Truy Tiên Truyện

Chương 1 - Trong Lịch Sử Nhỏ Nhất Chưởng Môn

Trương Tiêu Phan khoanh chân ngồi trên một cái đệm ở trong “Thanh Nguyên điện” của môn phái Thanh Nguyên Tông. Đôi mắt của hắn nhìn trực tiếp vào trong tấm bảng có khắc ghi ba chữ “Thanh Nguyên điện”, nhưng trong lòng suy nghĩ về lịch sử của Thanh Nguyên Tông.

Thanh Nguyên Tông là một môn phái tu chân, được thành lập vào hơn hai nghìn chín trăm năm trước, bởi khai tông lập phái tổ sư Thanh Nguyên Tử; có địa bàn ở dãy núi Thanh Nguyên, vương quốc Huyền Vân, Giao Châu.

“Thanh Nguyên Tử” tên thật là Dương Thanh Nguyên, vốn là một đệ tử của Ngọc Hư Cung. Khai sơn tổ sư sau một năm không ngừng di chuyển, từ thế giới Nguyên Linh Trung vực đến Giao Châu, thì tổ sư đã về đến quê nhà của mình. Ở quê, tổ sư làm nghề tướng số, ngoài ra còn làm luyện đan sư.

Một ngày nọ, tổ sư Dương Thanh Nguyên đi ngang qua dãy núi Thanh Nguyên; đã phát hiện sương mù rất dày bao phủ ở trên dãy núi, vì vậy lập tức dừng lại, sau đó leo lên núi. Ba ngày sau, tổ sư Dương Thanh Nguyên đã leo đến đỉnh núi, tại đó phát hiện ra một cái động phủ của một vị tu chân cường giả.

Dương Thanh Nguyên từ trong động phủ đó tìm được một cuốn công pháp “Thái Cực Bí Điển Quyết”, cùng với trữ vật giới chỉ. Do có tư chất tu luyện, cho nên tổ sư nhanh chóng trở thành một tu chân giả; hơn hai trăm năm sau, tổ sư thành lập nên Thanh Nguyên Tông ở dãy núi Thanh Nguyên, lấy toàn bộ dãy núi làm lãnh địa, mười sơn phong cao nhất làm khu vực trung tâm của môn phái.

Thanh Nguyên Tông tiếp tục phát triển lớn mạnh. Sáu trăm năm sau khi Thanh Nguyên Tông ra đời, thì Thanh Nguyên Tông gặp họa ngoại xâm, khiến cho đời thứ ba Thanh Nguyên Tông chưởng môn mang theo cái khác truyền thừa công pháp uất ức rời khỏi Thanh Nguyên Tông đi nơi khác thành lập tông môn. Sau sự kiện đó, Thanh Nguyên Tông tiếp tục phát triển; suy yếu vào 1200 năm trước cho đến bây giờ.

Phía Đông Bắc giáp với Thiên Yêu sơn lâm, phía tây giáp với thành Nam Thanh, còn phía nam thì giáp với sông Thanh Hà. Ngoài chủ phong Thanh Nguyên Phong ra, các phó phong khác của Thanh Nguyên Phong đều bỏ hoang; tài nguyên của môn phái ít, cho nên trong tông không có nhiều đệ tử.

Trương Tiêu Phan sau khi suy nghĩ xong lịch sử của môn phái, lập tức nghĩ về chính mình. Hắn là một người mang tiền kiếp, kiếp trước là một cô nhi nhưng kiếp này hắn có phụ mẫu; mặc dù dù có phụ mẫu, nhưng từ nhỏ đã phải rời xa phụ mẫu.

Hắn năm nay 13 tuổi, thực lực ở Ngọc Thanh cảnh tứ trọng.

Kiếp trước, hắn là một người Trái Đất, sinh sống ở trong thế kỷ thứ hai mươi mốt; thích chơi game, đọc tiểu thuyết trên internet. Trong một lần chơi game, không may bị điện giật, khiến cho hắn xuyên Việt tới một thế giới có tên là Nguyên Linh. Quê nhà của hắn ở trong đời này là: thôn Đại Vân, Thiên Đông vực, Giao Châu, đại lục Thiên Linh.

Trương Tiêu Phan sau khi nhớ lại quá khứ xong, lập tức thở dài một cái. Hắn sau đó đứng dậy đi vào trong phòng của sư phụ, để thỉnh an sư phụ. Sư phụ của Trương Tiêu Phan chính là Lưu Phong, Thanh Nguyên Tông đời thứ mười bốn quyền chưởng môn, đến từ Lưu gia ở thành Vĩnh Nam.

Lưu Phong đối với Trương Tiêu Phan hiện đang đứng ở bên tay phải mình nói.

“Phan nhi, sư phụ có chuyện muốn nói với con. Con nghe kỹ những gì ta nói đây.”

Trương Tiêu Phan nghe xong, cung kính nói:

“Sư phụ cứ nói đi, đệ tử xin ghi nhớ và làm theo lời nói của sư phụ.”

“Sư phó đột phá Chân Cơ kỳ thất bại, do thọ nguyên của ta đã hết và khó có thể tiếp tục tu luyện được cho nên ta muốn truyền cho con chức vụ chưởng môn. Bên trong chưởng môn giới chỉ của môn phái do ta nắm giữ có chưởng môn đạo bào, chưởng môn lệnh bài cùng với nhiều vật phẩm khác trong đó có kho các lệnh bài. Con hãy thay ta tiếp tục đem truyền thừa của môn phái truyền xuống, đưa Thanh Nguyên Tông một lần nữa phát triển, với mục tiêu trở thành số một tông môn ở thế giới Nguyên Linh. Nay ta đưa chưởng môn giới chỉ của Thanh Nguyên Tông cho con.”

Lưu Phong lấy Thanh Nguyên Tông chưởng môn giới chỉ đưa cho Trương Tiêu Phan, nhìn chính mình duy nhất đệ tử cầm lấy môn phái chưởng môn trữ vật giới chỉ xong thì hắn lên tiếng nói.

Trương Tiêu Phan nghe chính mình sư phụ nói vậy liền bỏ trên lòng bàn tay phải chưởng môn giới chỉ vào bản thân mình giới chỉ, sau đó hắn lập tức quỳ xuống đối với Lưu Phong lạy tam cái, mở miệng nói với một tấm lòng chân thành.

“Đệ tử xin ghi nhớ lời sư phụ dặn, nhất định đem Thanh Nguyên Tông phát triển trở thành mạnh nhất tông môn, để cho môn phái truyền thừa mãi lưu tại hậu thế.”

Lưu Phong nghe xong những lời của bản thân mình đồ đệ lời nói thì hắn đôi mắt nhắm lại và không lâu sau liền tử vong do thọ nguyên cạn. Do không đủ thọ nguyên để đột phá, cho nên Lưu Phong không đột phá được cảnh giới Chân Cơ kỳ.

Trương Tiêu Phan thấy sư phụ Lưu Phong không lên tiếng, hắn biết sư phụ đã ra đi. Điều này khiến cho Trương Tiêu Phan rất đau lòng, vì Lưu Phong sư phụ chính là sư phụ đầu tiên của bản thân hắn tại thế giới này. Ngoài ra Trương Tiêu Phan còn xem Lưu Phong là cha nuôi của hắn, cho nên đối với Lưu Phong thì hắn hết mực tôn kính. Mặc dù sư phụ không còn nữa nhưng Trương Tiêu Phan hứa với lòng mình, là “tu luyện thật tốt, dẫn dắt Thanh Nguyên Tông phát triển thành mạnh nhất tông môn ở thế giới Nguyên Linh.”

Trương Tiêu Phan đứng dậy và đi ra bên ngoài. Tiếp đến Trương Tiêu Phan rời khỏi Thanh Nguyên Tông đi mua mọi thứ cần thiết; một canh giờ sau, hắn đã trở về tông môn với những thứ mà mình mua được. Hắn sau đó đi thẳng vào trong phòng của chưởng môn, sử dụng “khống vật thuật” đưa thi thể của sư phụ Lưu Phong ra ngoài; mang đi chôn cất ở sau núi của Thanh Nguyên Tông. Nửa cảnh giờ sau, Trương Tiêu Phan xuất hiện ở trong Thanh Nguyên Tông đại điện.

Trương Tiêu Phan ngồi ở trên chưởng môn bảo tọa, lấy ra chưởng môn giới chỉ, rồi nhỏ một giọt máu của mình vào chưởng môn giới chỉ của Thanh Nguyên Tông. Màu đen túi trữ vật này, nhanh chóng hấp thu một giọt máu; không lâu sau, nó hoàn toàn thuộc về Trương Tiêu Phan, chỉ khi Trương Tiêu Phan vẫn lạc thì nó chuyển thành một cái trữ vật giới chỉ không có chủ nhân.

Trương Tiêu Phan dùng ý niệm mang lệnh bài chưởng môn ra bên ngoài, sau đó hắn cầm chiếc lệnh bài ở trên tay phải của mình, rồi đối với cái lệnh bài này nhỏ máu nhận chủ. Không lâu sau, lệnh bài chưởng môn trở thành đồ vật của Trương Tiêu Phan.

............

Năm ngày trôi đi rất nhanh. Trong năm ngày này, Trương Tiêu Phan vừa thủ sơn vừa tiến hành tu luyện nhưng lại lựa chọn tu luyện một cuốn mộc thuộc tính tu chân công pháp có tên là “Thanh Mộc Quyết” cùng với “Ngự Kiếm Thuật”. Riêng “Ngự Kiếm Thuật” thì Trương Tiêu Phan mất tận ba ngày thời gian mới tu luyện được nó, trở thành Thanh Nguyên Tông người nắm giữ “ngự kiếm thuật” trong thời gian ngắn nhất.

Sau ba ngày chịu tang sư phụ, Trương Tiêu Phan trở thành đời thứ bốn mươi chưởng môn. Hắn làm chưởng môn khi còn nhỏ tuổi, trở thành nhỏ tuổi nhất chưởng môn ở Thanh Nguyên Tông.

Bình Luận (0)
Comment