Truy Tiên Truyện

Chương 32 - Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Trương Tiêu Phan khi nhìn thấy khuôn mặt của vị nữ tử nằm ở trên chiếc giường kia thì rất kinh ngạc, bởi ngoại hình của vị nữ tử này rất giống với người yêu cũ của hắn ở trong tiền kiếp.

Tiền kiếp, hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không người nương tựa. Từ khi lên cấp hai, hắn đã phải tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, khi đó hắn gặp được một cô gái sinh ra trong một gia đình giàu có, hai người không lâu sau trở thành bạn thân của nhau và sau khi cả hai lên cấp ba thì cả hai là người yêu của nhau. Trải qua ba năm cấp ba mối tình với cô gái đó, hắn tưởng rằng mình sau này trở thành chồng của cô ấy, nhưng đời không như mơ vào năm hắn và cô ấy được hai mươi tuổi cả hai chính thức đường ai nấy đi.

Hắn không thể quên được câu nói của cô ấy giành cho hắn sau khi nói lời chia tay với hắn: “Ngươi, một tên nam nhân nghèo hèn không người thân, điều kiện kinh tế không có đòi lấy một người xuất thân cao quý như ta sao? Ngươi chỉ là một kẻ đi xách dép cho ta thôi, ta sai gì thì ngươi lập tức làm theo yêu cầu của ta mà không một chút do dự, ngay cả suy nghĩ cũng không có.”

“Hừ, cô cũng chỉ là một cô gái có dung mạo bình thường. Ta thật không hiểu nguyên nhân gì mà khiến cho một người đàn ông trưởng thành lại có vợ con yêu ngươi say đắm như vậy. Hay là cái thân hình đó của cô đã hấp dẫn hắn ta, cộng thêm việc cô còn trinh, âm nguyên chi khí thoát ra ngoài khiến cho dục vọng của hắn ta bừng tỉnh. Cô sau này hãy cẩn thận, một khi cô bị người ta biết việc cô đi phá hoại hạnh phúc nhà họ thì cô chắc chắn bị người đời khinh thường, cho dù bản thân cô xuất thân trong một gia đình giàu có thì cũng không thoát được chuyện phải mang tiếng xấu.” Cô gái đó vừa dứt lời, hắn liền cất tiếng nói.

Hắn sau đó liển rời đi, để lại cô ấy một mình; sau ngày hôm đó, cuộc sống vốn có của hắn đã quay lại, suốt thời gian đó hắn không còn yêu một người con gái nào cả, suốt ngày đắm chìm trong công việc để quên đi cô gái đã làm hắn tổn thương, cuối cùng vẫn lạc ở Địa Cầu do bị điện giật…

Trở về với thực tại, Trương Tiêu Phan sau khi hồi tưởng lại về người yêu cũ ở tiền kiếp liền nhìn thân hình của vị nữ tử đang nằm ở trên một chiếc giường, sau đó tiến hành kiểm tra bên trong cơ thể của vị nữ tử này thông qua phương pháp bấm huyệt ở tay trái.

Một lúc sau, Trương Tiêu Phan thu tay lại, hắn sau đó tiến hành giao lưu với hệ thống: “Hệ thống, cháu gái của Mạch Bách Nguyên tiền bối bị bệnh gì?”

“Một loại linh trùng có tên là Độc Huyết Trùng cư ngụ ở trong mạch máu của cô ấy, chính nó đã gây ra việc cô ấy thiếu máu nghiêm trọng, dẫn tới cô ấy suốt ngày nằm ở nhà và không ra ngoài nửa bước, một khi ra ngoài thì cô ấy ngay lập tức ngất đi. Nếu không chữa trị kịp thời, cô ấy có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.” Hệ thống nói.

Trương Tiêu Phan nghe xong hệ thống thanh âm, thầm nghĩ một hồi sau đó quay sang nhìn Mạch Bách Nguyên rồi nói: “Tiền bối có thể nói cho vãn bối biết nguyên nhân mà cháu gái ngài trúng phải Độc Huyết Trùng không?”

“Ý của ngươi là cháu gái ta trúng phải thượng cổ linh trùng Độc Huyết Trùng?”Mạch Bách Nguyên hỏi lại Trương Tiêu Phan, sau khi Mạch Bách Nguyên nghe được Trương Tiêu Phan nhắc tới “Độc Huyết Trùng” trong lời nói vừa rồi của Trương Tiêu Phan.

“Đúng! Độc Huyết Trùng là một loại linh trùng hiếm, tồn tại từ thời thượng cổ của thế giới, nó dùng huyết của sinh linh bị nó ký sinh làm thức ăn, dẫn tới sinh linh bị nó ký sinh thiếu huyết nghiêm trọng có thể mất mạng nếu huyết của sinh linh đó không được bổ sung. Vãn bối không thể hiểu nổi nguyên nhân gì khiến cho cháu gái ngài gặp được Độc Huyết Trùng, và bị nó ký sinh.” Trương Tiêu Phan ngay sau đó cất tiếng trả lời câu hỏi vừa rồi của Mạch Bách Nguyên.

“Cách đây tám năm trước, nhân lúc ta đi vào trong Thiên Vạn sơn mạch tìm kiếm linh dược, một người thần bí gặp gỡ cháu gái ta và đưa cho cháu gái ta một cái hộp ngọc. Cháu gái ta tò mò nên đem cái hộp ngọc đó mở ra, một loại linh trùng toàn thân màu tím xen kẽ với màu đỏ có ngoại hình giống với Độc Huyết Linh Chi bay ra khỏi hộp ngọc và nhanh chóng chui vào trong cơ thể của cháu gái ta.” Mạch Bách Nguyên lúc này mới cất tiếng nói.

“Ký chủ đừng lo lắng, Độc Huyết Trùng này không gây hại gì cho Mạch Thanh Ngọc, bởi vì nó nhận Mạch Thanh Ngọc làm chủ nhân. Mạch Thanh Ngọc không bị gì cả, chính kiến thức hạn hẹp của Mạch Bách Nguyên đã làm hại Mạch Thanh Ngọc. Mạch Bách Nguyên thường xuyên cho Mạch Thanh Ngọc dùng Huyết Linh Đan, mà loại đan dược này là một loại đan dược độc, nó từng chút một diệt đi huyết của người sử dụng; chính Độc Huyết Trùng đã dùng năng lực của mình giúp huyết của Mạch Thanh Ngọc không bị biến mất, hơn nữa còn giúp cho Mạch Thanh Ngọc thanh tẩy tác dụng của Huyết Linh Đan trong suốt nhiều năm trời, chỉ còn một chút nữa thôi là Mạch Thanh Ngọc khỏi bệnh hoàn toàn và thức tỉnh. Nhưng, thật không ngờ Mạch Bách Nguyên hôm qua lại cho Mạch Thanh Ngọc dùng Huyết Linh Đan, vì thế Độc Huyết Trùng lại phải gồng mình thanh tẩy tác dụng của Huyết Linh Đan.” Hệ thống thanh âm ngay sau đó vang lên ở trong đầu của Trương Tiêu Phan.

Trương Tiêu Phan quay sang nói với Mạch Bách Nguyên: “Tiền bối hãy theo vãn bối ra ngoài, vãn bối có chuyện muốn hỏi tiền bối.”

Mạch Bách Nguyên trong lòng thắc mắc nhưng vẫn đồng ý lời đề nghị của Trương Tiêu Phan, Mạch Bách Nguyên sau đó dẫn Trương Tiêu Phan rời khỏi phòng của Mạch Thanh Ngọc đi tới phòng khách.

Mạch Thanh Ngọc từ từ ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía thân thể của Trương Tiêu Phan, đợi Trương Tiêu Phan và Mạch Bách Nguyên rời khỏi phòng của mình thì Mạch Thanh Ngọc liền thì thào: “Tiêu Phan, là anh à. Đời này em sẽ không làm anh buồn nữa, nhất định em mãi mãi ở bên cạnh anh.”

Mạch Thanh Ngọc thì thào xong, liền tiến hành bế quan tu luyện. Cô đương nhiên hiểu thế giới này là một thế giới thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé-nơi coi trọng thực lực của tu luyện giả. Không có thực lực, mãi mãi là kẻ yếu, bởi chỉ khi nào có thực lực thì tu luyện giả mới có thể bảo vệ được chính mình cũng như những người thân quen của mình.

Mạch Bách Nguyên không lâu sau cùng Trương Tiêu Phan xuất hiện ở phòng khách, Trương Tiêu Phan sau đó nói cho Mạch Bách Nguyên biết nguyên nhân vì sao mà bệnh của Mạch Thanh Ngọc không đỡ.

Một lúc sau, Mạch Bách Nguyên nghe xong Trương Tiêu Phan nói, lập tức nói: “Ta đã hại cháu gái của ta rồi? Cậu nếu đã biết nguyên nhân thì cũng biết cách giải quyết bệnh mà cháu gái ta đang mắc phải chứ?”

“Tiền bối yên tâm, vãn bối hứa với ngài là vãn bối trị dứt điểm bệnh cho cháu gái của ngài.” Trương Tiêu Phan nói với Mạch Bách Nguyên tiền bối, sau khi hắn nghe xong Mạch Bách Nguyên nói.

Vì thu phục nhân tài nhưng đồng thời cũng vì hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho. Hắn quyết định thu phục Mạch Bách Nguyên, để Mạch Bách Nguyên gia nhập vào thế lực do hắn thành lập, trước mắt thế lực do hắn thành lập không có lãnh địa.

Hắn sau khi suy nghĩ xong, liền mở ra hệ thống, vào thương thành lựa chọn đan dược thích hợp chữa trị cho Mạch Thanh Ngọc. Một lúc sau hắn mua hai loại đan dược, là “Thanh Tẩy Huyết Độc Đan” và “Phục Thân Đan”; một lúc sau, hắn rời khỏi phòng khách nhà tiền bối Mạch Bách Nguyên, quay trở lại phòng ngủ của cháu gái Mạch Bách Nguyên.

Rất nhanh Trương Tiêu Phan xuất hiện ở trong căn phòng của một thiếu nữ có một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là cơ thể xanh xao. Hắn đóng cửa phòng lại, từng bước di chuyển đến chiếc giường nơi thiếu nữ đang nằm; không lâu sau, hắn xuất hiện ở bên cạnh chiếc giường, nhìn thiếu nữ đang nằm im ở trên giường một lúc, sau đó từ trong không gian pháp bảo lấy ra hai lọ đan dược, rồi cho thiếu nữ dùng “Thanh Tẩy Huyết Độc Đan” trước rồi hỗ trợ cô ấy luyện hoá dược lực của đan dược bằng cách truyền linh lực vào bên trong cơ thể của cô gái.

Nửa tiếng sau, hắn rút linh lực về, lúc này đan dược bắt đầu phát huy tác dụng. Toàn bộ huyết độc ở trong cơ thể của cô gái trong suốt mấy năm nay bị tống ra khỏi cơ thể, số huyết độc đó rất nhanh biến mất; hắn sau đó nâng cơ thể của cô gái dậy, cho cô gái đó uống “Phục Thân Đan”.

Hai tiếng sau, cô gái đó từ từ mở mắt, sau đó ngồi dậy. Đôi mắt long lanh của cô nhìn thẳng vào cơ thể của nam nhân đã chữa trị bệnh cho nàng, một lúc sau cô gái cất tiếng nói: “Cảm ơn công tử đã cứu mạng của tiểu nữ. Tiểu nữ không biết dùng cách gì để trả ơn cho công tử, mong công tử thứ tội.”

“Nàng không có tội. Người thân của nàng vẫn đang lo lắng cho nàng đấy, nàng nói chuyện với người thân của nàng trước đi. Không biết nàng xưng hô như thế nào vậy?” Trương Tiêu Phan nghe xong cô gái nói, lập tức lên tiếng.

“Tiểu nữ là Mạch Thanh Ngọc. Xin hỏi công tử tên là gì, người của thế lực nào, chỉ mong sau này có duyên sẽ đến đền đáp ơn cứu mạng.”

“Cứ gọi tại hạ là Trương Tiêu Phan, chỉ là một giới tán tu thôi.” Trương Tiêu Phan nói.

Nói xong hắn rời khỏi căn phòng của Mạch Thanh Ngọc, nói chuyện với Mạch Bách Nguyên một lúc rồi rời khỏi nhà của Mạch Bách Nguyên. Hắn sau đó đi thẳng tới cổng chính của Thiên La thành.

“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: Trị bệnh cho Mạch Thanh Ngọc. Khen thưởng: hai lượt rút thăm trúng thưởng, công pháp “Hoá Mộc Hư Nguyên Quyết”, hộ tông đại trận Cửu Tinh Kiếm Diệt Trận, nguyên thạch hạ phẩm một nghìn khối, linh thạch trung phẩm ba ngàn viên, ba lượt triệu hoán, trữ vật giới chỉ năm mươi cái, một quyển Đan Đạo Thần Thư, một cái Khai Tông Lệnh.” Không lâu sau trong đầu của Trương Tiêu Phan vang lên giọng nói của hệ thống.

Trương Tiêu Phan nghe xong thông báo của hệ thống, tiếp tục lên đường đi tới đại môn của Thiên La thành.

Ai có lòng hảo tâm có thể ủng hộ cho tác nhé(để số tk ngân hàng ở mục bình luận của truyện). Chân thành cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment