May mà vết thương không nặng, chỉ nằm viện một ngày là được ra. Rõ ràng mình Trịnh Uyên đón tôi là được, vậy mà Hà Bân cứ nằng nặc đòi đi cùng Hứa Nhất Thanh tới bệnh viện, nói gì mà tẩy trần cho tôi, dẫn tôi tới quán ăn.
– Ôi shit, tao chỉ nằm có một ngày thôi, không cần đâu.
Tôi nói.
Trình Uyển đương nhiên đồng ý với tôi, mà Hà Bân có vẻ rất không chịu.
Cậu ta nhìn Trịnh Uyên, rồi nhìn Hứa Nhất Thanh, mặt rất chi âm mưu nói:
– Hứa Nhất Thanh, hay là anh…
Chúng tôi ba người cười lớn. Hứa Nhất Thanh cũng đã nghĩ tới, xoa đầu cậu:
– Tuân mệnh.
Nói chớ Hà Bân ở chung với Hứa Nhất Thanh lâu như vậy, công lao chắc ở tài nấu nướng của Hứa Nhất Thanh. Mấy năm trước Hứa Nhất Thanh làm đầu bếp trong một quán đồ Trung Quốc, bây giờ đã tự mở một nhà hàng riêng nhỏ về đồ Tây. Tuy thường ngày Hà Bân hay than sao bản thân lại tìm bạn trai làm đầu bếp, thật ra là rất đắc ý đi.
– Cậu muốn ăn mà cứ tìm cớ.
Trịnh Uyên nói.
Hà Bân khó chịu:
– Vậy anh đừng ăn.
Hứa Nhất Thanh liên tục giữ Hà Bân lại:
– Anh ăn, anh ăn.
Hà Bân quay đầu,
– Anh ăn cái bíp.
Chúng tôi một đường cười nói, về nhà. Hứa Nhất Thanh kéo Hà Bân đi chợ rau, tôi cũng kéo Trịnh Uyên vô góp vui.
Hứa Nhất Thanh mua một đống đồ ăn, Hà Bân nói mua két bia về. Cậu ta vào nhà đã ngồi phịch xuống sô pha, nói:
– Mẹ nó, mệt chết.
Tôi xoay người nhìn cậu ta, cậu ấy cáu lên:
– Nhìn gì?
– Nhìn xem mày chết chưa.
Cậu ta “hừ” một tiếng,
– Sát vậy, muốn hôn hẻ?
Nói xong đứng thẳng dậy hôn tôi một cái.
Tôi nghe “ầm” một tiếng, đầu óc chết máy. Cứng ngắc quay đầu thấy mặt Trịnh Uyên đen thui, chỉ có Hà Bân vẫn bình tĩnh như vậy.
Trình Uyên chân dài nhào qua, ôm tôi hét về phía phòng bếp:
– Hứa Nhất Thanh, nam nhân của cậu dám đùa giỡn luu manh.
Lời này nói từ miệng Trịnh Uyên cứ bất hợp lý chỗ nào ấy, uổng cho vẻ mặt thanh-niên-nghiêm-túc của ảnh.
– Gì chứ gì chứ, hôn một chút có chết ai đâu.
Chỉ thấy Hứa Nhất Thanh thân buộc tạp dề chạy tới:
– Ai cơ, nam nhân ai đùa giỡn lưu manh?
Hắn ngơ ra.
Hà Bân cười đểu:
– Nam nhân của anh, đây nè.
– Anh mới là nam nhân của em.
Hứa Nhất Thanh cãi lại.
– Đó không quan trọng, quan trọng là… cậu ta lại hôn Thời Niên!
Trình Uyên từ trước tới nay chiếm hữu dục vẫn rất lớn, dùng từ “lại” cũng không kì lạ.
Hứa Nhất Thanh nghe vậy “Ồ” một tiếng, xoay người hôn Hà Bân một ngụm, lại nói:
– Đánh dấu xong, ấn ký của Thời Niên đã bị tôi hôn đè lên rồi.
Trịnh Uyên mặt càng đen hơn:
– Cậu mẹ nó hôn gián tiếp Thời Niên!
– Trời địu!
Hứa Nhất Thanh che miệng nói.
Tôi đứng dậy muốn can, nhưng cảm thấy Trịnh Uyên như thế cũng rất đáng u=yêu, vì thế đứng ngoài nhìn.
Hà Bân không biết từ khi nào đi tới cạnh tôi, nói vào tai:
– Hai người bọn họ có khi nào lăn chung vào một chỗ không?
–????
– Hai công tất có một thụ!
Cậu ta cười, chọc chọc điện thoại.
– Weibo đều nói thế.
–!!!
Thật vất vả mới để bọn họ thôi chì chiết nhau, Trình Uyên mới thả Hứa Nhất Thanh đi nấu cơm. Thế là bữa cơm này tự nhiên chuyển từ xơm trưa thành cơm chiều.
Đồ ăn vừa lên bàn, Hà Bân đã mở bia nói:
– Mau mau mau, mỗi người một lon.
Tôi vừa mới cầm lấy đã bị Trình Uyên giựt lấy.
– Không cần đầu nữa hả? Bị chưa lành đâu.
Tôi bị mắng tới ngoan, chỉ có thể ăn đĩa rau trước mặt.
Rượu với đồ ăn vào bụng, Hà Bân uống nhiều nhất. Uống rượu kém, tửu lượng không tốt, uống lại nhiều, say cũng nhanh.
Sau đó…
Cậu ấy say khướt, nói mấy chuyện chúng tôi đã nghe tới chán, nói Hứa Nhất Thanh có bao nhiêu khuyết điểm. Nhưng hôm nay lại nói một chuyện khác, cậu ta nói chuyện về bạn trai cũ.
Thôi xong! Ngăn không kịp rồi!
Lúc đó tôi còn chưa quen Hà Bân, nghe được chuyện của cậu ấy với bạn trai cũ.
Chả người yêu nào muốn nghe chuyện về NYC cả, Hứa Nhất Thanh không ngoại lệ.
Hắn giận tái mặt, kéo Hà Bân về phòng.
– Cậu ấy uống say, tôi dẫn cậu ấy đi nghỉ.
Tôi cùng Trình Uyên hai mặt nhìn nhau:
– Thôi xong, cãi nhau to rồi.