Vũ An Miên dừng lại trước cổng một căn biệt thự sang trọng.
Cô ta quay đầu vẫy tay với bạn bè: “Tới nhà tớ rồi, các cậu về đi.”
Hai bạn học đi cùng cô ta ngước đầu nhìn ngôi nhà hoành tráng trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái: “Nhà cậu giàu thật đấy! Không ngờ ngày thường cậu khiêm tốn như vậy.
Hay hôm nào được về sớm, hai tớ ghé nhà cậu chơi nha.”
Nụ cười trên môi Vũ An Miên bất giác cứng đờ, cô ta xua tay: “Để hôm khác rồi nói.
Trời không còn sớm nữa các cậu về sớm đi.”
Hai nữ sinh vẫn chưa nhận ra thái độ khác thường của bạn mình, vui vẻ chào tạm biệt rồi ra về.
Đợi không còn nhìn thấy hai người kia nữa, Vũ An Miên quay lại đường cũ, rẽ vào một con hẻm dẫn đến khu dân cư sập xệ.
Hứa Huân đứng tựa lưng vào tường, thấy cô ta đến liền dang tay chặn người lại.
Vũ An Miên khinh thường phớt lờ anh, tiếp tục đi đường vòng.
Hứa Huân không để cô được như ý, đưa chân ra chắn ngang đường.
Cô ta phẫn nộ hét lớn: “Mày muốn gì đây?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô ta, môi mím chặt: “Cô cho người đánh Trịnh Thanh Mây?”
Vũ An Miên giật mình, nhưng cũng lập tức trấn tĩnh: “Mày nói gì tao không hiểu.”
Hứa Huân bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Muốn người khác không biết thì thà mình đừng làm.
Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô dám động vào cậu ấy lần nữa, tôi sẽ nói ra hết tất cả những gì cô đang che giấu!”
“Không được! Mày dám?”
Vũ An Miên phản ứng dữ dội, hai mắt đỏ ngầu.
Hứa Huân nhếch môi khiêu khích: “Cô cứ thử xem tôi có dám hay không!”
Nói rồi, anh cứ thế bỏ đi một mạch.
“Aaaaa! Thằng con hoang! Thằng chết bầm! Mày đứng lại đó cho tao!”
Vũ An Miên như kẻ điên gào rống lớn tiếng.
Người dân sống gần đó bị cô ta làm ồn, liền phẫn nộ mở cửa quát: “Đêm khuya la hét cái gì? Có cho người ta ngủ không đây!”
Cùng lúc đó, Hứa Định Kiên vừa về tới nhà, liền nghe thấy tiếng mẹ anh từ trong bếp vọng ra: “Về rồi đấy à? Còn không mau tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm.”
Mẹ hôm nay nhiệt tình như vậy, anh có chút không kịp thích ứng, nhưng vẫn đáp lời và ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi tắm rửa xong, anh ngồi vào bàn, kinh ngạc nhìn bữa tối thịnh soạn trước mắt: “Hôm nay nhà có khách hả mẹ?”
Lưu Mỹ Ái vẫn như mọi ngày, bình thản gắp thức ăn cho vào bát anh: “Không có.
Chỉ có mẹ với con thôi.”
Hứa Định Kiên ăn một bữa cơm mà cứ ngỡ đang ngồi trên bàn chông.
Dùng bữa xong, anh vừa đặt đũa xuống định đi lên phòng, bất chợt người đối diện lên tiếng: “Nghe nói con dạo này thân thiết với con bé nhà bên lắm.”
Hứa Định Kiên khó hiểu: “Không phải đúng ý mẹ sao?”
Bàn tay cầm đũa của Lưu Mỹ Ái khựng lại, nhưng rồi cũng phản ứng rất nhanh: “Cũng đúng.
Quan hệ hai đứa tới mức nào rồi? Đang hẹn hò?”
Hứa Định Kiên có thể nhìn ra sự mong đợi trong mắt bà.
Anh lắc đầu: “Không có.”
Lưu Mỹ Ái không hề che giấu nỗi hụt hẫng nhưng quyết hỏi cho tới cùng: “Trên mức bạn bè?”
Hứa Định Kiên không phủ nhận.
Bà hài lòng đôi chút nên nhất thời im lặng.
Anh không đoán được mẹ mình đang nghĩ gì: “Vậy con lên phòng trước!”
Lưu Mỹ Ái gọi giật anh lại: “Đợi đã.”
Hứa Định Kiên xoay người nhìn bà: “Mẹ còn chuyện gì sao?”
Lưu Mỹ Ái không ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục dọn bát đũa: “Con thích nó sao?”
Anh trầm mặc hồi lâu.
Thấy bà vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ mình, Hứa Định Kiên lắc đầu: “Không có.”
Lưu Mỹ Ái thở phào nhẹ nhõm, đặt bát đũa trên tay xuống: “Tốt nhất là vậy.
Hai đứa tranh thủ hẹn hò đi, dẫn nó qua nhà chơi thường xuyên.”
Hứa Định Kiên không đồng ý ngay, anh chỉ hỏi lại bà: “Tại sao mẹ lại nhằm vào Trịnh Thanh Mây?”
Lưu Mỹ Ái như đang chìm đắm trong câu chuyện của mình.
Bà nở nụ cười xinh đẹp, nhưng ẩn đằng sau đó có bao nhiêu rợn người thì chỉ mình Hứa Định Kiên hiểu: “Mẹ nợ thì con trả, không đúng sao?”
Anh vô cùng khó chịu khi bị ép buộc làm chuyện mà bản thân không rõ: “Sao mẹ lại vô lý như vậy? Mẹ cậu ấy nợ mẹ, mẹ cứ trút lên đầu bà ấy.
Sao cứ phải nhắm vào người vô tội?”
Lưu Mỹ Ái phẫn nộ, đỏ mắt nhìn chằm chằm anh: “Mẹ vô lý? Có phải mày thích con hồ ly tinh đó rồi không? Mày với ba mày đều cùng một giuộc.
Đi hết đi! Tất cả đi hết đi!”
Tâm lý bà càng lúc càng bất ổn, đồ trên bàn bị bà hất xuống hết.
Nhà ăn qua tay bà trở thành một bãi chiến trường bừa bộn, đầy mảnh sành sứ.
Hứa Định Kiên hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó ôm vai bà rời khỏi.
Vừa dẫn mẹ lên phòng ngủ, anh còn không quên trấn an bà: “Không có! Mẹ không vô lý chút nào! Là bọn họ có lỗi với mẹ.
Là bọn họ xứng đáng bị vậy.”
Lưu Mỹ Ái nghe tới đây bất giác thả lỏng, nghiêng đầu nhìn anh: “Con nói thật sao?”
Hứa Định Kiên gật đầu, đỡ bà nằm lên giường, đắp kín chăn cho bà.
Đợi bà ngủ thiếp đi, anh rón rén bước ra ngoài thu dọn lại bàn ăn và sàn nhà.
Xong xuôi mọi việc, Hứa Định Kiên mệt mỏi nằm dài trên giường, gác tay lên trán.
Đắn đo hồi lâu, anh mở khóa di động nhắn tin cho Trịnh Thanh Mây:
Nếu một ngày tớ lừa dối cậu, cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?
Vừa nhập xong, anh lại ấn nút xóa để nhập lại:
Xin lỗi!
…
Cứ nhắn rồi lại xóa, liên tục vài lần như vậy, cuối cùng anh dứt khoát nhấn phím gửi đi, rồi ném điện thoại xuống giường, không buồn nhìn tiếp nữa.
Trên màn hình di động còn chưa kịp tắt hiện lên hai từ:
Ngủ ngon!.