Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 22

Vừa dứt lời, cả bàn ăn giống như công tắc điện chập mạch, nhất thời ngưng trệ hết loạt.

Sắc mặt những vị trưởng bối đều khác nhau, hai người bố có vẻ đăm chiêu gì đó, mà hai mẹ lại có ít nhiều thương tiếc.

Chỉ có một mình Trương Liễm sóng yên biển lặng, anh buông tay Chu Mịch ra đúng lúc, bình tĩnh giống như một vị khán giả.

Hơi ấm còn lưu lại của người đàn ông làm cảm giác tồn tại của chiếc nhẫn yếu đi nhiều, Chu Mịch nhanh chóng để hai tay về lại mặt bàn, bưng cốc nước thủy tinh lên nhấp một ngụm.

Cổ họng cô khô rát, giống như một con cá mắc cạn, lúc này mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Trương Trú lên tiếng trước, biểu thị ý tán đồng: “Tôi cho rằng có thể.”

Ông nhìn về phía những người khác, cười cảm thán: “Cô gái nhỏ Chu Mịch này quả thật người cũng như tên, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ rất toàn diện, không hành động tùy ý.”

“Con cũng đồng ý.” Trương Liễm tán thành với bố, sau đó quay mặt lại nhìn Chu Mịch, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tuy rằng nóng lòng sốt ruột, nhưng con tôn trọng tất cả những quyết định của Chu Mịch vô điều kiện.”

Mí mắt phải của Chu Mịch nháy nhẹ vài cái, cô cũng cười thật chói lọi với anh, giống như hai người từ lâu đã tâm linh tương thông.

Tuân Phùng Tri hơi ảm đạm liếc con trai mình, đoán rằng đây hoàn toàn là chủ ý mà thằng con vô liêm sỉ này xúi giục.

Nhưng bà không tiện phát cáu, đành gửi gắm hy vọng vào bố mẹ Chu Mịch, thể hiện lập trường lấy lùi làm tiến của người đứng giữa: “Hai người thấy thế nào?”

Chu Hưng đương nhiên là cùng chiến tuyến với con gái mình.

Thang Bồi Lệ vốn dĩ còn nghi ngờ, bà vừa bị chiếc nhẫn lớn làm cho choáng váng, lúc con gái vừa đưa ra ý kiến, cả người lập tức tỉnh táo hơn nhiều, không còn mơ mơ màng màng nữa: “Nếu Mịch Mịch đã nói đến như vậy rồi, chúng tôi làm bố mẹ nhất định cũng sẽ thấu hiểu và ủng hộ. Chúng tôi có ý nghĩ của riêng mình, mong con cái sớm ổn định sớm yên lòng, nhưng chắc chắn chúng nó cũng có suy nghĩ riêng, chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với sự khoản đãi của hai người.”

Tuân Phùng Tri vội trả lời: “Cái này có gì đâu chứ, Chu Mịch đã sớm là con dâu trong lòng tôi rồi, trước đây còn vì con trai tôi mà chịu nhiều tủi thân, tôi chỉ sợ làm chậm trễ con bé.”

Tuy rằng không được như ý nhưng Tuân Phùng Tri vẫn tiếp nhận kết quả này.

Buổi tiệc chiêu đãi này vốn đã là cái bẫy có dụng ý riêng, gió chiều nào theo chiều ấy của nhà họ Trương, tuy bây giờ từ một cái bẫy biến thành một ván cược nhưng vẫn có thu hoạch, còn tốt hơn nhiều là bị tắc cứng ngay từ lúc đầu, không có một đường để xoay chuyển.

Kết quả có thể thấy rõ, cục diện nghiền nát năm ăn một, hoặc có thể nói một cách biểu tượng rằng đã toàn phiếu nhất trí thông qua.

Chu Mịch thầm thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì chuyện thuận lợi hơn mình nghĩ.



Khúc nhạc đệm này như giọt nước rơi xuống hồ, cũng không mang đến bao nhiêu gợn sóng.

Mọi người vẫn nói vẫn cười, trong lúc đó còn tôn trọng ý kiến của “hai vợ chồng”, quyết định thời gian thử sống chung trước khi kết hôn.

Tiệc trưa đi đến kết thúc trong an ổn và hòa hợp, sau khi hai bên nói lời tạm biệt, Trương Liễm lái xe đưa cả nhà Chu Mịch về.

Cả đường Chu Mịch không nói gì mấy, mà Thang Bồi Lệ vẫn luôn hỏi đáp với Trương Liễm, bà hỏi đông hỏi tây, trong đó còn không thiếu những câu hỏi khó nhằn xảo trá, cứ hết lớp này đến lớp kia như búp bê Nga, muốn bóc tận gốc chuyện của hai người họ.

Người đàn ông điều khiển vô lăng giống như hoàn toàn không bị phân tâm vì chuyện lái xe, trả lời vô cùng thành thạo, không có một sơ hở nào.

Chu Mịch nghe mà hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng khâm phục không thôi.

Xe đi thẳng vào tiểu khu, dừng trước nhà của Chu Mịch, bố mẹ ở ghế sau xuống trước, thấy Chu Mịch vẫn còn dựa vào ghế phụ, Thang Bồi Lệ kéo người chồng đỏ hết mặt vì say rượu, gõ cửa sổ cố ý hỏi một câu: “Sao con không xuống vậy?”

Chu Mịch kéo cửa sổ xuống một nửa: “Con muốn nói với Trương Liễm vài câu.”

Trương Liễm vừa mở cửa cho hai vị trưởng bối lập tức trả lời: “Được.”

Thang Bồi Lệ cười híp mắt: “Trời ạ, mắt đi mày lại trên bàn còn chưa đủ, còn muốn vuốt ve an ủi tiếp sao?”

Chu Mịch nghiêng đầu: “Đúng vậy, bố mẹ không phải có ý kiến đấy chứ.”

“Con về nhà sớm một chút.” Miệng thì nói như vậy, Thang Bồi Lệ vẫn một tay túm chặt chồng mình, một tay cầm trà và rượu, vội vàng lên tầng.

Bố mẹ Chu Mịch vừa rời tầm mắt, vẻ ấm áp của Trương Liễm bỗng giảm xuống, sự thâm tình chân thành duy trì suốt một buổi trưa cũng không còn sót lại chút gì.

Anh đi thẳng vào trong xe, từ một người bạn trai tri kỷ dễ nói chuyện biến về chuyên gia đàm phán lạnh lùng vô tình: “Nói đi.”

Chu Mịch lập tức rút hộp nhẫn trong túi ra, lại rút nhẫn ở ngón áp út xuống, nhét vào chỗ vải nhung, lạch cạch đóng lại, dùng một tay đưa ra: “Trả anh, em không cần.”

Trương Liễm không hề động đậy.

Chu Mịch đối mắt với anh hai giây, lại đưa hộp nhẫn ra phía trước một khoảng nữa, giọng điệu thêm phần gấp gáp: “Cầm đi.”

Trương Liễm cười một tiếng, không thể nhìn ra cảm xúc, vẫn không nhận lấy: “Em chắc chắn không cần?”

Thấy anh thong dong như vậy, Chu Mịch quay đầu đặt nó vào hộp để đồ trong xe: “Không cần.”

Trương Liễm hỏi: “Chút nữa em về nhà định làm thế nào?”

Chu Mịch trả lời: “Cái gì mà làm thế nào?”

Trương Liễm nói: “Mẹ em hỏi đến thì em định trả lời thế nào, cầm cục đá đưa cho bà, nói rằng tất cả những gì nhìn thấy lúc trưa đều là phù phép sao?”

“…” Chu Mịch nghẹn lời ngay tại chỗ, ánh mắt dời trở về hộp nhẫn.

Trương Liễm cười chế nhạo một tiếng, thế cao thấp có thể phán đoán dễ dàng.

Chu Mịch mím môi, lặng lẽ cầm hộp nhẫn về, nhét vào trong túi, lấy lại lòng tự tôn một lần nữa: “Vậy thì đợi chúng ta kết thúc em sẽ trả cho anh.”

Thái độ Trương Liễm thản nhiên: “Tùy em.”

Chu Mịch bị nghẹn hai lần, cô cắn răng: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ trả.”

Trương Liễm nói: “Đổi ý cũng không sao cả, chiếc nhẫn này cũng chỉ tầm ba trăm nghìn, cứ coi như là tiền phí khế ước ba tháng đi.”

Một cú hat-trick*. Sự “hào phóng” của anh làm Chu Mịch không nói nên lời lần thứ ba.

(*Trong thể thao, một hat-trick có nghĩa là đạt được một thành tích tốt tới ba lần trong một trận đấu, hoặc thành tích khác trên cơ sở chia thành ba.)

Chẳng trách, đeo cả một con BMW X3 lên ngón tay, đổi thành ai cũng cảm thấy như một cái kích* thôi.

(*Cái kích là thiết bị cần dùng khi thay lốp ô tô, ở đây chỉ trong mối quan hệ nam nữ, một bên còn không bằng cái lốp dự phòng.)

Chu Mịch cười yếu ớt nhìn anh, nũng nịu: “Sao phải tiêu tốn như vậy chứ, em thấy ngại rồi đây này.”

“Nên làm thôi.” Gương mặt Trương Liễm bình tĩnh: “Dù sao em đã chỉ đích danh phải là nhẫn sáu ca-ra, đương nhiên anh phải thỏa mãn rồi.”

Chu Mịch tự biết không thắng nổi anh trong chuyện này, lập tức chuyển chủ đề: “Hôm nay ở trên bàn anh kéo tay em làm gì?”

Trương Liễm trả lời: “Không định nói một lời cảm ơn sao? Anh mà không kéo thì em đã ngất từ lâu rồi.”

“Không phải anh nên nói cảm ơn em sao?” Chu Mịch nghịch tóc, nói mà không biết ngượng: “Kế hoạch của chúng ta thành công không phải chủ yếu là do em cầm trịch cả cục diện sao?”

Trương Liễm không phản bác, xem ra còn chút thành tâm mà khen ngợi: “Quả thực biểu hiện của em hôm nay không tồi.”

Anh ra bài không theo một chiêu nào cả, Chu Mịch sững ra, tự mình biết mình chịu thua: “Cũng bình thường, anh cũng giúp em một tay.”

Trương Liễm chuyển đề tài: “Nhưng anh không nghĩ tình hình của em lại nghiêm trọng như vậy.”

Chu Mịch chau mày đối diện với ánh mắt có vài phần nghiên cứu của anh: “Tình hình gì cơ?”

“Giống như kiểu chứng sợ ánh nhìn, có thể hình dung như vậy không?”

Chu Mịch tiêu hóa một chút danh từ có chút chuyên ngành nhưng không khó hiểu này: “Có lúc sẽ như vậy, đặc biệt là những dịp trang trọng.”

Trương Liễm hơi chau mày: “Em thông qua buổi phỏng vấn kiểu gì vậy?”

“Biểu cảm hoài nghi này của anh là sao vậy?” Chu Mịch híp mắt nhìn anh: “Em đã nói với anh rồi, em chuẩn bị mất mấy tháng liền, mới có thể trả lời tương đối tự nhiên.”

“Em có thể nhìn thẳng vào người khác nói chuyện một lúc lâu không?” Giọng điệu Trương Liễm có phần nghiêm túc đoan chính hơn một chút.

“Chắc là được…” Chu Mịch không chắc lắm, sờ sờ thái dương: “Chưa từng đặc biệt thử qua bao giờ.”

Trương Liễm hỏi: “Có thể nhìn được bao lâu?”

Chu Mịch nói: “Em không biết.”

Trương Liễm đột nhiên hơi nghiêng người, quay mặt nhìn thẳng cô: “Chu Mịch, nhìn anh.”

Tim Chu Mịch đập trật một nhịp, mạnh mẽ né tránh: “Làm gì?”

“Làm một thí nghiệm.” Anh vẫn nhìn cô: “Nhìn thẳng anh, sau đó thử mô phỏng đang bàn công việc một lần.”

Chu Mịch từ trước đến giờ đều từ chối việc trịnh trọng nhìn thẳng nhau thế này, nhưng ánh mắt thẳng tắp của người đàn ông giống như vô số mồi nhử vô hình được quăng ra trong không khí, trôi nổi trong thùng xe nửa sáng nửa tối, không có chỗ nào là không thâm nhập, phập phồng gợn sóng.

Cô dính chặt vào lưng ghế, mấy lần liền không kìm lòng được liếc nhìn lại, màu sắc ở vành tai trở nên đậm hơn, biến thành màu hạt lựu trong suốt.

Trương Liễm chú ý được, nheo mắt: “Em đỏ mặt cái gì?”

Chu Mịch khó chịu: “Ai mà bị nhìn chằm chằm như thế chả đỏ mặt.”

Trương Liễm: “Anh không.”

Chu Mịch thở mạnh: “Em không tin.”

“Em thử xem?” Trương Liễm nói.

Chu Mịch hít thật sâu, lông mày nhăn chặt lại, giận dỗi nhìn lại. Ánh mắt cô có cảm xúc, giống như hai cái móng vuốt mèo kích động, muốn cào mạnh lên mặt anh một cái.

Không đến mười giây, Chu Mịch đã bại trận.

Bởi vì hai mắt anh từ đầu đến cuối đầu rất thản nhiên, giống như đang nhìn trực diện một tờ giấy trắng không có nội dung, sắc mặt bình tĩnh lỗi lạc y như vậy.

Nhưng anh lại không khiến cho người khác cảm thấy bị coi thường hay thất lễ khi quan sát gần, ngược lại còn thể hiện sự chân thành và chuyên tâm, lại gần để dẫn dụ đối phương, nắm cục diện trong tay, vẽ nên một bức tranh mà mình muốn.

Chu Mịch cảm thấy mình bị bắt một cách dễ như bỡn, cả gương mặt cô nóng lên nhanh chóng.

Con mắt cô lảng tránh, muốn nắm lấy một vật thể nào đó qua khóe mắt để thoát khỏi sự bất an.

“Đừng đảo mắt lộn lên, như vậy không lịch sự.” Trương Liễm nhắc nhở như ra mệnh lệnh: “Anh bắt đầu đặt câu hỏi đây.”

“À… Em không được, như này quá trịnh trọng.” Chu Mịch khó có thể chịu đựng được nữa, giơ hai tay đầu hàng: “Em từ bỏ thử thách.”

Trương Liễm cười: “Sau này em định đề xuất dự án như thế nào, còn có phân đoạn hỏi đáp, khách hàng đều sẽ nhìn em chằm chằm như vậy.”

“Không biết nữa.” Chu Mịch uể oải nói thầm.

Trương Liễm thu ánh nhìn về, anh ngồi thẳng lên, không nói gì nữa.

Trong xe yên ắng khác thường, giống như là chứa đầy sự chế nhạo không tiếng động.

Chu Mịch chỉ muốn độn thổ cho xong, cô liếc mắt nhìn anh, mở dây an toàn ra: “Em xuống đây.”

Vừa định kéo tay cầm ở bên trong, Trương Liễm đột nhiên khóa cửa lại.

Trái tim Chu Mịch nhảy lên theo âm tiết ngắn ngủi, khuôn mặt cô cảnh giác: “Anh làm gì thế?”

Trương Liễm quét mắt qua, giọng nói bình thản: “Khi nào chuyển đến?”

Chu Mịch hơi ngây ra: “Không biết nữa, anh thấy khi nào thì được?”

Trương Liễm cong môi, không biết là đang trêu chọc hay thành tâm đưa ra đề xuất: “Hay là mở lịch vạn niên ra xem ngày lành?”

Chu Mịch nói: “Cũng không phải là không được, dù sao cũng phải sống chung một nhà với một người nguy hiểm, em chuẩn bị mua thêm mấy lá bùa mang theo bên mình, dùng để trừ tà bảo vệ bình an.”

Trương Liễm không thèm chớp mắt, mở khóa: “Xuống đi.”

Chu Mịch sợ hãi chầm chầm bước xuống xe, cô hít một ngụm lớn, điều chỉnh lại nhịp tim, từ từ đi về phía hành lang, hai chân đã có chút nhũn ra.

Trước khi mở cửa, cô quay đầu nhìn thử, phát hiện xe của Trương Liễm vẫn đỗ ở chỗ cũ, giống như một con hắc thú ngủ đông bóng nhoáng, không hề ăn nhập với khung cảnh của tiểu khu.

Cô kéo cánh cửa, cảm thấy kì quái mà híp mắt lại, không lập tức bước vào.

Đột nhiên, đèn xe nháy lên hai cái, giống như đang đùa giỡn.

Chu Mịch ngây ra, đôi mắt to gấp gáp chớp vài cái, sau đó vội vàng quay đầu về, cửa sắt đóng lại kêu loảng xoảng, cô chạy bình bịch lên tầng.



Sau khi về nhà, Chu Mịch còn đang thay giày, Thang Bồi Lệ từ trong phòng ngủ đã vội vã xông ra, hỏi cô xem nhẫn đang ở đâu.

Chu Mịch thở dài, tiện tay mò ở trong túi, lôi nhẫn ra đưa cho bà.

“Con cầm nhẹ đặt nhẹ thôi được không, sao mà lại cởi ra rồi? Cởi ra cũng tốt, đeo lên không an toàn…” Bà dùng hai tay nhận lấy, cẩn thận mở ra và đánh giá tỉ mỉ vẻ đẹp của nó, sau đó lại theo đuôi con gái về phòng ngủ: “Cái này phải mấy chục nghìn nhỉ?”

Chu Mịch bẩm báo đúng sự thật: “Hơn ba trăm nghìn.”

Thang Bồi Lệ kinh ngạc đến há hốc miệng, có chút bất ngờ kèm theo tự đắc: “Trương Liễm đúng là không tiếc tiền cho con.”

Chu Mịch cười lạnh một tiếng, không tiếp lời.

Thang Bồi Lệ liếc nhìn vẻ kiêu căng của cô: “Con cũng đừng chướng mắt cái này chướng mắt cái kia nữa, người ta cũng thật thành tâm rồi.”

Chu Mịch nói: “Tiêu nhiều tiền có thể đại diện cho thành tâm sao?”

Thang Bồi Lệ nói: “Nếu không thì sao, quỳ trước cửa nhà chúng ta cầu hôn à? Tiền có thể đại diện cho nhiều thứ lắm, sau này con kết hôn là sẽ biết.”

Chu Mịch cười gượng: “Thật vậy sao.”

Thang Bồi Lệ nói lải nhải: “Còn có nhé, hôm nay mẹ còn chưa tính sổ chuyện con nói trên bàn ăn đấy, tại sao không bàn với mẹ trước? Mẹ nói cho con biết, sau này sống cùng nhau đừng mơ hồ không rõ ràng như trước nữa, nhớ mang não để mà sống, quan sát nhiều hơn, đánh giá nhiều hơn người bạn trai này của con, trưởng thành một chút, thu lại cái tính tình đại tiểu thư của con, nhưng cũng đừng khúm núm vâng vâng dạ dạ, điều kiện của chúng ta đúng là không bằng nhà người ta, nhưng sẽ không để người ta xem thường…”

“Con biết rồi.” Chu Mịch than thầm một hơi.



Trên đường về, Trương Liễm gọi một cuộc cho Tuân Phùng Tri, đối phương thúc giục anh mau chóng dọn dẹp căn nhà có không khí trầm lặng của mình đi, chuẩn bị mua một ít hoa tươi, gấu bông và đồ ăn vặt mà con gái thích, phải để cho Chu Mịch có cảm giác có một gia đình.

Trương Liễm hơi híp mắt lại: “Mẹ đi làm đi, dù sao dì Trần cũng ở đấy, hai người còn có thể cùng nhau ôn lại thời kì thiếu nữ nữa đấy.”

Giọng điệu Tuân Phùng Tri vui vẻ: “Được thôi, nhưng mẹ sợ mẹ làm xong con lại phát điên mất.”

Trương Liễm nói: “Không đâu, con sẽ trực tiếp chuyển đi chỗ khác.”

Tuân Phùng Tri cười một tiếng: “Con với Chu Mịch đã bàn xong khi nào chính thức sống chung chưa?”

Trương Liễm trả lời: “Chưa.”

Tuân Phùng Tri nóng nảy: “Trương Liễm, tích cực một chút có được không? Phải bắt đầu cuộc sống mới rồi. Trước khi cà chua được người đầu tiên ăn thử, mọi người đều tưởng nó có độc, rất nhiều chuyện con phải tự mình trải nghiệm mới xác định được rốt cuộc mình có muốn không.”

Trương Liễm không nói gì.

Tuân Phùng Tri lại nghiêm túc dặn dò: “Lần này nhất định phải chú ý, đừng có giẫm lên vết xe đổ, bảo vệ chăm sóc cho Chu Mịch thật tốt, cho dù cuối cùng không phải là kết quả mà mẹ mong đợi, mẹ cũng không mong hai con chia tay trong chán ghét không vui.”

Trương Liễm: “Vâng.”

Sau khi về nhà, phòng bếp truyền đến tiếng nước, Trương Liễm thay dép, đi qua nhìn thử, là dì Trần đang lau rửa máy hút mùi.

Anh dừng lại bên cạnh bàn cắt thái, gọi người: “Dì Trần.”

Người phụ nữ xoay người lại, vội vã dùng khăn bếp lau sạch hai tay, cười hỏi: “Cậu về rồi à, đã ăn cơm chưa?”

Trương Liễm rót cho mình một cốc nước lạnh: “Cháu ăn rồi.”

Anh uống một ngụm, nhẹ nhàng dặn dò: “Mấy ngày tới dì dọn căn phòng phụ kia một chút, sẽ có người tới ở.”

Dì Trần có chút bất ngờ nhướng mày: “Ai vậy.”

Bàn tay cầm cốc của anh hơi dừng lại một chút: “Vợ chưa cưới của cháu.”

“Hả?” Dì Trần càng kinh ngạc gấp bội, còn có chút không hiểu: “Vậy… sao còn dọn dẹp phòng phụ?”

Trương Liễm cười một tiếng không rõ ý vị: “Chất lượng giấc ngủ của cô ấy không tốt, không chia phòng không ngủ được.”
Bình Luận (0)
Comment