc này. Chưa một ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng hắn ngoài sinh tử của vương gia. Ngày đó sau khi Minh Phương chết, dù không trực tiếp tham gia giết người nhưng chủ nhân chưa từng thất thần như hiện giờ. Liệu có phải bởi vì vị cô nương tên Hồng Linh kia chăng?.

Khi vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, hai nàng nghe nói có nữ nhân đang theo đuổi gia. Nhưng các nàng không quan tâm cho lắm, vì nữ nhân thích hắn rất nhiều, Như hai tỷ muội các nàng Thanh Thanh và Ngọc kiều. Thích hắn đến mức đeo đuổi thì có Ngọc phượng, Minh Nguyệt còn cả Minh Phương nữa. Nghĩ đến Minh Phương Thanh Thanh bỗng nhíu mày. Nàng và tỷ tỷ đang định cùng nhau đeo đuổi chủ tử, phải quyết tâm lắm các nàng mới có can đảm. Thế nhưng lại có cái lệnh cấm tiếp cận hắn ngay sau khi Minh Phương chết.

Như hiểu tâm trạng của muội muội Ngọc kiều đưa tay nắm lấy bàn tay của Thanh Thanh. Rồi như hiểu đối phương nghĩ gì, hai nàng cùng bước về phòng ở của Hồng linh. Các nàng thật tò mò vị cô nương khiến gia của các nàng dao động đến tột cùng là nữ nhân thế nào. Hồng Linh đang hạnh phúc thưởng thức bữa sáng muộn của nàng thì có hai nữ nhân xinh đẹp đứng ở cửa. Lướt nhìn hai nàng ta,ừm không quen, chắc là tìm nhầm phòng rồi nàng lại tiếp tục hạnh phúc hưởng thụ bữa sáng. Ngọc Kiều và Thanh Thanh thấy nàng ta không để ý đến mình thì cảm thấy bốc hỏa buông một câu châm chọc Thanh Thanh khẽ vênh mặt

- Ta còn tưởng kẻ theo đuổi sư huynh tư sắc (sắc đẹp) hơn người, nào ngờ chỉ là một kẻ nhìn rất bình thường không có gì đặc sắc, nhìn còn thua nha hoàn của ta nữa kìa. - Nàng ta là kẻ mà đứng giữa biển người có thể nhìn không ra, tư sắc thập phần bình thường, Không đẹp động lòng người như Ngọc Phượng tỷ tỷ. Cũng không có vẻ đẹp dịu dàng như nàng và tỷ tỷ. Lại không nhu mì như Minh Nguyệt, chỉ có đôi mắt có chút hữu thần nhưng không sống động tinh nghịch đáng yêu như sư muội Minh Phương. Nàng ta dựa vào cái gì mà có can đảm bám theo gia của bọn họ chứ.

Hồng Linh vẫn tiếp tục ăn như chẳng nghe thấy lời Thanh Thanh vừa nói. Thấy nàng ta không phản ứng gì Thanh Thanh càng tức giận nàng trứng to mắt giậm chân, thì bị tỷ tỷ kéo tay vỗ nhẹ:

- Hồng Linh cô nương muội muội ta thật là vô lễ cho ta thay muội muội xin lỗi cô, Muội cũng thật là Hồng Linh cô nương dù gì cũng là khách, sao lại vô lễ như vậy. - Nàng ta nhè nhẹ nói rồi hướng muội muội liếc mắt một cái. Như cũng vô cùng phối hợp với tỷ tỷ Thanh Thanh cũng nói:

- Phải, ta cũng thật hồ đồ, Hồng Linh cô nương dù sao cũng là khách sớm muộn cũ rời khỏi đây. Ta không nên nói những lời thất lễ với khách như vậy thật xin lỗi. - Nàng ta dịu dàng hướng nàng xin lỗi. Lúc này đây Hồng Linh mới biết thì ra họ đang nói chuyện với nàng. Chỉ nhìn hai nàng kia nàng có thể thấy được cả hai người này đều thích tướng công tương lai của nàng. Nàng có thể biết được bởi vì lúc trước Vũ Đình thích nàng theo đuổi nàng cũng có hàng tá nữ nhân thích hắn đến gây chuyện với nàng. Khẽ nhíu mày hắn sao mà có lắm nữ nhân thích như vậy.

Mấy hôm trước thì chỉ Nghe Thiên Nhạc và Hằng Phong nói chuyện liền biết được có một nữ nhân tên Minh Phượng đã chết với hắn có liên quan. Còn Thiên Nhạc thì có vẻ không còn thích hắn nữa, có vẻ nàng ta có đối tượng mới kẻ nàng ta đuổi theo trong rừng đào. Khi biết được điều đó nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nàng để ý người có tên là Minh Phương, kẻ khiến hắn có sắc mặt không tốt khi nhắc đến. Còn hai nàng kia, tuy không quá đáng lo nhưng nàng muốn tuyên cáo chủ quyền của mình:

- Ta cũng không hẳn là khách đâu, Vương gia nói muốn Phong ca ca coi ta như người một nhà. Với lại ta quyết định sẽ gả cho hắn nên nói không chừng sẽ là tẩu tẩu của hai người, không cần quá khách sáo. - Hừ muốn đấu với nàng hả, không có cửa đâu.

- Ngươi... chỉ bằng ngươi sao? Sao không tự soi gương lại xem xem, không biết xấu hổ.

- Ô, ta dù không xinh đẹp thì sao chứ, xinh đẹp như các ngươi, hắn ta liếc mắt tới sao? - Nàng chẳng qua chỉ nói mò thôi vậy mà không dè sắc mặt hai nàng ta đen thui lại, nàng mỉm cười đắc ý, coi bộ hắn dúng là không quan tâm đến những nữ nhân này.

- Thì ra gia vì ngại đắc tội vương gia nên mới nhân nhượng với ngươi, cũng hay ho gì chứ. -Ngọc Kiều ở một bên hằng giọng, Tuy nàng biết không có khả năng này vì xưa nay Gia chưa từng nể mặt vương gia mà nhân nhượng trong tình cảm. Nếu không thì Minh Nguyệt, là biểu muội của vương gia nhưng gia nào có nể mặt nàng ta, chưa từng cho nàng ta một cơ hội vọng tưởng. Mặc dù tự nói với bản thân phải dùng mọi thủ đoạn để hắn chấp nhận nàng nhưng sao khi nghe hắn nể mặt vương gia mà không lạnh nhạt nàng khiến nàng cực kỳ khó chịu. Đến bữa trưa hắn thấy nàng như không chút tinh thần gì không bám lấy hắn như hôm qua nữa. Nụ cười vui vẻ như mọi khi trong các bữa ăn của nàng cũng không có:

- Sao vậy thức ăn không hạp khẩu vị sao? - Hắn quan tâm hỏi trong con mắt kinh ngạc cùng miệng mở lớn của những thuộc hạ bên cạnh. Nàng ngước lên nhìn hắn rồi khẽ lắc đầu nàng làm sao vậy nhỉ? Sao hôm nay thức ăn dù rất ngon nhưng cứ như nghẹn ở họng, hắn tốt với nàng liệu có phải vì như lời Ngọc kiều, vì nể vương gia không? Nghĩ đến đây nước mắt bất chợt tràn mi không thể kìm nổi. Sao ngực nàng đau lắm đau như có ai bóp nghẹt ấy không thể thở được.

- Sao vậy? đau ở đâu sao? - Hắn luống cuống khi thấy nàng khóc tâm hắn cực kỳ khó chịu khi thấy nước mắt của nàng. Hắn làm sao vậy, đâu phải chưa từng thấy nữ nhân khóc, ngày trước mỗi lần Minh Phương khóc, nháo trước mặt hắn, hắn nào có khẩn trương như vậy. Hồng Linh không trả lời hắn chỉ lắc đầu rồi nàng rời khỏi bàn:

- Ta no rồi. Nàng thậm chí chưa ăn được nhiều, nhưng quả thật lần đầu tiên nàng ăn mà không rõ mùi vị. Nàng nhanh chóng đứng lên rời khỏi bữa tối trở về phòng. Hằng Phong Lo lắng nhìn theo thân ảnh màu hồng nhỏ nhắn rời đi, lông mày hắn nhíu thật sâu, trong đôi mắt toát lên chút lo lắng.

Đêm đó Hồng Linh đói đến không thể ngủ được, nàng trầm tư, mình làm sao thế, cư nhiên ăn không ngon vì lời nói của hai ả đáng ghét. Vì thế nàng đề ra kế hoạch trả lại món nợ này, nở nụ cười nham hiểm nàng chạy thật nhanh thực hiện ý tưởng vừa hiện lên. Sáng sớm ra vừa mở mắt ra Hắn đã thấy Hồng Linh vẫn như mọi ngày bưng nước rửa mặt cho hắn.

- Phong ca ca ngủ ngon không? - Nở nụ cười rạng rỡ với hắn, đột nhiên Hằng Phong thấy lòng có chút nhẹ nhõm, nàng vẫn như mọi khi. Thở ra một hơi chính hắn cũng thấy kỳ lạ hắn chẳng ghét chút nào sự có mặt của nàng. Đeo dính lấy hắn nàng cùng hắn hướng đến phòng dùng bữa sáng.

Đang bước dọc hành lang hắn bỗng nghe tiếng hét chói tai của Thanh Thanh cùng Ngọc Kiều. Lại gần phòng các nàng, hắn thấy rắn bò lổn ngổn trước cửa phòng. Bước tới gần hắn biết đó là kiệt tác của ai nơi bầy rắn xuất hiện có một loại hương thơm mà Thiên Linh giáo dùng để hấp dẫn xà độc. Hắn nheo mắt nhìn người bên cạnh, dù bị hắn nhìn nhưng Hồng Linh ở một bên làm như vô tội tròn xoe hai mắt nhìn những con rắn bò lổn ngổn Níu tay hắn nũng nịu:

- Oa... Tướng công à thật là nhiều rắn nha. - Hắn nhíu mi ánh mắt sâu xa nhìn nàng, nàng là cố ý sao, cố ý chọc tức Ngọc Kiều và Thanh Thanh. Hắn Hừ lạnh vung tay hất tay nàng ra rời khỏi đó trong giận dữ. Không hiểu sao khi nàng dùng hắn chọc tức kẻ khác khiến hắn không vui. Nhưng rất nhanh hắn như bị đánh bại vì nàng cười ngọt ngào cùng hắn. Khẽ rùng mình một cái, hắn làm sao vậy, hắn đáng lẽ phải thấy nàng thật phiền mới đúng chứ. Nhưng ngay sau đó hắn bị tiếng thét giận dữ của Ngọc Kiều cùng Thanh Thanh làm dứt dòng suy nghĩ.

- Nha đầu Hồng Linh ta giết ngươi... Nhếch miệng cười, Hồng Linh tiếp tục bám theo Hằng Phong như mọi khi.
Bình Luận (0)
Comment