Truy Sát 2

Chương 3


Trong cơn mê man hai mắt lim dim, Trần Bảo Ngọc nghe thấy giọng nam đang gọi tên mình “Bảo Ngọc em mau tỉnh dậy.” Người này cố lay cô dạy, nhưng toàn thân không còn chút kháng cực.

Hai mắt lim dim như một màn sương mờ ảo, rồi ngất đi trong vô thức.

Khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện, kế bên là Lệ Đằng đang gối đầu ngủ bên giường.

Cô cử động tay để lấy ly nước trên bàn, vô tình làm anh thức giấc.
“Em tỉnh rồi sao, thấy không khỏe chỗ nào không?" Lệ Đằng nhìn về phía Trần Bảo Ngọc, dịu dàng.

"Em không sao." Trần Bảo Ngọc nói.
"Không sao thì tốt, em đã ngủ hơn nửa ngày rồi.

Anh rất lo cho em đấy." Lệ Đằng thở dài có chút bất an.
"Em đã ngủ hơn nửa ngày sao?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn lên đồng hồ treo tường chỉ sáu giờ tối, không sao vẫn còn kịp.
“Anh thấy tốt nhất em đừng theo vụ này nữa, bên tổ trọng án sẽ lo liệu.” Lệ Đằng ra sức ngăn cản Trần Bảo Ngọc.

Nhưng với tính cách của cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
“Không được, khó khăn lắm hắn ta mới đồng ý cho em nhận hàng.

Chưa kể em tin chắc Bảo Anh có liên quan tới vụ này.” Ánh mắt kiên định, đằng đằng sát khí tỏa ra trên khuôn mặt diễm lệ của cô.

Lệ Đằng biết không thể khuyên nhủ, đành thuận theo ý.
“Có chuyện gì thì phải báo anh biết.” Lệ Đằng lại tiếp tục thở dài.

Bốn tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua, Trần Bảo Ngọc đã có mặt tại bến tàu Tân Cảng.

Nơi đây cách thành phố 154.8 km đi đường, là nơi giao thương buôn bán ở tỉnh đồng bằng sông Cửu Long.

Đúng là nơi thích hợp để buôn bán, giao thương những đơn hàng lớn, chưa kể hẹn giao dịch mười giờ tối cũng chẳng có ai để ý tới.
Lúc này từ bộ đàm vọng tới âm thanh của Lệ Đằng “Anh đã sắp xếp bố trí người yểm trợ, em cứ giao dịch như bình thường.” Vừa dứt lời từ đành xa trên mặt biển rẽ ra một con sóng, tàu container màu đen chạy từ từ tới, với vô số hàng hóa chất cao như núi.

Trong vài giây nó đã cập bến, có một người đàn ông từ trong khoang tàu bước xuống.

Người này mặc một chiếc áo thun màu trắng, khoác ngoài là chiếc áo da đinh tán, kèm theo một chiếc quần Jeans màu xanh đậm.

Hắn ta không có tóc, trên mặt rồi có hình xăm con rồng màu đen gần nơi hốc mắt bên phải, trong khá bầm trợn hầm hố.
Vừa chạm chân xuống mặt đất, hắn ta liền đưa ánh về phía Trần Bảo Ngọc quan sát, tỏ vẻ coi thường kinh người “Là phụ nữ sao? Bộ Lâm Duẫn hết người rồi sao, có cần ta cử vài tên đệ tử qua cho hắn không?"
“Là Đinh Xuân phải không?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng ngắt ngang.
“Đi không đổi họ Đinh Xuân.” Người đàn ông lên tiếng khẳng định.

“Lâm Duẫn nhờ tôi tới gặp người tên là Đinh Xuân để lấy hàng.” Trần Bảo Ngọc nói tiếp.
Đinh Xuân liền lấy ra một cặp vali màu đen, cũng lúc này Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng chuẩn bị xấp tiền được chuẩn bị trước đó đưa cho hắn.

Giao dịch thành công Đinh xuân nhanh chóng lên tàu, rời khỏi bến cảng.

Lệ Đằng tiếp tục phát ra tín hiệu thông qua bộ đàm “Giờ em đem số hàng này quay về quán bar, giao cho Lâm Duẫn.” Cô nhanh chóng làm theo lời Lệ Đằng nói.
Theo lời hướng dẫn của Isaac Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đi vào trong phòng gặp Lâm Duẫn, hắn đang ngồi trên ghế sofa phì phèo đuối thuốc.


“Tôi mang hàng tới đây.” Trần Bảo Ngọc mở cặp vali ra đưa cho Lâm Duẫn.
Lâm Duẫn kiểm tra hàng, hắn nở nụ cười nửa miệng “Tốt, ta có lời khen cho cô.

Giờ ta có chuyện muốn giao cho cô.”
“Không biết phi vụ lần này, kiếm được bao nhiêu tiền đây.” Trần Bảo Ngọc cười.
“Nếu làm tốt, không bạc đãi cô đâu.

Ta muốn cô phân tán số hàng này ra ngoài thị trường.” Lâm Duẫn nói.
“Chuyện này?” Trần Bảo Ngọc có ngập ngừng.
Từ bộ đàm trên chiếc kẹp màu trắng truyền tới âm thanh của Lệ Đằng “Em cứ đồng ý với hắn đi, chuyện còn lại để anh lo.”
“Được, tôi đồng ý.” Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đồng ý.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng rời khỏi quán bar trở về nhà.

Vừa về tới nhà, cô liền trò chuyện với Lệ Đằng qua bộ đàm về vụ việc Lâm Duẫn đề ra “Giờ em phải gì tiếp theo đây?”
“Lâm Duẫn đang thử em có phải mật vụ, hay là cảnh sát dìm không.

Hắn ta đúng là cáo già mà, theo lẽ thông thường với số hàng này bọn anh phải đem đi tiêu hủy, nhưng trong trường hợp này.” Lệ Đằng có chút đắn đó.

“Cách phát tán “hàng trắng” nhanh nhất chỉ có thị trường chợ đen thôi, nhưng anh không an tâm để em một mình tới đó.

Nhưng thân phận của anh là cảnh sát không tiện đi theo em.” Lệ Đằng thở dài.
“Chợ đen sao? Em cũng có nghe tới là nơi buôn bán các vật cấm, tìm kiếm thông tin của người khác.


Thậm chí có thể thuê ở sát thủ giết người, chỉ cần trả một cái giá hợp lý.

Cũng là nơi vô hỗn loạn nhất không nên lùi tới.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Nên anh mới không an tâm để em một mình tới đó.” Lệ Đằng suy nghĩ một lúc.

“Thôi ngày mai em cứ tới chợ đen, anh sẽ nhờ người này hỗ trợ.

Anh không tiện ra mặt nhưng sẽ theo sát em qua bộ đàm.

Trời cũng tối rồi, em đi ngủ sớm đi.” Lệ Đằng nói.
Ngày hôm sau……
Mặt trời vừa ló dạng, Trần Bảo Ngọc đã nhận được điện thoại từ người lạ mặt.

Người này tự xưng là người của Lệ Đằng cử tới, với tên gọi là Thanh Tuyền.

Cô nhanh chóng đi xuống dưới nhà để đón người này.
Từ đành xa Trần Bảo Ngọc trong thấy một người nữ có mái tóc màu vàng, trước trán được bao phủ bởi hàng mái lưa thưa, làm tôn lên vẻ đẹp sang chảnh có phần giống búp bê.

Mặc một chiếc áo len màu đỏ trễ vai, kèm theo một chiếc quần Jeans bó sát ôm trọn vòng hông và đôi chân dài miên mang, dưới chân cô ta mang một đôi boots cổ cao màu trắng.

Trần Bảo Ngọc choáng ngợp trước nhan sắc của cô gái tóc vàng này, nhìn chẳng khác gì mấy cô người mẫu tây trên mấy cuốn tạp chí thời trang.
Cô gái tóc vàng nhìn từ trên xuống, rồi xoay một vòng “Thì ra cô là Trần Bảo Ngọc, trông cũng dễ thương đấy.

Thì ra Lệ Đằng thích mẫu con gái như vậy, ba vòng cũng đầy đủ, có tội hơi lùn một tí.”
“Chí ít tôi cũng cao 1m65 đấy.

Mà cô là ai vậy?” Trần Bảo Ngọc khó chịu.

“Tôi là Thanh Tuyền, Lệ Đằng nhờ tôi tới đây bảo vệ cô.

Nhưng so với tôi và Lệ Đằng thì vẫn thấp” Cô gái tóc vàng nói.
Trần Bảo Ngọc cứng họng nói không thành lời có chút khó chịu, Thanh Tuyền mở lời bởn cợt “Đáng yêu như vậy, bảo sao Lệ Đằng lại không thích được chứ."
Thanh Tuyền bước vào buồng lái, chiếc xe có dáng thiết kế thể thao với gam màu đỏ sang trọng, của thương hiệu Chevrolet Camaro.

Thật ra chiếc xe này cũng không đắt này, nhưng lại hợp với phong cách cô hướng tới.

Thấy Trần Bảo Ngọc trừng chờ mãi không bước vào xe, Thanh Tuyền lên tiếng "Còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi chúng ta còn có việc phải làm nữa.”
Trần Bảo Ngọc có chút do dự không dám bước vào, lúc này từ bộ đàm truyền tới âm thanh "Em bước vào đi, cô ấy không làm gì em đâu."
"Lệ Đằng anh vẫn còn ở đây sao?" Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
"Anh đã nói rồi sẽ theo sát em, chỉ cần em còn đeo chiếc kẹp tóc, thì anh vẫn sẽ liên lạc được với em.

Thanh Tuyền rất thích chọc ghẹo người khác, nhưng không hề có ý xấu." Lệ Đằng giải thích.
Sau khi nghe Lệ Đằng giải thích cô cũng yên tâm phần nào, nhanh chóng bước lên xe.

Nhưng cô vẫn thắc mắc quan hệ giữa hai này là như thế nào, liền lên tiếng hỏi: "Giữa cô và anh Lệ Đằng là có mối quan hệ gì?"
"Tôi mắc nợ anh ấy, nên giờ tôi phải trả." Thanh Tuyền mỉm cười.
Sao cô không nghe Lệ Đằng nhắc tới, Trần Bảo Ngọc lại tiếp tục hỏi " Thế cô mắc nợ gì?"
"Nợ tình chăng?" Thanh Tuyền bỗng cười to.

"Có dịp tôi sẽ kể cho cô nghe, còn bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn cần tôi với cô giải quyết."
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả.

Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????.

Bình Luận (0)
Comment