Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 56


Trịnh Thanh Mây kéo tay Lân Nhi đến phòng học trống, cô bực dọc khoanh tay ngồi bịch xuống ghế: “Cậu trồng cây để người ta hưởng bóng mát giờ đã thấy hối hận chưa?”
Lân Nhi hai mắt đỏ hoe gào khóc: “Chứ cậu nói tớ phải làm sao? Dù sao cũng là tình cảm đến từ một phía, đáng lý ra tớ nên cắt đứt từ trước.

Ai bảo tớ ngốc còn trách ai được?”
Trịnh Thanh Mây vỗ lưng cô, đợi đối phương ngưng khóc mới chậm rãi lên tiếng: “Nhưng nếu cậu nói ra ít nhất sẽ không thấy hối tiếc.”
Lân Nhi cười tự giễu: “Chỉ vì cậu không ở trong trường hợp của tớ nên mới nghĩ đơn giản như vậy.

Cậu ấy quan trọng với tớ hơn cậu tưởng.

Dù chỉ một phần trăm mất đi cậu ấy tớ cũng không có gan mạo hiểm.”
Cô cụp mắt trầm mặc giây lát bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện: “Nếu đổi lại là Hứa Huân cậu vẫn sẽ nghĩ vậy ư?”
Biểu cảm trên mặt Trịnh Thanh Mây cứng đờ trong phút chốc, nhưng rồi cô xua tay cười trừ: “Hứa Huân thì sao chứ? Hứa Huân hay các cậu đều là bạn tớ không phải sao?”
Đôi con ngươi đen thẳm của Lân Nhi khiến Trịnh Thanh Mây chột dạ.


Cô ấy như cười như không lên tiếng: “Cậu chắc chứ?”
Trịnh Thanh Mây lảng tránh: “Sao đang nói chuyện của cậu lại chuyển sang tớ rồi.

Giờ cậu tính sao?”
Lân Nhi ngồi xuống bục giảng hai tay chống cằm: “Ngoài chúc phúc cho hai cậu ấy tớ còn cách nào khác đâu chứ? Thôi cứ để tới đâu hay tới đó.

Lân Nhi tớ giỏi giang như vậy cóc thèm kẻ ngốc như cậu ấy.”
Trịnh Thanh Mây vờ rùng mình: “Giờ tớ mới biết cậu tự luyến đến vậy đấy!”
Lân Nhi lúc này mới thấy tâm trạng khá lên đôi chút phủi tay đứng dậy: “Hôm nay tớ muốn cúp học một buổi, các cậu đừng ai làm phiền tớ đấy!”
Trịnh Thanh Mây hiếm khi ngạc nhiên đến trợn tròn mắt nhưng nghĩ lại cú sốc vừa rồi của bạn mình, cô cũng phần nào hiểu được, vui vẻ bật ngón cái khen ngợi đối phương: “Cậu càng ngày càng có tiền đồ đấy! Không uổng công tớ xem cậu là bạn thân nhất.”
Lân Nhi rời đi được một lúc, Trịnh Thanh Mây mới chậm rì quay trở lại lớp học.
Lúc đi ngang qua vườn hoa ít người tụ tập, cô bị Vũ An Miên chặn đường.
“Tránh ra! Tâm trạng tôi không tốt cậu cũng biết rồi đấy!”
Giọng nói lạnh nhạt, nồng đậm ý cảnh cáo của Trịnh Thanh Mây cũng không khiến Vũ An Miên e ngại.

Cô ta thậm chí còn cười khẩy: “Sao hả? Cảm giác tức mà không làm gì được mày thấy thế nào?”
Trịnh Thanh Mây đã hứa với Lân Nhi không can thiệp vào chuyện này nên cố ý phớt lờ, đi vòng qua người cô ta.
Thế nhưng đối phương quyết tâm chọc giận cô tới cùng.

Vũ An Miên tiếp tục chặn đường cô: “Không phải trước kia mày vênh váo lắm à? Sao không hất mặt lên nữa đi? Mày có gì hơn tao chứ? Đừng tưởng tao không biết mày ở sau lưng nói xấu tao với Định Kiên, còn kích động đám ngu ngốc ngoài kia dè bỉu danh hiệu hoa khôi trường của tao…”
Trịnh Thanh Mây cười lạnh, ánh mắt sắc bén của cô khiến đối phương bất giác lúng túng: “Tôi thấy thật đáng thương cho cậu! Sao lúc nào cậu cũng ảo tưởng có người hại mình.

Trong khi… Cậu xứng sao?”
Vũ An Miên giận đỏ mắt, chỉ tay vào mặt Trịnh Thanh Mây: “Mày! Mày đừng có khinh người quá đáng.”
Nhưng chỉ giây sau cô ta lại đắc ý bật cười: “Ít ra tên ngu kia vẫn bị tao xoay như chong chóng.


Bạn của mày trong mắt tao chẳng khác nào một con chó trung thành vẩy đuôi với chủ nhân.

À mà không, còn có kẻ ngu hơn đấy chứ! Tên gì nhỉ? Lân Nhi? Một đứa con gái không biết liêm sỉ suốt ngày bám dính một thằng con trai không hề thích mình.

Tao là con gái cũng thấy nhục nhã thay nó.”
Bốp! Bốp!
Trịnh Thanh Mây thẳng thừng vả hai bạt tai vào mặt đối phương: “Mày nói một lần tao tát một lần.

Bạn của tao không phải người mày có thể động đến.

Tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu không cụp đuôi làm người tao tự tin giúp mày sống như địa ngục tại ngôi trường này.

Trịnh Thanh Mây tao nói được làm được!”
Sau vài phút ngỡ ngàng không dám tin người trước mặt lại lớn gan như vậy, Vũ An Miên ôm má điên tiết lên.

Hai tay cô ta siết chặt chuẩn bị tư thế xông lên nắm tóc Trịnh Thanh Mây.


Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc Vũ An Miên lại thu về dáng vẻ đanh đá vốn có, tỏ ra yếu đuối đáng thương, ôm mặt khóc nức nở.
Trong lúc Trịnh Thanh Mây còn đang hoài nghi người trước mặt có vấn đề về thần kinh, thì âm thanh rống giận từ đằng xa vang tới khiến cô giật mình.
“Trịnh Thanh Mây! Cậu vừa làm gì đó!”
Đến khi xoay đầu lại, cô thấy Đinh Quang Lưu đi vượt qua mặt mình đến bên cạnh Vũ An Miên vỗ về an ủi.
Mặc cho anh ta có hỏi gì Vũ An Miên đều chỉ im lặng khóc rồi lắc đầu.
Thấy vậy, Đinh Quang Lưu càng thêm sốt ruột, chĩa mũi nhọn vào Trịnh Thanh Mây: “Cậu đánh cậu ấy?”
Cô không chút giấu diếm gật đầu: “Đúng vậy.”
Thái độ hờ hững của Trịnh Thanh Mây khi nói lời này khiến anh tức nghiến răng nghiến lợi: “Trịnh Thanh Mây! Cậu đừng có tùy hứng như vậy! Dù cậu không thích Miên Miên nhưng cậu không thể vì chúng ta là bạn mà đối xử tử tế với cô ấy sao?”
Trịnh Thanh Mây chỉ thấy thật nực cười: “Cậu không muốn biết lý do tớ đánh cô ta sao?”
Nghe tới đây, Vũ An Miên bị dọa đến nín khóc vội kéo tay Đinh Quang Lưu: “Tớ không sao, lỗi không phải của cậu ấy chỉ là hiểu lầm thôi.”
Những lời này càng khiến cán cân trong lòng Đinh Quang Lưu nghiêng hẳn về phía Vũ An Miên.

Anh ta giận quá mất khôn, đợi đến khi lời ra khỏi miệng có muốn hối hận cũng không kịp: “Cậu đánh người còn cần lý do sao?”.

Bình Luận (0)
Comment