Hứa Nhất Thanh xuất viện, Hà Bân không tới. Mà buổi tối lúc tôi về, Hứa Nhất Thanh đã thu dọn hành lý rời đi.
Bọn tôi vừa vào cửa, đã thấy hắn xách hành lý ra ngoài.
Tôi nghi hoặc, trong lòng lộp bộp, cảm giác có chuyện không may đã xảy ra.
– Anh đi đâu vậy?
Hứa Nhất Thanh phức tạp nhìn tôi, dừng chân:
– Tôi rời đi.
– Cậu có biết lần này rời đi sẽ có kết cục gì không?
Trịnh Uyên nói thẳng.
Hứa Nhất Thanh có vẻ cực kì đau khổ, hắn một tay cẩm hành lý, một tay cầm điếu thuốc.
Nhưng không hiểu sao hắn vừa rút điếu thuốc ra đã cất về, sau đó thở dài.
Tôi cảm thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, giống như có chuyện gì mà chúng tôi không biết, nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng, chỉ nói:
– Là tôi có lỗi với Hà Bân.
Nói xong, hắn tiếp tục bước đi.
Tôi nhịn không được nói lớn:
– Anh đây là buông tay sao?
Hắn quay đầu lại, kiên định nói:
– Không.
Hứa Nhất Thanh dù nói vậy, nhưng vẫn không dừng bước, lần này đi không biết bao giờ sẽ gặp lại. Mà đoạn tình cảm này của Hà Bân cũng đến đây là kết thúc.
Tôi bất đắc dĩ, quay sang hỏi Trịnh Uyên:
– Giờ em nên làm gì?
Trịnh Uyên hiển nhiên cũng vô lực như tôi.
– Anh cũng không biết.
Sau đó vài ngày, Hà Bân không nói chuyện, cũng không đi làm. Nếu không phải không thể không ra cửa thì cậu ấy cũng không thèm ra.
Tôi nhìn không được, dùng chìa khóa mở cửa phòng, mới lôi cậu ấy ra khỏi ổ chăn.
– Hà Bân, mày vậy không ổn, đàn ông lên nào.
Tôi có chút hận sắt không thành thép.
Cậu ấy suy sút ngồi lên, không vui vẻ như xưa. Cậu ấy nhìn tôi:
– Thời Niên, mày với Trịnh Uyên rất tốt. Mày không phải tao, mày không hiểu.
Cậu ấy oán trách tôi, tôi cũng không biết nói gì.
Thật vậy, tôi quá nóng vội, muốn cậu ấy tốt lên, lại quên mất tôi không trải qua nỗi khổ của cậu ấy. Cho dù là từng chia tay, nhưng vẫn rất hòa bình tách ra.
Tôi không còn cách khác, chỉ nói:
– Hứa Nhất Thanh nói, hắn sẽ không buông tay.
Từ lúc đó, Hứa Nhất Thanh cũng không liên hệ với chúng tôi. Mà Hà Bân ở lại đây một đoạn thời gian rồi cũng chuyển đi.
Vốn là bốn người vui vẻ ở chung, nay đều đi hết chỉ còn tôi với Trịnh Uyên.
Ngày ngày trôi qua cũng không tốt như tưởng tượng, mọi chuyện có chút rắc rối.
Ngày Hà Bân chuyển đi, tôi có khuyên. Nhưng cậu ấy chỉ cười, nói ở lại cũng chỉ chen ngang giữ tôi với Trịnh Uyên.
Nói trắng ra là bọn tôi quá hạnh phúc làm cậu ấy thấy nhớ nhung, cậu ấy không muốn ghen tị, sợ không khống chế được cảm xúc cãi nhau với bọn tôi.
Trịnh Uyên nói:
– Được, cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân.
Nói xong, Hà Bân rời đi.
Cửa đóng, tôi trừng Trịnh Uyên, trách ảnh không giúp tôi.
Thật ra nói vậy, tôi cũng chỉ là nhìn bộ dáng “Bọn bạn xa lánh” của Hà Bân mà không đành lòng thôi.
Trịnh Uyên ngồi trên sô pha, hai tay khoanh lại:
– Còn cách nào đâu.
Tôi cảm thán:
– Hứa Nhất Thanh thật là…
Không có Hà Bân với Hứa Nhất Thanh, cuộc sống trở nên yên ắng lạnh lùng rất nhiều, như năm mới ấy, cũng không còn cảm giác sắp sang năm nữa, bởi vì lần này bọn họ cùng không quay về nữa.
Chỉ còn bọn tôi, mắt to trừng mắt nhỏ