Truyền Kì Bát Nháo Hội

Chương 10

Ở giang hồ có một truyền kì, đến đứa trẻ ba tuổi còn biết tại phái Không Động có Thanh Sương kiếm, do đích thân chưởng môn nhân đầu tiên rèn ra. Thân kiếm bằng sắt nung rồi rèn liên tục bốn mươi chín ngày. Đến mùa xuân ngâm trong nước Bích Dao Trì trên núi Hổ Oa.

Nghe nói thân kiếm mảnh như cánh chuồn chuồn, mảnh đến mức một giọt sương đọng trên lười kiếm cũng có thể chẻ làm đôi, màu đỏ sậm như ráng chiều tà. Lại nghe nói, Thanh Sương kiếm một kiếm chém ra có thể san rừng, chẻ núi, uy lực vô hạn.

Ngươi không tin ư?

Đúng vậy, truyền thuyết giang hồ thật khó tin. Hơn nữa, thứ gọi là báu vật, có mấy ai được thấy tận mắt, sờ tận tay.

Ít lâu trước, Na Dương tiểu thư ở giữa đại hội võ lâm, khẽ cười mỉm, dùng chiếc quạt, tao nhã mà che đi nửa gương mặt.

“Các người thật là nông cạn! Vốn chỉ nghe Thanh Sương kiếm lợi hại như thế nào, uy lực ra sao, nhưng bí mật thực sự có thể khống chế thiên hạ thì mấy người biết được!”

Vì tin đồn này mà người người kéo lên phái Không Động đòi xem bảo vật cho bằng được, lại bị muôn vàn bãy rập đuổi về.

Lại ít lâu sau, có tin đồn rằng Mạc Lăng đã trộm được kiếm rồi, từ đó mang theo kiếm biến mất trên giang hồ.

Mà tin đồn trên giang hồ, chủ yếu là do Na Dương mà ra.

Thanh Sương kiếm có huyền cơ? Quả thật có huyền cơ.

Sáng sớm tỉnh dậy, Mộ Nhược Ngôn bị lạnh mà tỉnh, thấy mình đang ngủ trên nền miếu hoang lạnh ngắt, co ro như con tôm, đối diện với đại mỹ nữ Bạch Cẩm Y thì liền bối rối, cười hì hì.

“Bạch tiểu thư, hôm qua ta ngủ quên mất rồi!”

Bạch Cẩm Y hai mắt đã có hai vòng lớn, hiển nhiên là ngủ không ngon, khách khí nói.

“Không sao, cũng đến phiên ta thức trực mà!”

“Hôm qua cái huynh mặc áo đen khiêng huynh từ trên nóc nhà xuống, huynh ngáy như lợn ấy, lại quẫy đạp linh tinh, còn ầm ĩ đòi ôm tỷ tỷ nữa, hại đệ chẳng ngủ được gì cả!”

Tiểu vương gia Hách Mi hồn nhiên oán trách. Mộ Nhược Ngôn ngượng ngùng đỏ mặt. Y bình thường ngủ cũng không xấu tính lắm, hôm qua chắc tại uống rượu say.

“Ta… xin lỗi. À, mà Na Dương tiểu thư đâu rồi?”

“Cô ta đi rồi!”

Hôm qua nửa đêm, Hoa Nhược Song rời đi, đến lúc này cũng chưa trở về, ngựa của cô ta cũng không thấy đâu, hiển nhiên là bỏ đi rồi. Dù gì ban đầu cũng không chung đường, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, không nhất thiết phải bước tiếp cùng nhau. Nghĩ vậy, nhưng vị Na Dương tiểu thư kia không từ mà biệt cũng làm cho người ta oán trách.

Buổi sáng, bọn họ ăn uống qua loa rồi cũng lên đường.

“Nhược Ngôn ca ca, huynh thuộc phái Không Động mà! Vậy huynh nói xem Thanh Sương kiếm là như thế nào?”

Tiểu vương gia Hách Mi híp híp hai mắt, giả bộ dễ thương hỏi. Mộ Nhược Ngôn vừa đánh xe ngựa vừa trầm ngâm trả lời.

“Chỉ là một thanh kiếm mà thôi!”

“Vậy tại sao mấy người các huynh đều phải tìm cho bằng được?”

“Người trong giang hồ đều phù phiếm như vậy!”

“Cả huynh nữa sao?”

“Đúng vậy!”

Mộ Nhược Ngôn cười cười ôm tiểu vương gia vào lòng, còn nhéo nhéo hai má, thật cưng nựng mà nói.

“Trước kia ta cũng có một tiểu muội, chỉ lớn hơn đệ một chút thôi, muội ấy dễ thương lắm, cũng hay hỏi linh tinh, y như đệ. Nhưng mà cách đây khoảng một năm muội ấy đã biến mất rồi!”

“Huynh không đi tìm tiểu muội của huynh à?”

“Không cần, muội ấy rất thông minh, thông minh hơn ta nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu. Trước đây muội ấy là người gác kiếm trên núi Không Động!”

Bọn họ một đường đi thẳng, không nghỉ lại nhiều, thỉnh thoảng bị bọn bịt mặt tập kích đều có Mộ Nhược Ngôn Mộ thiếu hiệp ra tay dẹp loạn. Bạch Cẩm Y lo lắng cho tiểu vương gia Hách Mi cùng tiểu muội Tịnh Yên đi theo sẽ mệt mỏi, nhưng bọn họ đều không muốn tách ra, cuối cùng chính nàng lại thành người mệt mỏi vì lo bảo vệ cho hai người bọn họ.

Đối mặt với tiểu muội Tịnh Yên rụt rè,  đôi mắt lúc nào cũng đẫm nước, quả thực là không còn cách nào.

“Ta…ta… Ta đã không còn chỗ nào để về rồi, có thể đi theo mọi người không? Ta có thể nấu cơm, giặt giũ, chẻ củi… Gì cũng được.”

Mộ Nhược Ngôn mềm lòng xua tay, đơn giản nói.

“Giữ nàng ấy ở lại đi!”

Vì vậy mà bọn họ đi theo một tổ hợp năm người kì quái như thế này. Người thứ năm, Hoàng Phủ Ám Minh, qua một đêm kia lại càng âm trầm.

Tại Sơn Dương trại…

Dao Dao ngồi thẫn thờ bên giường của Mạc Lăng. Người kia đã được thay y phục bạch sắc sạch sẽ, trên người cũng đã được xử lý vết thương, thế nhưng vẫn không tỉnh lại. Hắn ngủ liền hai ngày, gương mặt gày yếu, mỏi mệt, khác hẳn với vẻ suất khí ngạo kiều ngày thường, Dao Dao nhìn mà đau lòng, lặng lẽ lau mồ hôi cho người đang nằm trên giường.

“Huynh xem, ta còn không có khăn tay của nữ tử, đành dùng khăn vải bố lau cho huynh, chắc huynh chán ghét ta lắm!”

Nàng khẽ mỉm cười, lại lo lắng người này có thể cứ thế mà ngủ mất, không bao giờ tỉnh dậy không?

Lăng, là nỗi của ta.

Nếu như ta chỉ là một nữ tử bình thường, ta nhất định sẽ làm mọi cách để quấn lấy huynh, bắt huynh phải lấy ta làm vợ. Ta chỉ muốn được gả cho huynh thôi.

Thế nhưng, không kịp nữa rồi…

Dao Dao yên lặng rơi lệ, giọt nước mắt theo đường nét gương mặt xinh đẹp, rơi xuống mu bàn tay của Mạc Lăng.

“Cha nuôi!”

Nhược Hy khẽ gọi.

“Những người kia đâu rồi?”

“Những người nào?”

Dao Dao đờ đẫn hỏi lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm đến người đang nằm trên giường, không nhìn đến tiểu nữ tử kia.

“Những người anh em ở trong Sơn Dương trại, còn có đám chó mèo mà cha nuôi nhặt về…”

“Ta cho họ đi rồi!”

Giọng nàng nhẹ bẫng. Nhược Hy khẽ nhíu mày, tay bê khay đồ ăn cũng không động.

“Cô cũng nên rời khỏi đây rồi!”

“Cha nuôi…”

Dao Dao ngắt lời, lạnh lùng nói.

“Nực cười, cô thực sự nghĩ ta là cha nuôi của cô được sao?”

Nhược Hy sững sờ. Dao Dao nhìn chằm chằm Mạc Lăng vẫn không hề có giấu hiệu tỉnh lại, dịu dàng mà lau mồ hôi trên trán và trên cổ. Nàng nhớ người này khi mang Mạc Lăng trở về, cả hai trên người toàn là máu, thế nhưng không có chút máu nào là của Đỗ Khinh Vãn cả. Những tên bịt mặt đằng sau núi cũng là do một tay người này giết?

“Đi đi!”

“Người vì Mạc Lăng mà làm đến mức này? Người thực sự yêu hắn? Tại sao người lại yêu hắn?”

“Ta không biết!”

Ban đầu chỉ là muốn ở cạnh ai đó thôi, ta chỉ muốn biết được cuộc sống của một người bình thường như thế nào, một nữ nhân bình thường là như thế nào? Gặp được huynh chỉ là tình cờ, thế nhưng ta nếu có cơ hội, nếu như có thể chọn lại một lần nữa, ta vẫn muốn cả đời ở lại bên cạnh huynh.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo kề ngay cổ, Dao Dao khẽ nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau, môi nhếch lên tạo thành một đường cong vừa phải.

“Hy Hy muốn giết ta sao?”

“Người thực sự là Hắc Dạ Thiên Sát?”

“Ta nói không phải thì Hy Hy cũng đâu có tin.”

Ở một nơi nào đó, Mộ Nhược Ngôn vừa kể rằng muội muội của y là người giữ kiếm trên núi Không Động. Y cũng nói, muội muội của y đã biến mất từ một năm trước, nàng tên là Mộ Nhược Hy.

Nhược Hy cười gằn, huy kiếm tấn công về phía Dao Dao. Đột nhiên, Dao Dao trợn to mắt, thét lớn.

“Cẩn thận!”

Từ trên đai lưng quấn quanh vòng eo mảnh, nàng rút ra lưỡi kiếm mỏng như cánh chuồn chuồn, màu đỏ thẫm, lưỡi kiếm linh hoạt trong không khí, sắc bén vô cùng, đâm thẳng vào cổ họng tên hắc y nhân đằng sau lưng Nhược Hy. Máu bắn thẳng lên không trung, văng lên mặt cả hai ngươig, lập tức năm hắc y nhân xuất hiện. Nhược Hy hoảng sợ, giật lùi về đằng sau ba bước, không dám tin nhìn vào người trước mặt. Dao Dao đã vào trạng thái chiến đấu, toàn thân là sát khí, khác hẳn với một Đỗ Khinh Vãn lúc nào cũng tươi cười ngốc nghếch.

Lúc này, Nhược Hy đột nhiên hoảng sợ, cũng nhận thức rõ, nguời này không phải là cha nuôi của nàng, mà là sát thủ đệ nhất.

Trên tay Dao Dao là Thanh Sương kiếm trong truyền thuyết, nàng cười đến qủy dị.

“Quả nhiên… Quả nhiên… Thanh Sương kiếm ngay từ ban đầu đều ở chỗ người.”

Thanh Sương kiếm cách đây một năm đã bị một người hành tung qủy dị cướp đi mất, chuyện này không bị đồn rộng rãi trên giang hồ, thế nhưng Nhược Hy biết người này lợi hại cỡ nào, tàn nhẫn cỡ nào. Thanh Sương kiếm mà Mạc Lăng trộm được chỉ là giả, nếu vì một thứ không có thật mà liều mạng đến mức này, nếu hắn biết được, có phải sẽ tức đến chết không. Nhược Hy không hiểu sao lại có chút đồng tình với Mạc Lăng.

“Ngay từ đầu là người tính kế hắn?”

“Sợ rồi à? Chưa từng giết người bao giờ đúng không? Đúng là trẻ con…”

Dao Dao cười lạnh ném Thanh Sương kiếm vào tay Nhược Hy, vẫn còn đang ngây người.

“Mang kiếm của cô và Mạc Lăng rời khỏi đây, nhanh lên!”

“Còn cha nuôi thì sao?”

“Những thứ này đuổi theo ta, ta vốn dĩ không thể thoát được!”

Nhược Hy vẫn còn không muốn đi, nhanh tay đỡ kiếm của một hắc y nhân muốn chém vào Mạc Lăng. Thấy nàng còn chần chừ không quyết, Dao Dao hét lớn.

“Đi mau, nếu không thì không kịp mất!”

Lúc này, một mình Dao Dao phải đối phó với ba hắc y nhân, không hề có ưu thế gì cả, mà xem chừng nàng đã chống đỡ không nổi rồi. Nhược Hy cũng đã bỏ lỡ mất cơ hội có thể thoát được, chỉ chống đỡ hai tên hắc y nhân, vừa phải bảo vệ Mạc Lăng.

Bọn này có võ công thật là khá, khỉ thật, rốt cuộc là bọn nào?

Tại sao hôm trước Hắc dạ có thể điên cuồng chém giết chúng nhưng hôm nay chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ? Nhược Hy nghi ngoặc không hiểu. Bọn hắc y nhân dường như cũng rất e sợ, chỉ đánh thăm dò, hết sức cẩn trọng, nhưng rốt cuộc là chúng e sợ điều gì?

Võ công của Hắc dạ rốt cuộc là đến giới hạn nào?

Đúng lúc này, có một bóng trắng từ cửa sổ phi vào, ngay lúc Dao Dao sắp thất thủ mà ngăn chặn lưỡi kiếm trên đầu nàng, rất thành thục mà thay nàng ứng chiến, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân một loạt.

“Có một vị bạch y cô nương nói cho ta biết bằng hữu của cô ấy ở Sơn Dương trại đang bị thương. Xem ra ta đến đúng lúc rồi?”

Dao Dao ngã trên mặt đất, ôm lấy vết thương bên vai phải, khẽ cười.

“Đa tạ, Na Dương tỷ!”

===============================

[HẬU TRƯỜNG]

Tác giả: “Cảm giác làm công chúa ngủ trong rừng như thế nào, Mạc công tử?”

Mạc Lăng: “Rất tốt, không tin thì ta cho ngươi ngủ luôn không cần tỉnh!”

Nhan đề đúng cho chương này: Mộ Nhược Ngôn tán gái lạ, Mạc Lăng hôn mê mãi không tỉnh, các chị em tranh thủ thả bách hợp!
Bình Luận (0)
Comment