Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 8


Trịnh Thanh Mây trợn tròn mắt: “Người của cậu? Cậu thích Hứa Huân?”
Đinh Quang Lưu sửng sốt, sau khi tiêu hoá hết những lời này vội nhìn về phía trước, thấy không ai chú ý liền giận dữ quát: “Cậu điên à? Cậu đang phỉ báng tình cảm của tôi dành cho nữ thần đấy! Nữ thần của tôi mà có hiểu lầm gì tôi liều mạng với cậu.”
Hứa Huân nghe câu hỏi của cô vẫn tiếp tục trầm mặc, nhưng nội tâm lại âm thầm dậy sóng: Trong đầu cô gái này chứa những thứ linh tinh gì vậy? Lời này cũng nói ra được!
Nhìn mái tóc đỏ rực của Đinh Quang Lưu loé sáng dưới ánh mặt trời, Trịnh Thanh Mây vô cùng hưng phấn nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt lên tiếng: “Nữ thần của cậu là ai? Tôi chỉ cậu cách theo đuổi, đảm bảo người đẹp về tay! Người đẹp như chúng tôi đều giống nhau cả, ưu nhược điểm của cậu ấy tôi nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Đinh Quang Lưu nào nghe ra cô tự luyến âm thầm tâng bốc bản thân trong đó.
Anh ta không chút nghi ngờ, sốt sắng muốn biết: “Cậu ấy là Vũ An Miên, lớp phó học tập lớp tôi, đang đứng hàng đầu ngay cạnh lớp trưởng đấy.

Cậu còn không mau nói đi!”
Trịnh Thanh Mây đưa tay ngăn lại: “Khoan đã! Trước khi nói, cậu cho tôi địa chỉ chỗ cậu làm tóc.”
Đinh Quang Lưu đơ người vài giây, một lát sau liền đắc ý vỗ vai cô cứ như bạn bè thân thiết lâu năm: “Không tồi nha! Cậu có mắt thẩm mỹ lắm.

Màu tóc này của tôi trông rất ngầu chứ gì? Tôi nói cậu nghe...”
Cô ghét bỏ hất tay đối phương, thiếu kiên nhẫn ngắt ngang: “Nói chủ đề chính.

Chậm một giây, nữ thần của cậu cũng không đợi được đâu! Lát gửi địa chỉ qua di động cho tôi.”

Đinh Quang Lưu nghệch mặt: “Tôi đâu biết số của cậu?”
Trịnh Thanh Mây liếc mắt khinh bỉ: “Cậu muốn tìm số của một học sinh trong trường khó lắm hả, con trai hiệu trưởng?”
Anh ta không ngạc nhiên khi cô biết thân phận của mình, giờ đây toàn tâm toàn ý của anh chỉ tập trung vào nữ thần: “Cậu còn chưa nói tôi biết cách cưa đổ An Miên đâu đấy!”
Trịnh Thanh Mây chột dạ vuốt mũi, bắt gặp ánh mắt của đối phương liền tỏ vẻ nghiêm túc suy ngẫm: “Bí quyết đầu tiên để cưa đổ con gái là giữ khoảng cách với người khác giới.

Cậu nên áp dụng ngay bây giờ, trở về hàng đi.

Nếu nữ thần của cậu thấy cậu đứng gần tôi, cậu đừng mong còn cơ hội.

Dù sao người như tôi rất có tính uy hiếp với nữ giới.”
Đinh Quang Lưu ngốc nghếch còn tin sái cổ, liên tục gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy! Tôi phải giữ khoảng cách với cậu để An Miên hiểu lầm thì không hay.

Tôi công nhận cậu suy nghĩ chu đáo thật đấy! Cảm ơn cậu, khi nào có chuyện cần giúp nhớ nói với tôi.”
Trịnh Thanh Mây mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên nhận lấy sự biết ơn của đối phương.
Hứa Huân chứng kiến hai người kẻ tung người hứng, chỉ biết câm nín.
Xem như anh có thêm nhận thức mới về cô gái này: Mặt dày.
Giáo viên thể dục đứng ở trên hô lớn: “Chạy bền! Nữ 4 vòng, nam 8 vòng sân.”
Vũ An Miên đứng đầu hàng chạy lên nói gì đó với thầy.
Bên dưới thấy ông phất tay, tỏ ý cho phép Vũ An Miên không cần chạy.
Mấy nữ sinh biết chuyện oán thán với nhau: Sao hôm nay mình không tới kỳ kinh nguyệt chứ?
Hứa Định Kiên lặng lẽ đi đến bên cạnh Trịnh Thanh Mây, quan tâm hỏi: “Cậu chạy được chứ? Hay tớ xin thầy cho cậu nghỉ?”
Cô phớt lờ anh, không chút do dự chạy theo sau các học sinh khác.
Hứa Định Kiên phì cười: “Cứng đầu thật.”
Anh gật đầu với Hứa Huân, cả hai tiến vào vòng chạy.
Kết thúc 4 vòng, Trịnh Thanh Mây thở hồng hộc, tìm một gốc cây đứng dưới bóng râm.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn ngập hưng phấn.
Hứa Định Kiên chạy về tới, chứng kiến cảnh này nhất thời ngơ ngẩn, vài phút sau liền đi về hướng cô đang đứng.

Nửa đường, anh bị Vũ An Miên chặn lại.
Thiếu nữ cười dịu dàng, ngượng ngùng đưa chai nước cho anh: “Tớ thấy cậu chạy mệt.

Chắc cậu khát lắm.

Cậu uống nước đi.”
Hứa Định Kiên vốn luôn ôn hoà, thân thiện với mọi người cũng không biết cách từ chối, thuận tay nhận lấy: “Cảm ơn cậu.

Tớ đi trước.”
Vũ An Miên thấy anh đáp lại, vô cùng phấn khích, muốn nói thêm vài lời với đối phương: “Ấy.”
Hứa Định Kiên thoáng mất kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt không tỏ rõ thái độ khó chịu: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”
Nghe giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh, vẻ mặt Vũ An Miên càng thêm si mê: “Tớ là Vũ An Miên, lớp phó học tập lớp 10 – 13.”
Hứa Định Kiên quay sang thấy Trịnh Thanh Mây vẫn còn đứng đó, thoáng yên tâm đáp lời: “ Tớ tên Hứa Định Kiên, lớp 10 – 14.”
Vũ An Miên đỏ mặt gật đầu: “Tớ biết! Nghe nói thành tích thi vào lớp 10 của cậu rất cao.

Tớ rất ngưỡng mộ cậu.

Sau này, nếu tớ có gì không hiểu, tớ có thể sang lớp tìm cậu hỏi bài không?”
Đinh Quang Lưu vừa chạy về mệt muốn đứt hơi, lại phải chứng kiến nữ thần cười nói vui vẻ với người khác, lửa giận bùng lên hùng hổ đi tới.
Thế nhưng, anh chưa kịp nói gì lại nghe có người hét lớn.

“Hứa Huân ngất xỉu rồi!”
Đinh Quang Lưu cảm nhận được có người kéo lấy tay mình lôi đi, quay lại thấy Trịnh Thanh Mây, liền phẫn nộ: “Cậu làm gì vậy hả?”
Cô kéo anh ta tới chỗ Hứa Huân: “Cậu cõng cậu ấy lên phòng y tế.”
Đinh Quang Lưu bực bội hất tay cô: “Tại sao tôi phải cõng cậu ta! Muốn cõng cậu tự cõng.”
Trịnh Thanh Mây nhún vai: “Tôi chỉ muốn giúp cậu tạo ấn tượng tốt với nữ thần.

Không thích thì thôi vậy!”
Thấy cô định rời đi, anh ta vội vàng gọi giật lại: “Này, cậu có ý gì? Nói rõ ràng coi.”
Trịnh Thanh Mây vờ bất đắc dĩ lên tiếng: “Nữ sinh đều thích bạn trai là người lương thiện.

Cậu cõng Hứa Huân, đây gọi là giúp đỡ bạn bè lúc hoạn nạn, chẳng phải nữ thần sẽ coi trọng cậu hơn sao?”
Đinh Quang Lưu không chút nghi ngờ, tỏ vẻ được lợi còn khoe mẽ: “Dù sao cậu là con gái cũng không cõng cậu ta nổi, tôi nể tình giúp cậu lần này!”
Mới hôm trước còn đòi đánh nhau, hôm nay lại tươi cười cõng bạn lên phòng y tế.
Đinh Quang Lưu còn gặp Trịnh Thanh Mây ngày nào, đừng mong ngày đó vượt qua khổ ải..

Bình Luận (0)
Comment