Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 11

Như những gì Trương Liễm dặn dò, sáng sớm chủ nhật, Chu Mịch đã thu dọn xong quần áo và đồ dùng cá nhân của mình, rời nhà di chuyển đến phòng bệnh VIP của bệnh viện Thành Hòa.

Trước khi xuất phát, đúng lúc bố đang ngồi ăn sáng, nhìn thấy cô nhấc va li nhỏ của mình ra ngoài, vội vàng húp cháo cải bẹ: “Mịch Mịch, con đợi một chút, bố đưa con đến trường.”

Chu Mịch vội vàng lắc đầu: “Thôi ạ, Diệu Ngôn đang đợi con ở cổng, bố cứ ăn từ từ.”

Mẹ đang rửa bát trong phòng bếp, quay nửa người lại: “Không ăn sáng sao? Mấy ngày hôm nay nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhiều, con đừng để cảm lạnh, chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

“Đã biết, con bao nhiêu tuổi rồi chứ, đi đây.”

Giọng điệu cô nhẹ nhàng, nhưng sau khi từ từ đóng cửa nhà lại, vành mắt cô nhanh chóng đỏ bừng lên.

Chu Mịch khẽ hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng chua xót, đi xuống dưới tầng.

Người đến đón cô hiển nhiên không phải Hạ Diệu Ngôn mà là Trương Liễm.

Anh đã đợi ở cổng khu dân cư được một lúc, thấy Chu Mịch đi từ phía xa xa lại, đầu cô hơi cúi, mái tóc dài bị gió thổi loạn, anh vội vàng xuống xe để đón.

Bàn tay phải đột nhiên trống không, Chu Mịch vẫn còn mơ màng bị dọa đến nỗi ngẩng phắt đầu lên, va phải tầm mắt của người đàn ông.

Hôm nay Trương Liễm mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, là loại ôm người, đường nét nửa người trên được phác họa có chút rõ ràng.

Anh hỏi không chút cảm xúc: “Nghĩ gì đấy, còn không thèm nhìn đường.”

Chu Mịch nhấc khóe môi, không hé răng.

Trương Liễm cầm lấy chiếc vali nhỏ dán nhiều hình dán khiến anh nhất thời cảm thấy kinh hãi: “Không phải hôm qua anh nói với em cứ chuẩn bị đơn giản thôi sao? Rất nhiều phòng bệnh đều có sẵn rồi.”

“Ồ.” Chu Mịch đáp một tiếng nhàn nhạt, giống như bông hoa nhỏ bị héo.

Trương Liễm đi song song với cô, hạ thấp giọng xuống: “Sợ à? Hay là giận anh?”

“Anh có thể đừng nói nữa có được không.” Hai tay Chu Mịch che tai: “Em giận chính bản thân mình không được sao?”

Trương Liễm gật đầu: “Có thể, nhưng không tốt cho sức khỏe.”

Chu Mịch nhìn trời không nói gì.

Sau khi để hành lý của Chu Mịch vào cốp xe, Trương Liễm trở về ghế lái. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung một khắc ngắn ngủi, Chu Mịch liền nhanh chóng nhét tai nghe vào, hết tai trái đến tai phải, hoàn toàn khép kín bản thân mình lại.

Trương Liễm mỉm cười, không nói chuyện nữa.

Trên đường đi, Chu Mịch nghiêng đầu dựa vào đó, ngẩn ngơ nhìn những tòa nhà cao tầng lướt qua ngoài cửa sổ.

Tâm trạng cô cực kỳ tệ, ngay cả bài hát hay nghe cũng trở nên khô khan vô vị, như đấm vào tai người nghe, từ nước suối biến thành nước bùn.

Giống như bản thân cô, ở tuổi này nên thức tỉnh rồi, thế mà lại cứ ngây ngô dại dột, mới rơi vào cảnh ngộ bối rối và khó xử này.

Không sai.

Cô đang giận chính bản thân mình, tức tối và hối hận đến nỗi mấy đêm mất ngủ.

Chu Mịch dụi dụi con mắt trái đang cảm thấy hơi rát, hít vào một hơi thật dài, tắc nghẽn không thông, giống như đang tự trừng phạt bản thân, đường ngực còn chưa hạ xuống, đã có điện thoại gọi đến.

Nhìn thấy tên hiển thị, Chu Mịch cảm thấy nghẹt thở.

Cô liếc mắt nhìn chủ nhân của cái tên, bàn tay nắm lấy vô lăng, tư thế lái xe rất thong dong, cô khó chịu ấn nút từ chối nghe.

Được một lúc, cuộc điện thoại thứ hai lại gọi đến.

Chu Mịch cuối cùng cũng chịu nhận, tức giận nói: “Cái gì?”

“Như này mới có thể nói chuyện với em sao?” Hai âm thanh trầm thấp cùng vang lên ở trong xe và bên tai, giống như tiếng vọng lại nơi dòng sông băng.

Chu Mịch hoàn toàn không muốn nhìn anh, tầm mắt dính chặt trên màn hình đen sì: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Trương Liễm hỏi: “Không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao, sao lại xị mặt cho anh xem vậy?”

Chu Mịch hừ nhẹ một tiếng: “Người phải sinh non cũng chẳng phải anh, lẽ nào còn muốn em cứ hi hi ha ha với anh sao?”

Trương Liễm liếc cô một cái: “Để lại cũng được, em muốn gả cho anh không?”

Chu Mịch chấn động trong lòng, cuối cùng cũng quay đầu lại, ghét bỏ đến cực điểm: “Ai muốn gả cho anh chứ…”

“Đúng vậy.” Trương Liễm cong môi, giống như đàn anh ấm áp: “Thế nên đừng cúi đầu xuống nữa, cũng đừng ôm thù ghét bỏ, vui lên một chút, như vậy cũng là một loại giải thoát cho em.”

Chu Mịch châm biếm lại: “Anh càng cảm thấy được giải thoát hơn đúng không.”

Trương Liễm nhếch mày lên rất nhẹ: “Anh chưa nói thế bao giờ nhé.”

Đạo đức giả.

Trong đầu Chu Mịch nghĩ đến vô số cách tra tấn Trương Liễm, còn muốn làm tới cùng.

Quy mô của bệnh viện Thành Hòa lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Mịch, bằng ba tòa thư viện ở trường cô gộp lại với nhau. Như tòa thành màu trắng đứng thẳng ở trung tâm thành phố, trông huy hoàng áp bức ngay từ tầm nhìn.

Vừa bước vào đã có người đi lên trước để tiếp đãi Trương Liễm, là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, bộ đồng phục xanh trắng không có chút rườm rà nào ôm chặt trên người, không biết là y tá hay tiếp tân.

Chu Mịch không phát ra tiếng, xuyên qua đại sảnh và hành lang rộng rãi sáng trưng của bệnh viện.

Chắc hai người họ biết nhau, Trương Liễm hỏi vài câu, người phụ nữ liền quay đầu đánh giá Chu Mịch, nhưng ánh mắt của cô ấy lại không xúc phạm, cũng không dừng lại quá lâu, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều là dịu dàng và thân thiết.

Ba người cùng vào thang máy, Chu Mịch cảm thấy chán muốn chết, nhìn chằm chằm bức hình trên màn hình hiển thị ở vách tường.

Người phụ nữ dẫn đường thấy Chu Mịch cứ buồn chán, sắc mặt không tốt, cô ấy nói: “Trương tổng, anh dỗ bạn gái nhỏ của anh một chút đi kìa, vốn dĩ đã không vui, thế mà còn để người ta một mình ở kia.”

“Có dỗ nổi không,” Trương Liễm mang theo ý cười: “Xị mặt cả đường rồi.”

Mày Chu Mịch sắp nhăn thành một cục rồi, sao anh có thể tùy cơ ứng biến một cách không biết xấu hổ như vậy.

Cô muốn phản bác “định vị thân phận” này, nhưng sau khi nghĩ đến mục đích mình tới đây, cô chỉ có thể ngậm chặt miệng, tu luyện cảnh giới bấm bụng chịu đựng.

Phòng bệnh được sắp xếp cho Chu Mịch ở tầng mười hai, nằm ở phía nam.

Cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ, tông màu trắng làm chủ đạo, được bố trí như những phòng mẫu chỉ xuất hiện trong quảng cáo hay phim truyền hình, mọi thứ đều có đầy đủ, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, sau khi đi vào, căn bản không cảm giác được gió trời, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Chu Mịch dừng chân, cảm giác tất cả những thứ quanh mình đều trở nên không thực tế.

Trương Liễm vượt qua cô, đặt vali lên bàn trà, quay đầu lại hỏi một y tá trẻ vừa tiếp đón anh: “Sau này là cô chăm sóc cô ấy?”

Y tá gật đầu: “Đúng, mấy ngày tiếp theo tôi và một ý tá khác luân phiên chăm sóc Chu tiểu thư, đợi lát nữa bác sĩ chịu trách nhiệm sẽ đến làm kiểm tra đơn giản cho cô ấy.”

Chu Mịch bị sang trấn tâm lý sau khi siêu âm lúc này mới hoàn hồn, căng thẳng hỏi: “Kiểm tra cái gì?”

Y tá trả lời: “Chỉ là kiểm tra cơ bản để nhập viện thôi, công thức máu, huyết áp nhịp tim, chức năng gan thận… Cô không cần căng thẳng.”

Chu Mịch đứng nguyên tại chỗ: “Ừm.”

Trương Liễm nhìn quanh, liếc thấy Chu Mịch vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, anh nghiêng đầu ra hiệu: “Nằm lên giường đi.”

Chu Mịch ném ánh mắt lại, nhấc chân dịch về phía bên giường.

Y tá vội vàng đến đỡ, Chu Mịch sợ hãi thoát khỏi tay cô ấy: “Không cần, tôi tự làm được.”

Chỉ là trèo lên giường thôi mà, có cần thiết không vậy. Đang oán thầm trong lòng, cô y tá nhỏ xinh đẹp giọng hay đã cong người, thu gọn lại đôi giày vải cô vừa mới cởi ra, quay người rời đi.

“Này?” Cô lo lắng gọi lại, muốn nói rồi lại thôi.

Y tá quay đầu lại: “Chu tiểu thư, cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng với tôi là được.”

“Giày của tôi…” Chu Mịch úp úp mở mở, cô ấy định cầm đi đâu vậy.

“Ồ.” Y tá hiểu ra, hai mắt cong lên như mặt trăng, chỉ vào cái tủ bên cạnh: “Tôi thay cho cô đôi dép dùng một lần, trong thời gian nằm viện nếu như không ra ngoài, cô đi đôi dép này sẽ tiện hơn.”

“… Được thôi.” Hoàn toàn không biết làm thế nào, cô vuốt tóc, không nói gì nữa mà nằm xuống gối.

“Đúng, cô cứ nằm nghỉ trên giường là được.” Y tá đặt đôi dép trắng có thêu logo của bệnh viện xuống, đắp cái chăn mỏng lên phần chân của cô, sau đó lấy hai cái điều khiển nhỏ gọn ở trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, nói cho cô biết nút ấn nào tương ứng với chức năng nào, làm thế nào để điều chỉnh độ cao đầu giường và đuôi giường, ngay cả cửa lá sách ở bên cạnh cũng đều là tự động.

Trước khi đi, y tá nhắc cô về cái nút có thể giơ tay với tới ở trên đầu giường: “Chu tiểu thư, nếu cô có cần gì thì ấn ở đây là được, tôi sẽ đến ngay lập tức.”

Nhìn theo y tá đi ra ngoài, lúc này Chu Mịch mới thở phào một hơi như được giải phóng, tựa như cô đã rời khỏi bầu không khí một thời gian, gắng sức hít thở, còn tự lấy tay quạt vào mặt mình.

Ở bên kia, Trương Liễm đang ngồi trên sô pha.

Cũng không biết anh ngồi xem bao lâu rồi, tư thế vô cùng thoải mái, hai tay vịn trên ghế, ánh mắt có chút trêu tức.

Chu Mịch ấn tay xuống, hai má hơi nóng lên: “Nhìn cái gì vậy.”

“Có vừa lòng không, Chu tiểu thư.” Giọng điệu của anh đứng đắn, học cách y tá xưng hô với cô.

Cả mặt Chu Mịch đều là khó chịu: “Em còn tưởng mình đang trải nghiệm Haidilao* version phòng bệnh nữa chứ.”

(*Hãng lẩu nổi tiếng của Trung Quốc)

Trương Liễm nói: “Anh đi nói với bọn họ đến làm phiền em ít thôi.”

“Không cần đâu,” Chu Mịch rút điện thoại ra, cúi đầu nhìn thời gian: “Đều không dễ dàng gì.”

Trương Liễm từ chối bình luận, đứng dậy đi đến một gian khác của phòng bệnh để xem xét, quay lại nói: “Trong kia còn có một căn phòng nhỏ, buổi tối anh sẽ đến ở cùng em.”

Chu Mịch đang ấn loạn xạ các nút bấm, phỉ nhổ với bạn tình hình hiện tại trên Wechat, nghe Trương Liễm nói vậy thì vội vàng từ chối: “Không cần đâu.”

Trương Liễm đứng thẳng: “Tại sao.”

Hai tay ôm điện thoại đặt xuống chăn, Chu Mịch nghiêm mặt: “Trước đây đã nói nguyên nhân với anh rồi.”

“Ừm.” Trương Liễm hơi chau mày lại, giống như đang suy nghĩ gì đó sâu xa: “Câu nào, lúc em giận dỗi khá nhiều.”

“Làm người là được.” Chu Mịch chỉ điểm đến đây.

Trương Liễm không để bụng mà cười, lại ngồi về sô pha, tự rót cho mình một cốc nước ấm.

Chu Mịch lại nói chuyện với bạn thân ở trên Wechat, cô nhìn sang Trương Liễm ở bên cạnh, anh cũng đang xem điện thoại, chắc là xử lý chuyện công việc, thần sắc nghiêm túc hơn rất nhiều.

Chu Mịch gọi anh: “Này.”

Trương Liễm giương mắt lên rất nhanh, thoát khỏi cuộc trò chuyện với bạn bè: “Hả?”

Chu Mịch hỏi: “Sao anh vẫn chưa đến công ty vậy?”

Trương Liễm nói: “Đuổi anh đi à.”

Chu Mịch quả quyết bộc bạch: “Anh ở đây làm cả người em cảm thấy không tự nhiên.”

Trương Liễm hơi nhếch mày: “Trước đây không phải tự nhiên lắm sao?”

“Cái đó không giống!” Chu Mịch như một con mèo xù lông, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Không phải là cùng một chuyện, đừng có gộp vào mà nói!”

Trương Liễm không đùa cô nữa: “Đợi em kiểm tra xong thì anh đi.”

Lại nói: “Đợi một lúc nữa bạn anh sẽ đến, một mình em không ứng phó được đâu.”

“Em có thể nằm trên giường giả chết.” Chu Mịch nhanh nhẹn kéo cao chăn lên, ôm chặt mình lại, chỉ lộ ra nửa trên gương mặt, giống như đóng cửa cuốn xuống, tuyên bố chấm dứt mọi hoạt động kinh doanh với anh.

Trương Liễm thấy thế thì cười: “Biết rồi, em cứ xử lý như vậy đi.”

Đôi mắt to, đen nhánh của cô lập tức nhắm chặt lại, hoàn toàn bảy ra dáng vẻ đóng cửa tiễn khách.

“Vậy thì anh đi đây?” Trong bóng tối, Chu Mịch có thể nghe thấy Trương Liễm bước đến gần cô vài bước, âm thanh rõ ràng hơn một chút.

“Ồ.” Cô đáp một cách khô khan.

“Có chuyện gì thì liên lạc với anh, đừng mãi để nghẹn trong lòng.” Người đàn ông hình như dừng lại bên cạnh giường cô. Cảm giác tồn tại ấy vô cùng mạnh mẽ, kết hợp với âm thanh dịu dàng đột ngột của anh, giống như lớp lông màu xám nhạt bồng bềnh, đan quyện vào nhau, quấn lấy cô ở giữa không trung.

Trái tim Chu Mịch hơi thắt chặt, bất giác nín thở, phun ra ba chữ: “Có y tá.”

Yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng thì anh cũng quay người rời đi: “Buổi trưa anh lại đến thăm em.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ, Chu Mịch mới có thể thở hổn hển, mở hai mắt ra, trở về thế giới trong sạch.

Trong một không gian màu trắng lớn như vậy, ánh sáng mặt trời đã in một mảng sáng lên trần nhà, một mình Chu Mịch nhìn chằm chằm vào chỗ đó, rất lâu mà không dời ánh mắt đi. Cũng không biết làm sao, vị chua nồng đậm tự nhiên dâng lên, cô hít hít mũi, nhanh chóng kéo chăn đắp qua hai mắt.
Bình Luận (0)
Comment