Truyền Kì Bát Nháo Hội

Chương 2

Mạc Lăng: Ta là thiên hạ đệ nhất đạo tặc, giỏi khinh công.

Hoa Nhược Song: Ta là kẻ biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ.

Mộ Nhược Ngôn: Ta có biết chút chút về ám khí.

Bạch Cẩm Y: Ta là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, hơn thế nữa là cao thủ dụng độc.

Hoàng Phủ Ám Minh: Tiểu Cẩm Y sai rồi, mặc dù ta là nam nhưng ta chính là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân nhé.

Dao Dao: Ta giỏi ba môn cướp, giết, hiếp phối hợp.

Yến tỷ: Ta chỉ nuôi chó!

Hàm Yên muội muội muội cảm thán: “Các tỷ quả nhiên là…”

Nhược Hy: “….”

============================

Chương 2: Trên đường về nhà nhặt được một con mèo.

..

“Châm đèn lên đi!”

“Nhưng tiểu thư, đêm nay đã khuya lắm rồi.”

“Ta bảo châm đèn thì cứ châm đèn, đêm nay sẽ có khách tới…”

Nữ tử hờ hững đáp, ánh mắt lơ đãng lướt ra ngoài cửa sổ, từ lầu cao nhìn xuống kinh thành. Ngoài kia là nơi phồn hoa đô hội bậc nhất, cũng chẳng vương một ánh đèn mờ, trăng hôm nay cũng chẳng sáng, trong đêm tối khẽ nghe người thị nữ dạ một tiếng rồi đi châm đèn. Cả căn phòng sáng bừng lên, nữ tử ngồi bên cửa sổ với gương mặt trắng nõn như bạch ngọc, trường sam màu lam nhạt, phong thái vô cùng tao nhã, có thể mê đảo chúng sinh, chỉ có điều nàng quá hờ hững với thế gian vạn vật mà thôi.

“Ngươi cũng lui xuống đi.”

“Dạ, tiểu thư!”

Thoắt cái, trong phòng chỉ còn lại một người, nữ tử cô độc đánh cờ, trong đêm khuya càng toát ra vẻ thanh tịch.

Một tiếng cười khẽ phá hư không khí thanh tịch ấy.

“Quả không hổ danh Na Dương tiểu thư, biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ. Cô đoán được ta sẽ đến, vậy đoán được ta đến vì chuyện gì không?”

Người nói là một hắc y nhân mang mặt nạ cáo, trên mặt nạ vẽ một cái miệng cười đến qủy dị. Người này có nửa mái tóc đen tuyền, một nửa bạc trắng, tóc rũ xuống che nửa gương mặt. Hắn ta đang ngồi vắt vẻo trên xà ngang, như một con cáo, cười đến xảo quyệt.

Na Dương tiểu thư Hoa Nhược Song khẽ nhíu mày, cũng cười.

“Đại khái là có thể đoán được nhưng nếu công tử không chịu nói ra thì ta khó lòng trả lời rồi.”

“Ta muốn tìm một người.”

“Công tử muốn lấy cái gì để trao đổi đây?”

Kẻ đeo mặt nạ cáo ngẩn người.

“Trao đổi…?”

“Chúng tôi là nơi buôn bán, thông tin không thể cho không được.”

Hoa Nhược Song không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào bàn cờ của nàng, đặt xuống một quân đen, xem ra ván cờ sẽ nhanh chóng đi đến kết cục. Chỉ nghe vèo một tiếng, một viên ngọc lục bảo cắm thẳng vào bàn cờ, công phu không tệ.

“Thế này đủ chưa?”

Mặt Nạ Cáo nhíu mày khó chịu. Chỉ tiếc qua lớp mặt nạ không nhìn ra hắn tức giận, hơn nữa Nhược Song cũng không hề ngước lên nhìn.

“Người đó có nhờ ta nhắn lại với công tử, nhân duyên trong thiên hạ hà tất phải cưỡng cầu, từ bỏ được thì nên từ bỏ đi!”

Giọng nàng nhẹ như chuông bạc, nghe không ra vui buồn. Bỗng nhiên người mang mặt nạ cáo cười lớn, cười không ngừng, đến khản giọng.

“Ha hả, nói ta bỏ ư? Nào có chuyện đơn giản thế? Ta vì người đó mà bạc đi nửa đầu, vì người đó mà lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm nay. Bảo bỏ, vì sao phải bỏ?”

Hoa Nhược Song lại tiếp tục nhíu mày. Người nửa đêm đeo mặt nạ cáo, có mái tóc nửa đen nửa bạc này, trên giang hồ chỉ có một, chính là Hoàng Phủ Ám Minh, là một đại ma đầu. Nhưng lúc này hắn thật đáng thương, cũng thật vô lý. Chẳng qua chỉ là một người, đáng để hắn như vậy sao?

“Nếu hôm nay không tìm được người kia thì…ta đành ở lại đây vậy.”

Hắn cười càng dữ dội, cầm lưỡi dao sáng bạc quét một đường trong không khí, âm gió xoẹt xoẹt, vài sợi tóc của nàng rơi xuống.

“Cô không sợ ta à?”

Hoa Nhược Song khẽ nhắm mắt lại, cười mỉm, tay xoa xoa mi tâm.

“Sợ, rất sợ, người quả thật rất đáng sợ.”

Cũng rất đáng thương. Nàng mở tủ gỗ đằng sau lưng lôi ra một chiếc hộp khảm vàng, trong có một miếng bạch ngọc.

“Đây hẳn là đồ của Hoàng Phủ công tử, cố nhân nhờ ta trả lại. …Còn nếu công tử không muốn nhận, thì hãy nói trực tiếp với người đó đi.”

Ngừng lại một chút, nàng lại hạ xuống một con cờ đen, ván cờ biến chuyển, nàng lại không nhìn ra được kết cục nữa. Khẽ thở dài.

“Ta chỉ biết, Thanh Sương kiếm ẩn chứa huyền cơ. Tìm được kiếm là tìm được người, cũng tìm được đáp án mà công tử muốn biết.”

Bóng tối che khuất đi Hoàng Phủ Ám Minh, hắn yên lặng một lúc lâu, mới tiến tới, cầm miếng ngọc bội lên, nói.

“Đa tạ!”

Thoáng cái, người trong phòng biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại một mình nữ tử, mắt không rời khỏi bàn cờ.

“Người đâu!”

“Dạ, tiểu thư!”

“Tắt đèn, đi ngủ. À mà đừng quên lấy dao con nạy viên ngọc này ra. Người giang hồ thật là, ngọc chứ phi tiêu đâu mà phóng như đúng rồi…”

Hoa Nhược Song nói một lèo, mất hoàn toàn khí chất ban nãy, lại khẽ hừ hừ, tên ôn thần kia rốt cuộc cũng chịu đi. Tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn viên ngọc bé bằng đầu ngón tay trỏ đục một lỗ trên bàn cờ, khép nép nói.

“Tiểu thư à? Người làm như vậy có đáng không, được viên ngọc mà mất hẳn miếng bạch ngọc, nhìn như nào cũng thấy lỗ.”

Nàng bật cười.

“Nha hoàn ngốc, ngọc kia mua được mười miếng bạch ngọc, không thì sao ta chịu nhả bạch ngọc ra.”

Dừng lại một chút, nàng uống một ngụm trà lớn lấy giọng, phanh áo ngực, thở dài thườn thượt.

“Mai có lẽ ta phải xuất môn một chuyến. Ta tự xưng là biết tất cả chuyện trong thiên hạ, nhưng lại không nhìn ra kết cục, chẳng phải nên đi để tận mắt chứng kiến sao? “

“Tiểu thư, giang hồ nguy hiểm lắm, người lại liễu yếu đào tơ, chi bằng để nô tì đi cùng!”

Hoa Nhược Song khinh bỉ nhìn tiểu nha hoàn.

“Ngươi biết võ công không?”

“Không ạ!”

“Biết ám khí?”

“Không luôn!”

“Biết dụng độc?”

“Cũng không!”

“Vậy thì đòi đi làm cái gì, ngoan ngoãn lo chuyện của mình đi, đến sáng mai mà không nạy được ngọc ra, xem ta cho ngươi khỏi ăn cơm.”

Tại một nơi nào đó trong kinh thành, tiểu nha hoàn khóc không ra nước mắt, Hoa Nhược Song vui vẻ đi ngủ.

_______

Một nơi khác cách kinh thành ba trăm dặm, Sơn Dương trại…

“Cha nuôi, ngươi mang thứ gì về thế này?”

Nhược Hy bĩu môi, Đỗ Khinh Vãn nằm vắt chân lên cái đệm da hổ ở giữa gian trại hưởng thụ trà do con gái nuôi bưng tới.

“Nhược Hy đừng giận mà, là như thế này. Hôm qua ta nghe nói sau núi có sơn trà, liền muốn đi hái cho ngươi, lúc về nhặt được hắn.”

“Kể cho rõ ràng!”

Nhược Hy nghiêm mặt.

“Ta thấy hắn quá tội nghiệp, quá rách nát, quá thiếu thốn, cả nhà chỉ có cái đàn rách, lại yếu ớt không thể bảo vệ bản thân mình, ta đòi phí mãi lộ cũng không có. Thật là đáng thương a! Liền mang về!”

Đỗ Khinh Văn nói một lèo, còn giả bộ đáng thương, chớp chớp mắt nhìn Nhược Hy. Nàng hít một ngụm khí lạnh, lại đánh mắt về nhìn cái kẻ mặc đồ trắng đã bẩn thành màu cháo lòng, cực kì nhếch nhác, bị trói nghiến trong góc. Bị cha nuôi nói thành như vậy, hắn cũng đen mặt rồi, mà nhìn thế nào cũng là một kẻ không tầm thường.

“Cha nuôi à! Ta không muốn nói gì người, mọi khi ngươi nhặt về mèo hoang, thỏ hoang thì thôi đi, nhưng đây rõ ràng là một tên rất đáng nghi. Hơn nữa ngươi nhìn điểm nào ra hắn không có tiền, độc cây đàn kia thôi đã hơn cả cái sơn trại của người rồi.”

“Đừng động vào đàn của ta!”

“Đắt như thế thật sao?”

Mạc Lăng và Đỗ Khinh Vãn đều cùng lúc hô lên. Đỗ Khinh Vãn cười ha hả, bước đến, dùng tư thế đùa giỡn con gái nhà lành, nâng cằm Mạc Lăng lên.

“Ngươi nói xem, ngươi thiếu ta hai mươi lượng tiền phí mãi lộ, không dùng đàn thì dùng cái gì trả đây hả mĩ nhân!”

Mạc Lăng hừ lạnh, nghiêng đầu đi, cực kì chán ghét tên kia chạm vào. Thầm trách hắn thật là xui xẻo, trộm đồ còn trúng ám khí, nếu không phải mất hết nội lực, vận động trong người bị phong bế thì làm gì đến mức hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, bị hai tên điên nhục nhã ở đây.

Nhược Hy nhìn hắn, lạnh lùng nói.

“Chi bằng lột đồ rồi bán cho kỹ nam quán!”

“Ngươi là nữ tử đó, nói cái gì văn nhã hơn được không?”

Đỗ Khinh Vãn cười khổ, lại hướng tới người đang bị trói kia, giở thói côn đồ, ngả ngớn nói.

“Tiểu Lăng Lăng, bây giờ ta cởi trói cho ngươi, ngươi đàn cho gia nghe một khúc, nếu hay sẽ giữ ngươi lại trừ nợ. Nếu không thì …bán..”

“Cha nuôi…không lẽ ngươi đoạn tụ chi phích?!”

Nhược Hy sững sờ nhìn, càng nhìn càng như phát hiện ra chân lý, thoáng cái lệ rơi đầy mặt, ôm mặt khóc lớn chạy đi.

“Ta không thiết sống nữa!”

Mạc Lăng nhìn một màn này mà ngẩn người, lại nhìn đến tên điên kia, vẫn dùng cặp mắt hau háu mà nhìn mình.

“Ngươi không đuổi theo nàng ta à?”

“Không cần đuổi theo. Hy Hy đến bữa, đói sẽ về?”

“Ngươi thực sự coi ta là mèo hoang à?”

“Ừ, nói thế cũng đúng!”

Đỗ Khinh Vãn cười lưu manh, còn trong lòng thì Tiểu Dao Dao đang điên cuồng hò hét, mĩ nam, đại mĩ nam, đây không phải mèo, đây chính là đại mĩ nam a, nàng sắp chảy nước miếng rồi. Lại cực kì bẽn lẽn, lấy lòng hỏi.

“Ngươi không để ý lời Hy Hy nói chứ? Đoạn tụ chi phích ấy?”

“Không để ý!”

Mạc Lăng nghiêm mặt, nhìn thẳng vào người kia nói.

“Bởi vì dù ngươi có là nam, nữ, đoạn tụ chi phích, chó hay mèo, ta cũng sẽ đều không thích ngươi.”

Đỗ Khinh Vãn đau lòng chết giấc, trong lúc đó Mạc Lăng suy tính. Hẳn việc mình ăn trộm Thanh Sương kiếm cả giang hồ đều đã biết, người người nhà nhà truy đuổi, chi bằng trốn ở đây. Mặc dù tên này bị điên nhưng xem ra sẽ an toàn, không ai có thể ngờ đến thiên hạ đệ nhất đạo tặc lại trốn ở cái sơn trại rách này…

Mạc Lăng nghĩ xem ra cứ tạm thời ở đây đi.

Đạo tặc Mạc Lăng sẽ nhanh chóng hối hận, hồi sau sẽ rõ.

_____________

Phụ chương.

Tại nơi thâm sơn cùng cốc cách Sơn Dương trại ba trăm dặm.

Mộ Nhược Ngôn: “Lão bá à! Người có thấy một tên kì lạ, nhìn rất khả nghi, lại nói nhiều, đeo một thanh kiếm đi qua đây không?”

Lão bá: “Có!”

Mộ Nhược Ngôn: “Vậy à? Hắn đâu?”

Lão bá:”Chẳng phải chính là cậu sao?”
Bình Luận (0)
Comment