Ngoại truyện 5: NgủChạng vạng ngày hôm sau, khi nhận được điện thoại đã đáp xuống mặt đất của Trương Liễm, Chu Mịch đã chạy ra cổng lớn đợi, vừa chơi điện thoại vừa nói chuyện phiếm với bà chủ quầy hàng ăn vặt ở bên cạnh.
Gần đến bảy giờ, trời hoàn toàn tối hẳn, thành phố màu neon trong màn đêm giống như bảo thạch rực rỡ được khảm trên mảnh nhung tơ xanh.
Xe của Trương Liễm từ xa xa xuất hiện trong tầm mắt, Chu Mịch đứng dậy từ trên chiếc ghế nhỏ, nói với bà chủ: “Bạn trai cháu trở về rồi.”
Tiếp đó hai tay múa may, giống như cây rong biển không cố kỵ gì.
Trương Liễm đương nhiên cũng nhìn thấy cô, lập tức dừng xe ở cách đó không xa, hạ cửa sổ xuống, móc tay bảo cô đi lên.
Đoạn đường từ quầy bán đồ ăn vặt đến ghế phó lái, nụ cười của Chu Mịch đều dạt dào.
Mới ngồi vào chỗ đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh hỏi: “Đợi bao lâu rồi.”
Chu Mịch liếc nhìn đồng hồ, cố ý nói: “Không lâu không lâu, còn chưa đến một tiếng nữa.”
Trương Liễm sang số lái vào trong tiểu khu: “May mà không phải là mùa hè.”
Chu Mịch liếc mắt: “Mùa hè thì sao.”
Trương Liễm nói: “Ngồi đó làm thức ăn cho muỗi.”
Chu Mịch vẫn cười: “Em cũng không ngốc, sẽ xịt thuốc chống muỗi trước.”
Trương Liễm nói: “Ngốc nghếch đợi một tiếng đồng hồ, cũng chẳng kém bao nhiêu.”
Chu Mịch tràn đầy tinh thần phun ra một tiếng “hừ”, vốn định cho anh một đấm, nhưng nghĩ đến anh còn đang lái xe, thế là ép những ngón tay đang rục rịch xuống: “Em muốn để anh nhìn thấy em sớm hơn một chút thì sao chứ, em sợ anh nhớ em quá.”
Trương Liễm cong môi: “Đúng là có một chút.”
Chu Mịch hếch cằm với anh, dương dương tự đắc: “Vậy còn không cảm ơn em? Giúp anh giảm bớt thời gian bị nỗi nhớ giày vò.”
Trương Liễm liếc nhìn cô, ý cười đậm hơn, sau đó lấy một tay ra khỏi vô lăng, bắn lên cái cằm nhỏ đang hếch cao của cô.
Chu Mịch lập tức rụt cổ che lại, trợn mắt nói: “Làm gì vậy!”
Trương Liễm không lên tiếng, giảm tốc độ khi đến dưới lầu nhà Chu Mịch, mặt không đổi sắc đỗ vào chỗ.
Chu Mịch xoa cằm, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi đỗ xe ổn định rồi, Trương Liễm cởi dây an toàn ra, liếc nhìn Chu Mịch không chút sứt mẻ nào: “Xuống thôi.”
Chu Mịch ngồi ở đó, mắt nhìn về phía trước, không thèm lên tiếng.
Trương Liễm đổi lời dỗ cô: “Quà của em ở sau cốp, còn có của bố mẹ em nữa.”
Chu Mịch vẫn phớt lờ.
Môi của Trương Liễm càng ngày càng cong hơn, nghiêng người ghé qua.
Chu Mịch lập tức quay mặt về phía cửa sổ xe bên mình, còn phồng má, vẻ mặt “Bé đây đang bực mình đấy”.
Trương Liễm cố ý ra vẻ không hiểu: “Sao vậy này.”
Chu Mịch nói thầm: “Em đợi anh lâu như vậy, anh không cảm kích em thì thôi, còn làm đau em.”
Trương Liễm hỏi: “Đau ở đâu?”
Chu Mịch lại giương cằm lên, chỉ vào đó: “Ở đây.”
Trương Liễm cong môi, trực tiếp hôn lên nơi cô ra hiệu.
Động tác rất nhanh còn không kịp đề phòng, có hơi ngưa ngứa, Chu Mịch kinh ngạc hít ngược một hơi, nhìn về phía anh, lại không kìm được cười thành tiếng khanh khách.
Ánh mắt Trương Liễm hơi mang ý phán đoán: “Chắc là không đau nữa rồi nhỉ?”
Lông mày tinh tế của Chu Mịch cong cong, lơ đãng cắn môi, tà tâm nổi lên, được nước lấn tới: “Bây giờ cảm thấy miệng có hơi đau.”
Hai người triền miên hôn trong xe một lúc mới lần lượt xuống xe.
Chu Mịch cầm túi quà thuộc về mình, cùng Trương Liễm trước sau lên tầng.
Vị “con rể tiêu chuẩn” ván đã đóng thuyền này đương nhiên nhận được nghi lễ hoan nghênh đến từ bố Chu mẹ Chu đứng ở hai bên huyền quan, cuối cùng vẫn là Chu Mịch gào lên: “Hai người đừng chen ở đây nữa! Con không thay giày được này!” Hai vị trưởng bối mới hậm hực đi ra xa.
Thời gian bữa tối, bố Chu mỉm cười rót rượu cho Trương Liễm, Chu Mịch đang cắn miệng cốc cốc nước ngọt của mình, nhìn thấy vậy, cô không khống chế được cười thấp một tiếng.
Ánh mắt của bố mẹ tràn đầy chất vấn nhìn về phía cô.
Chu Mịch vội vàng ngậm miệng, căng chặt hai môi, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một bài đăng nhìn thấy trên Weibo sáng nay.”
Trương Liễm liếc cô, lộ ra nụ cười ôn hòa tao nhã, cố ý làm khó: “Sao lại không nói ra cùng vui một chút.”
Chu Mịch nghẹn lại, lừ mắt nhìn anh.
Thấy đôi trẻ cứ mắt qua mày lại, chỉ hận không thể coi đối phương là thức ăn, Thang Bồi Lệ dày công chuẩn bị cả một buổi chiều không khỏi chế giễu: “Hai con nhìn xuống bàn nhiều một chút, trên mặt đối phương làm gì có thức ăn.”
Bố Chu cười ha ha.
Chu Mịch hơi đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục gặm sườn chua ngọt trong bát.
Thang Bồi Lệ đi bê canh đã hầm xong ra, hỏi: “Có phải hai đứa nuôi mèo không?”
Chu Mịch gật gật đầu: “Vâng, nhận nuôi một con mèo lưu lạc, có phải siêu đáng yêu không?”
Thang Bồi Lệ nhìn con gái một cái: “Bản thân con còn không tự lo được, còn nuôi thêm mèo.”
Chu Mịch vừa định phản bác, Trương Liễm đã mỉm cười nói: “Là cháu đưa Chu Mịch đi nhận nuôi.”
Thang Bồi Lệ không biết nói gì: “…”
Chu Mịch lập tức hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang: “Hơn nữa sao con lại không lo được rồi, cho dù con tự mình không lo được, còn có Trương Liễm giúp đỡ mà.”
Thang Bồi Lệ nghẹn lời vài giây, kéo cánh tay chồng mình: “Được được, nói không lại con, con có bạn trai con giỏi, mẹ cũng có, ai không có chồng chứ! Chu Hưng, giúp tôi nói con gái ông đi!”
Cả bàn đều cười vang.
—
Lần lượt tắm rửa xong, Chu Mịch ngồi về trước bàn, tham dự cuộc họp video chạy lại slide với các thành viên trong tổ, Trương Liễm cũng mở máy tính ngồi trên giường trả lời email, hai người yên ổn vô sự, không làm phiền nhau.
Khi không chen lời vào được, Chu Mịch sẽ chống má nghiêng đầu, lén nhìn bạn trai hết sức chuyên chú của mình.
Lần này người đàn ông không mặc quần áo ngủ có kích cỡ túng quẫn của bố nữa, mà là quần áo ở nhà của anh, rõ ràng chỉ là áo phông đen và quần ca rô rất đơn giản, nhưng lại bị dáng người thon dài và ngũ quan tuấn kiệt của anh làm cho vô cùng nổi bật.
Có lẽ là phát giác được cô đang nhìn trộm, Trương Liễm có xu hướng ngước mắt lên.
Chu Mịch vội vàng quay đầu, dẫn đến biên độ động tác của thân trên có hơi lớn, dây tai nghe tình cờ quấn lên cánh tay, bị cô nhất thời kéo ra khỏi rắc cắm trên máy tính.
Cô “a” một tiếng, lo lắng không yên tìm đầu cắm.
“Sao vậy”” Trương Liễm hơi nhổm người dậy.
Cuộc thảo luận rõ ràng đang ồn ào huyên náo trong video lập tức im lặng như tờ.
“Vừa nãy là tiếng của Fabian sao?” Có người hỏi.
“Hình như là vậy.”
“Ha ha ha.” Có người cười khan: “Trùng hợp vậy sao?”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rồi.”
“Rất bình thường rất bình thường ha ha ha.”
“Chào buổi tối Fabian…” Có người nhanh chóng vào vai diễn, thân thiết chào hỏi.
Trương Liễm bình tĩnh không vội, nhả chữ tùy ý: “Chào buổi tối, các vị.”
Mọi người đều sôi nổi trả lời.
Theo sát đó là một khoảng trầm mặc, AM chủ trì cuộc họp video đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta chạy nửa tiếng nữa rồi kết thúc? Đừng làm phiền… Người ta nghỉ ngơi.”
Mọi người lại không hẹn mà cùng cười phụ họa: “Ừ”, “Được đó”, “Có thể”, “Đúng”…
Mặt Chu Mịch đỏ lựng, lập tức mạnh bạo nhét rắc cắm của tai nghe vào.
Thế giới cuối cùng cũng hồi phục lại sự yên lặng.
Chu Mịch ngồi ngay ngắn lại, tắt mic của mình đi, nhìn Trương Liễm ho khan hai tiếng, cười gượng: “Xin lỗi nhé.”
Trương Liễm nhìn cô chăm chú, một lúc sau, anh hơi chau mày, hỏi: “Ngày mai các em có đề án?”
Chu Mịch gật đầu: “Ừm, chín rưỡi ngày mai.”
Trương Liễm nói: “Giúp anh chuyển lời.”
Chu Mịch chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Anh giống như một giáo sư nghiêm khắc, đang đốc thúc học sinh làm đề án tốt nghiệp: “Đừng có nửa tiếng gì cả, chạy cho anh đến khi hoàn mỹ mới thôi.”
Chu Mịch ngoan ngoãn đáp: “… Được.”
Mà cô chỉ dám gõ chữ nói.
Sau khi gửi vào khung trò chuyện, trong tai nghe lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
Một hồi lâu sau, có nhà tạo hình mỹ thuật mới hỏi: “Tai nghe cắm vào rồi sao? Minnie.”
Chu Mịch gõ chữ: [Ừm]
Giọng điệu của nhà tạo hình mỹ thuật như quyền đấm cước đá: “#$%@{*&….”
Chu Mịch vô thức cười ngã ra bàn.
Hơn mười hai giờ, Chu Mịch mới tắt máy tính, lười biếng vươn vai, di chuyển từ trên ghế lên giường.
Mà Trương Liễm đã đang đọc sách.
Cô khom lưng đến bên cạnh anh: “Ha lô lô, em đến ngủ đây!”
Trương Liễm đặt sách xuống.
Chu Mịch dính lên khuỷu tay anh.
Trương Liễm để sách sang một bên, giơ tay kéo cô vào lòng, mặt đối mặt: “Bận xong rồi?”
Chu Mịch gật đầu hai cái thật mạnh: “Ừm, ừm, nhìn thấy nhân viên cần cù tận tụy không quản ngày đêm làm việc như vậy, anh có thưởng gì không?”
Đầu mày Chu Mịch hơi chau lại: “Em muốn thưởng gì.”
Rõ ràng sắc mặt đứng đắn mà giao tiếp, nhưng một tay anh đã xoa nhẹ ở sau eo cô, dần dần hướng xuống dưới, trên da thịt cô có những ổ khóa mật mã không một ai biết, mà anh lại nắm trong lòng bàn tay, luôn có thể giải khóa một cách quen thuộc.
Chu Mịch bỗng chốc như mắc phải bệnh mềm xương, không thẳng được eo trong lòng anh.
Khi tước vũ khí nằm thẳng ra, cô rầm rì: “Lần này trong nhà cũng không có cái đó.”
Trương Liễm nói: “Không sao, anh mang rồi.”
Chu Mịch chun mũi lại: “Anh còn có chuẩn bị mà đến sao?”
Trương Liễm cười nhạt: “Lúc trở về cho mèo ăn thuận tay cầm theo.”
Chu Mịch giả bộ yên tâm víu lên anh, sau đó khi anh phủ người qua hôn cô, cô mới thật thà nói vô cùng khẽ: “Em lừa anh đấy, thật ra em cũng có.”
…
Khi nằm nghiêng ôm lấy nhau một lần nữa, Chu Mịch vừa lòng thỏa ý cọ cọ vào trong lòng người đàn ông, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, giống như muốn đóng quân lâu dài ở trong đó.
Trương Liễm không nhịn được dùng cánh tay kìm chặt cô.
Chu Mịch bị ôm chặt, lập tức dùng nắm đấm cảnh cáo.
“Em sắp bị nghẹn chết rồi…” Cô nghiến răng kháng nghị.
Lồng ngực Trương Liễm chấn động phát ra tiếng cười ở tần số thấp: “Đây không phải như em mong muốn sao?”
Quẫy một lúc, anh mới buông cô ra: “Ngủ đi, ngày mai em còn phải đề án.”
Khóe môi Chu Mịch cong lên, ngón tay khẽ gõ gõ ở sau lưng anh như đang đánh đàn, trái tim tràn đầy tình cảm ấm áp: “Được, ngủ ngon.”
Lẳng lặng ôm nhau, Chu Mịch đột nhiên nhớ ra gì đó, cả người khựng lại, tiếp đó khẽ giọng nói: “Hình như em quên một chuyện.”
Trương Liễm chống cằm lên trán cô: “Cái gì?”
Chu Mịch hắng cổ họng, vô cùng trịnh trọng: “Hôm qua em đáp ứng với anh ngày nào cũng nói em yêu anh, hôm nay quên nói rồi.”
Trương Liễm nói: “Ồ, vậy thì nói đi.”
Chu Mịch nhất thời đưa ra điều kiện: “Anh nói trước rồi em nói.”
Trương Liễm bình tĩnh khiếu nại: “Anh cũng không đáp ứng với em ngày nào cũng nói.”
Chu Mịch bắt đầu quấy nhiễu không buông như hộp băng cát-sét: “Cứ muốn anh nói cứ muốn anh nói cứ muốn anh nói…”
Trương Liễm không có cách nào với cô: “Được thôi, Chu Mịch, anh yêu em.”
Chu Mịch lập tức tràn ra tiếng cười có hàm lượng đường rất cao, lại bạc tình trong vài giây, giọng lạnh nhạt như người máy: “Ồ, em cũng yêu anh.”
Anh nghe ra được, nhéo một cái lên eo cô, đau đến nỗi Chu Mịch khẽ kêu lên, trở tay nhéo lại anh.
Tuy rằng diện tích chiếc giường nhỏ có hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình hình chiến sự đang giằng co.
Mà kết quả cuối cùng quả nhiên là, không đấu lại.
Khi bị giam cầm dưới thân người đàn ông, Trương Liễm nhìn xuống cô: “Nói lại, nghiêm túc nói.”
“Em không.” Vẻ mặt cô thà chết cũng không chịu khuất phục nghiêng đầu.
“Không thì đừng có ngủ.” Anh dù bận vẫn ung dung.
Lần này Chu Mịch không có cách nào, một lúc sau, cô ngoảnh mặt lại, trong mắt vụt qua tia giảo hoạt: “Anh lại gần một chút.”
Trương Liễm nghiêng qua.
Cô dán lên tai anh, giống như đang gầm thét trên ngọn núi yên tĩnh, mỗi một chữ đều kéo một hơi thật dài, khẩu âm tương tự tiếng Thiểm Tây: “Trương… Liễm… Em… Yêu… Anh…”
Trương Liễm bị chọc cười, bất lực hôn hôn lên má cô, cuối cùng nghiêm túc mà đứng đắn trả lời: “Anh cũng yêu em.”