Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 46

Trạng thái này quá khó coi rồi, Chu Mịch cảm thấy bản thân giống như một bông hoa nắp ấm vùi trong đất với cơ chế tự động mở ra để đối phó với kẻ địch, bởi vì ngoại vật xâm nhập mà tiết ra mật dịch, còn liều mạng co thắt chỉ vì để tiêu hóa.

“Bỏ ra đi mà…” Cô không nhịn được, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.

Trương Liễm cười thấp một tiếng, tha cho cô, lúc rời đi còn nhéo bắp chân cô một cái.

Động tác có tính nhục nhã cực mạnh này lập tức làm vành tai Chu Mịch đỏ như nhỏ máu.

Cô quay đầu lại đập lên cánh tay của Trương Liễm, lại bị anh bắt lấy cổ tay, kéo vào trong lòng.

Một tay khác của anh ôm lấy eo cô, tiến đến bên tai cô, khẽ cất giọng: “Sao không động được vào người em vậy, hửm?”

Lại thân thiết hôn hôn vành tai cô: “Đi tắm đi, anh không muốn ở một mình.”

Hơi thở và âm thanh của anh nướng mềm Chu Mịch từ trong ra ngoài, từ mặt đến cổ đỏ như được phết mứt dâu, dính nhớp, lại ngọt lịm.

Cô giả vờ xị mặt chui ra khỏi sự khống chế của Trương Liễm, đầu cũng không thèm ngoảnh lại bò xuống giường.

Chu Mịch không dám mặc váy nữa, cô chọn một bộ pijama màu lam tương đối kín đáo. Lúc sấy khô tóc xong rồi trở về phòng ngủ, Trương Liễm đang ngồi ở chỗ cũ gọi điện thoại, nghe nội dung thì là việc ở công ty, trên mặt có sự nghiêm túc chưa xuất hiện lần nào cả ngày hôm nay, một khi đôi lông mày đậm mày của anh nhíu lại sẽ làm tăng thêm vài phần uy nghiêm.

Liếc nhìn Chu Mịch bước vào, cảm giác lạnh thấu xương này lập tức biến mất, giống như đám mây mù đen tối chỉ muốn phô trương thanh thế.

Quyển sách bị anh tiện tay đặt ở một bên, Chu Mịch đóng cửa lại, tìm một cái bookmark làm bằng nhựa trong suốt có in hoa văn rừng rậm ở trong ngăn kéo bàn học, cẩn thận vuốt thẳng trang bị gập ra mới đóng sách để xuống.

Đúng lúc Trương Liễm vừa cúp điện thoại, chú ý đến động tác trân trọng của cô: “Anh còn chưa đọc xong.”

Chu Mịch giương mắt: “Vậy thì anh dùng bookmark ấy, đừng để loạn.”

Trương Liễm mỉm cười, đáp ứng: “Được.”

Chu Mịch ngạc nhiên giương mày, giao sách về cho anh.

Người đàn ông đặt điện thoại xuống, ngón tay thon dài giữ trang sách, giơ bookmark của cô lên cao nhìn ngắm rồi lại nhặt về, rất nhanh đã đi vào trạng thái đọc sách như nơi không người.

Đây chính là người làm ông chủ sao, bất kỳ thời điểm địa điểm nào đều có thể bổ sung kiến thức?

Chu Mịch cạn lời từ đáy lòng, cô bò lên giường, ngồi phía ở phía đầu giường, bật chế độ im lặng lên rồi bắt đầu chơi điện thoại.

Có lẽ vì hai người đã lâu rồi không nằm cùng một giường, trong hoàn cảnh thế này, Chu Mịch cứ không nhịn được liếc anh canh chừng, lại cảm thấy mới lạ vén môi cười trộm.

Sau đó cô dần dần thích ứng được với sự tồn tại của anh, có thể thản nhiên như thường, thế là chuyên tâm làm những việc vặt vô vị mà cô hay làm trước khi ngủ, ví dụ như lướt Weibo, lướt Douyin, xem các loại nhóm và diễn đàn tám chuyện, đắm chìm một lúc, cô đột nhiên nhớ ra vẫn chưa nhận phần thưởng hàng ngày trong game, lập tức xoay ngang màn hình mở Vương Giả ra.

“Chu Mịch.” Mới mở món thứ ba ra, giọng nói của Trương Liễm ở đối diện truyền đến: “Em có ý chí tiến thủ không vậy?”

Chu Mịch nhìn lên: “Hả?”

Anh hơi giương mày lên: “Một nhân viên vừa chuyển sang chính thức lại chơi game cả ngày trước mặt sếp mình.”

“Bây giờ cũng đâu phải thời gian làm việc.” Chu Mịch thanh minh cho bản thân: “Thứ bảy nghỉ làm! Thời gian nghỉ ngơi! Tự do bố trí!”

Sắc mặt Trương Liễm không thay đổi: “Buổi chiều ở trước mặt mẹ em không phải nói là làm chính sự sao?”

Anh lại nói đến đâu rồi, Chu Mịch im lặng hai giây: “Sao anh lại nghe trộm người khác nói chuyện.”

Trương Liễm nói: “Người đeo tai nghe không biết giọng nói của mình to thế nào đâu, đặc biệt là nhóm chơi game ấy.”

Chu Mịch: “…”

Cô tự thấy hổ thẹn: “Buổi chiều anh không ngủ ngon sao?”

Trương Liễm mỉm cười: “Có thể nói là căn bản không ngủ.”

Chu Mịch lại chìm vào im lặng, trong chốc lát, cô đặt nằm gối ra, mông rời khỏi đầu giường, giành ra một khoảng trống khả quan: “Vậy anh đi ngủ sớm đi.”

Trương Liễm hỏi: “Em thì sao.”

Chu Mịch liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Bây giờ mới hơn mười giờ.”

Trương Liễm cũng nhìn thời gian theo: “Vậy nên?”

Chu Mịch: “Còn chưa đến giờ ngủ của em.”

Trương Liễm hỏi: “Còn hẹn buổi tối lập team?”

Giọng điệu của Chu Mịch nâng cao: “Không có có được không, em chỉ lên để nhận một số đồ thôi…” Cô đột nhiên phản ứng lại, đáy mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, hiện lên ánh sáng rất giảo hoạt: “Có phải anh…”

Trương Liễm nhìn gương mặt không có ý tốt của cô: “Hửm?”

Chu Mịch ừ hứ hai tiếng, cố ý làm câu từ mơ hồ không rõ: “Ghen rồi không?”

“Đúng vậy.” Anh lại trực tiếp thừa nhận rồi, sắc mặt thẳng thắn vô tư, nhả chữ rõ ràng.

Trái tim Chu Mịch lập tức mềm nhũn ra: “Ồ, anh không nói sớm.”

Trương Liễm vẫn nhìn cô: “Nói sớm thì em sẽ nghe lời sao? Buổi chiều anh bảo em ở trong phòng, em cũng đồng ý rồi, sau đó em ở đâu?”

Chu Mịch nghẹn lời.

Cô bắt đầu làm nũng, giọng ngọt như kem, còn giương giọng lên một cách ngọt ngào ở cuối câu: “Buổi chiều thật sự là công việc, cũng không thể làm lơ lời mời của khách hàng không phải sao, bây giờ em ngủ với anh, có được không nào…”

Trương Liễm không nhúc nhích nhìn cô một lúc, làm da đầu Chu Mịch bắt đầu tê dại, sau đó, anh mở miệng nói: “Đi vào trong.”

Chu Mịch ngây ra.

Trương Liễm: “Đi vào phía gần tường.”

Chu Mịch: “Ồ.”

Cô ngoan ngoãn di chuyển vào bên trong.

Trương Liễm hơi duỗi người ra là chiếm hết từ đầu giường đến cuối giường, kích thước của chiếc giường nhỏ của cô càng làm thân người anh dài hơn, trong lúc chuyển động, cảm giác cơ thịt và xương cốt trên người có thể rõ ràng thấu qua bộ đồ ngủ, giống như một con báo săn mạnh mẽ.

Chu Mịch ôm điện thoại không chớp mắt, giống như con chuột hamster ngây ra dồn vào trong một góc.

Trương Liễm đặt báo thức xong, ánh mắt di chuyển từ màn hình điện thoại đến gương mặt Chu Mịch đang ngây ngốc nhìn anh: “Sao vậy?”

Chu Mịch hoàn hồn: “À, không có gì, chỉ là đang suy nghĩ xem mình phải làm cái gì.”

Trương Liễm hơi híp mắt lại: “Em nói ngủ cùng anh, nhưng lại không biết phải làm gì?”

Chu Mịch nghẹn lại, nói láo: “Em không rõ lắm là loại ngủ nào.”

Trương Liễm phát ra một tiếng cười ý vị thâm trường: “Em muốn loại nào?”

“Em biết anh đang nghĩ đến loại nào.” Chu Mịch đan chéo hai tay, mím môi, bắt buộc phải tung ra sự thật làm mất hứng này: “Nhưng, nhà em không có cái đó.”

Trương Liễm yên lặng một giây, thần sắc gần như không biến hóa: “Nằm xuống.”

“Ồ.” Chu Mịch đối mắt với anh, cũng nằm thẳng xuống.

Hai tay cô phủ trước ngực, hai mắt nhìn chằm chằm đèn trần, không dám động loạn.

Nhịp tim nhanh không thể tin được, như đang đập từng cái một vào lòng bàn tay. Không thể nói là có kinh nghiệm trinh chiến trăm trận, nhưng ít nhiều gì cũng đã trải qua nhiều lần, nhưng không hiểu vì sao, ngay thời khắc này, cô như đang đối mặt với đêm đầu tiên cùng người mình yêu thật lòng, tâm trí rối tung lên như cuộn len, còn buộc chặt phạm vi hành động của cô, một xác ướp gọn gẽ.

“Anh tắt đèn đây?” Trương Liễm đột nhiên hỏi.

Chu Mịch nghe thấy hơi thở mình nhanh hơn: “Ồ, được.”

Mặt cô hơi đỏ lên.

Câu trả lời của cô lại căng thẳng đến nỗi mang theo âm rung, mất mặt quá, cũng không biết anh có nghe thấy không.

Cạch một tiếng, căn phòng biến thành một u cốc tối ôm, chỉ có một chút ánh sáng từ khe cửa tràn vào.

Tiếng hít thở của hai người bởi vì sự thay đổi của hoàn cảnh mà trở nên có thể nghe rõ, đan vào nhau một lên một xuống.

Thứ nổi bật lên còn có tiếng động nhỏ vụn của người đàn ông, của quần áo, của đệm giường, giống như có thể kéo nên những nếp uốn hữu hình trong bầu không khí đen kịt này, trái tim Chu Mịch cũng bị nén lại theo, khó nhịn mà bắt đầu tự nghịch ngón tay.

Ngay sau đó, thân người có cảm giác bị bao trùm rất rõ ràng, là anh đang nghiêng người về bên này.

Bàn tay anh dính lên lưng cô, vẫn luôn ấm áp như vậy, không thể soi mói.

Chu Mịch nín thở, lặng lẽ cắn răng.

Trong khoảng thời gian ngộp thở ngắn ngủi, cô bị kéo qua đó, khuôn mặt áp sát vào thân người anh. Mùi hương trên da người đàn ông lập tức lấp đầy xoang mũi, là mùi sữa tắm của cô, mùi bưởi không nồng lắm, lần đầu tiên cô ngửi thấy trên người Trương Liễm một mùi ngọt ngào mà không thể tin được như vậy, không khỏi hít mũi thêm mấy cái, xác nhận nó thật sự tồn tại.

Lồng ngực sát bên khẽ động hai cái, là anh đang cười thầm.

“Em là cún con sao?” Môi anh dán lên trán cô, thấp giọng nói.

Ngón tay trước người Chu Mịch cong chặt lại, chống ở ngực anh, im lặng biểu đạt sự bất mãn với cách hình dung này.

Nắm tay nhỏ của cô rất nhanh đã bị nắm chặt, sau đó bị kéo ra sau lưng anh, anh lại ôm lấy cô, cả người hơi co lại, từ tư thế song song mặt đối mặt biến thành ôm khít chặt, hai người giống như hai mảnh ghép hình nhỏ có màu thuần, dù cho bây giờ bên trên nó có thêm vài vết xước, nhưng cảm giác khi khít vào nhau vẫn nguyên vẹn như ban đầu.

Chu Mịch nghe thấy Trương Liễm thở một tiếng thật dài mà khẽ.

“Lâu lắm rồi không ôm em như thế này.” Giọng điệu của anh là từ đáy lòng.

Vậy nên điều này làm hốc mắt Chu Mịch nóng lên nhanh chóng.

Trong sự hoảng hốt, cô sinh ra một cảm giác như thời không đang giao nhau với đêm đầu tiên ấy. Tay cô di chuyển lên vai anh, giống như một thân leo nhỏ bé lấy hết can đảm cuốn lên thân cây trong đêm muộn, hơn nữa còn không sợ vì chuyện này mà sẽ đứt gãy: “Lén nói cho anh nghe một chuyện.”

“Hửm?” Chóp mũi người đàn ông hơi ấn xuống, biểu thị đang lắng nghe.

Chu Mịch nói: “Lần đó em muốn tiếp tục hẹn với anh, thật ra có một nguyên nhân chính là thích cái ôm của anh, hôm đó anh ôm em…”

“Hức.” Mũi cô bị nghẹn lại, có dòng dịch thể nóng hổi không thể nào kiềm chế được trượt xuống từ hai má: “… Cả một đêm, em rất thích được anh ôm thế này…”

Cô hoàn toàn nghẹn ngào.

Cô ghét đến chết dáng vẻ cảm tính, mềm yếu, dễ lộ ra sơ hở lại dễ tự sụp đổ của bản thân.

Nhưng dễ xúc động lại giống như một lời chúc, đồng thời cũng lời nguyền trời cho.

“Hôm đó em rất tồi tệ.” Chu Mịch tiếp tục nói: “Anh còn nhớ không?”

Trương Liễm trả lời: “Nhớ.”

Chu Mịch rất sợ nước mắt nước mũi dính lên người anh, mặt và thân trên trốn ra sau một chút, lại bị Trương Liễm vây ở chỗ cũ không chút do dự.

Cô không động nữa, tiếp tục rầu rĩ nói: “Tâm trạng rất tệ, rất khó chịu, cảm giác trống rỗng, bản thân sẽ không tốt lên được nữa, nhưng vòng ôm của anh đã chữa lành nó, lấp đầy nó…”

“Vậy nên sáng hôm sau em mới nói như vậy, bởi vì không nỡ.” Nước mắt cô tuôn ra như suối, lại giãy ra rồi chỉ: “Trên áo anh ướt một mảng lớn rồi đấy.”

Hơi thở người đàn ông ấm áp: “Dù sao cũng không phải áo của anh.”

Chu Mịch nín khóc bật cười: “Nhưng sẽ thấm vào da anh.”

“Cái đó không sao.” Trương Liễm cúi đầu, âm thanh đè thấp mang sự tận tâm vỗ về. Lúc anh nói chuyện ngay kề bên, ngay cả mùi hương trong khoang miệng cũng sạch sẽ dễ ngửi như vậy.

“Anh thì sao?” Chu Mịch ngẩng đầu, ánh mắt dính lên cằm anh, âm mũi hơi nặng: “Em nói cho anh một bí mật rồi, anh cũng phải lấy một bí mật ra để trao đổi.”

Trương Liễm cười: “Có ai tiềm trảm hậu tấu như em không?”

Ngón tay của Chu Mịch không nặng không nhẹ véo hai cái sau lưng anh, giở trò vô lại: “Em mặc kệ.”

“Em muốn biết điều gì?” Ánh mắt sáng trong của Trương Liễm cũng rơi xuống.

Giờ khắc này, hai người họ hoàn toàn nhìn rõ nhau trong bóng đêm, hoặc có thể nói, thế giới của họ chỉ còn lại đôi mắt của đối phương.

Chu Mịch hỏi trúng mục tiêu: “Sao anh lại đồng ý tiếp tục hẹn mỗi tháng với em?”

Trương Liễm yên lặng mấy giây, hỏi: “Đã từng để ý đến avatar Wechat của anh chưa?”

Chu Mịch nói dối: “Chưa từng.”

Trương Liễm chắc chắn: “Em đã từng.”

Chu Mịch mím môi thừa nhận: “Được rồi, em đã từng mở lên, là một cảnh trong “Câu lạc bộ thi ca” đúng không?”

Cô ngại không dám nói với anh, buổi tối hôm khai quật được chân tướng cô đã đi xem lại bộ phim điện ảnh ấy, còn khóc thảm thương thêm một lần nữa.

Cô sợ bị anh biết được cô để ý anh nhiều như vậy.

Trên mặt Trương Liễm lại có ý cười: “Biết đám nam sinh viên đó tại sao nửa đêm lại chạy ra ngoài không?”

Chu Mịch thử hồi tưởng lại: “Cuộc sống ngày thường của bọn họ quá trật tự quá nhiều phép tắc nghiêm ngặt rồi, dưới sự động viên của giáo viên dạy văn, bọn họ bắt đầu kết bạn đi vào hang núi đọc thơ khi trời vào đêm.”

Trương Liễm hỏi: “Đã hiểu chưa.”

Chu Mịch: “Hiểu cái gì?”

Bàn tay sau lưng di chuyển đến bên má cô, nâng mặt cô ngẩng cao.

Đôi môi người đàn ông lại gần, hôn lên giữa trán cô, hôn lên khóe mắt lấp lánh nước của cô, hôn lên đầu mũi ẩm ướt của cô, cuối cùng dừng lại bên môi, thấp giọng:

“Em chính là bài thơ anh lén chạy ra ngoài để đọc mỗi tháng.”
Bình Luận (0)
Comment