Truyền Kì Nước Mắt Máu

Chương 4

Nhìn Lam Dã Metheus ở trước mặt mình, Lạc Trần Quân không khỏi hỏi: “Hàm ý trong những câu nói vừa rồi là thế nào, sao tôi cảm thấy mình bị anh thiết kế?” Lam Dã cũng không quay đầu lại nói: “Làm sao tôi có thể thiết kế em chứ, em hiểu sai rồi, tôi luôn muốn tốt cho em.” Lạc Trần Quân ở sau lưng hắn nên không rõ vẻ mắt Lam Dã, nếu như thấy nhất định biết mình bị thiết kế. Thu thập xong, Lam Dã đi vài vòng quanh Lạc Trần Quân, vừa đi vừa nhìn Lạc Trần Quân, càng nhìn ý cười trên mặt càng dày, chỉ kém chưa mở miệng nói cho Lạc Trần Quân em bị tôi thiết kế. Lúc Lạc Trần Quân chóng mặt, Lam Dã rốt cục ngừng lại, tiến lên lôi kéo Lạc Trần Quân nói: “ Bây giờ em chính là của tôi, sau này phải nghe lời tôi, không thể vi phạm ý tôi, hiểu chưa?” Nhìn Lam Dã cười không thấy trời trăng, Lạc Trần Quân rốt cục biết mình bị thiết kế. Hung hăng trừng mắt nhìn Lam Dã một cái, tức giận nói: “Anh nghĩ hay quá, nếu có ngày tôi mất hứng, tôi mới không thèm đi theo anh đâu.”

“Không đi theo ư, ha ha, chỉ sợ này đời đời kiếp kiếp em cũng không rời được.” Song Lam Dã cũng thông minh không nói ra, chỉ thầm nhủ trong đầu. Nhìn Lạc Trần Quân vừa bị hắn biến thành huyết nô, trong lòng vô cùng đắc ý. Rốt cục mình cũng có đồ chơi riêng rồi, ha ha.

“Lam Dã, hỏi anh chuyện này, không phải buổi tối ma cà rồng mới có thể ra ngoài hả? Sao bây giờ anh có thể đứng ở đây?” Lạc Trần Quân khó hiểu chỉ vào mặt trời đang lên, hỏi Lam Dã.

Còn chưa có câu trả lời thuyết phục, đầu đã bị gõ một cái, chống lại ánh mắt bất mãn của Lạc Trần Quân, Lam Dã từ từ mở miệng: “Ngu ngốc, gọi là Huyết tộc, chớ quên em cũng là người Huyết tộc.” Nhìn thiên hạ đối diện vẫn chưa hiểu, lại nói: “Trong Huyết tộc, dựa theo năng lực và dòng máu để tính, nếu năng lực của em đạt tới tử tước thì có thể không cần e ngại ban ngày, còn một trường hợp nữa, nếu là vương tộc thuần khiết, cũng không cần sợ mặt trời.” Vừa chờ Lam Dã nói xong Lạc Trần Quân liền vội vàng nói: “Nói như vậy, anh là vương tộc, nhưng vì sao tôi có thể hoạt động ban ngày chứ?” Nhìn ánh mặt trời đang chiếu vào mà mình không có việc gì, Lạc Trần Quân không khỏi nói ra nghi vấn trong lòng. Lam Dã cũng hồ nghi nhìn Lạc Trần Quân, không quá xác định nói:“Cha tôi là thân vương, cho nên tôi có thể không cần tu luyện đến tử tước mà vẫn đi lại tự do được, về phần em à, có thể là do máu của tôi đi. He he, dù sao không có thì rất tốt còn gì, sao còn hỏi nhiều vậy?” Thấy Lam Dã cũng chịu, Lạc Trần Quân không khỏi mếu máo, nhưng nghĩ kĩ thì Lam Dã nói cũng không sai, Lạc Trần Quân ngẫm lại thì trở lại bình thường.

“Vậy anh ở đây làm gì? Có phải muốn làm đại sự hay không?”. Im lặng không đến vài giây, Lạc Trần Quân lại nhớ đến một vấn đề, vẻ mặt hưng phấn nói với Lam Dã, cũng không ngẫm lại, chỉ bằng công lực rách nát như Lam Dã, có thể làm chuyện trọng đại gì.

Lam Dã nhàn nhã nhìn cảnh trí trên núi, lạnh lùng mở miệng:“Là tôi vụng trộm đi ra, tôi chạy ra là muốn ngắm cảnh đẹp thế giới, ăn hết thức ăn ngon trên đời.” Lời còn chưa dứt, Lạc Trần Quân đã hoảng sợ,“Vậy người trong tộc có thể đi tìm anh hay không? Nếu có thể, không phải chúng ta lúc nào cũng phải nơm nớp, chạy trốn sao.” Càng nói sát khí càng nặng, Lạc Trần Quân gần Lam Dã trong gang tấc.

Lam Dã không động thanh sắc chậm rãi lui về phía sau, nghiêm trang nói:“Em yên tâm, công phu trốn chạy của tôi là vô địch, em không cần lo lắng.” Lạc Trần Quân dừng chân nhìn vẻ mặt đứng đắn hiếm có của Lam Dã, đắn đo lựa chọn có nên tin tưởng lời nói của hắn hay không. Cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng, bởi vì cho dù không tin, dưới loại tình huống này, còn không phải vẫn đi theo hắn. Không bằng tin tưởng hắn một lần.

“Giờ chúng ta đi đâu?”. Lạc Trần Quân nhìn nhìn Lam Dã hỏi.

Lam Dã không lập tức trả lời, mà cúi đầu thầm nghĩ “Chúng ta đi ngắm Trường Giang, nghe nói sông nhỏ kia rất đẹp.” Nói xong mới thấy Lạc Trần Quân trợn to mắt nhìn hắn như người ngu ngốc: “Làm ơn, đó là sông lớn, không phải sông nhỏ, anh từng thấy qua cái sông nhỏ nào to thế à?”

Lam Dã cười cười cũng không tức giận, tiến lên lôi kéo Lạc Trần Quân bước đi,“Hồi bé tôi đã thích đọc sách Trung Quốc, nhớ rõ có quyển sách tên là danh thắng Trung Quốc, lúc ấy tôi đã ghi nhớ cái tên Trường Giang này, trong lòng nghĩ có một ngày, nhất định phải đi nhìn xem, hiện tại chúng ta ở ngay Tứ Xuyên, cách nó rất gần, trước hết nhìn nó đi.” Khi nói chuyện, Lam Dã đã lôi kéo Lạc Trần Quân đi ra rừng cây.

Hai người đi một mạch về phía đông, không mấy ngày đã nhanh đến, hai người một đường cãi nhau ầm ĩ, cảm tình cũng thêm sâu. Ngày hôm đó, không khí cuối thu dễ chịu, đi cũng không thấy oi bức. Lúc rảnh nghỉ ngơi, sẽ nghe thấy Lạc Trần Quân ríu ra ríu rít: “Lam Dã, khi nào thì chúng ta mới đến? Vì sao chúng ta không bay, cho dù không bay, cũng có thể đi bằng ô tô, xe lửa, sao nhất định kiên trì đi bộ? Tôi mới vừa trở thành ma cà rồng, chưa từng nghĩ sẽ mệt chết nơi xa lạ đâu, tuy rằng, đầu năm nay lưu hành vận động, nhưng chưa ai nói phải đi ngàn dặm đâu. Nếu tôi mệt chết, coi như là xuống địa ngục, tôi cũng không biết nên nói nguyên nhân tử vong với bọn họ như thế nào. Thật mất mặt mà.” Dọc theo đường đi nghe Trần Quân lải nhải, Lam Dã tỏ vẻ không có vấn đề gì, cũng không để ý Trần Quân nói đâu đâu, chỉ lo lôi kéo cô đi. Lúc này dừng lại nghỉ ngơi, Trần Quân lại nhảy đến trước mặt Lam Dã phát tiết.

Chỉ thấy Lam Dã cười ha ha, kéo Lạc Trần Quân, để cô ngồi trên đùi mình :“Em sẽ không chết, ít nhất còn có thể sống mấy ngàn năm”. Giọng điệu trêu tức phối hợp biểu tình khoa trương, khiến Lạc Trần Quân trợn trắng mắt.“Được rồi, được rồi, không nói đùa nữa, chẳng lẽ em không biết, từng bước một đi tới, càng cảm thụ chân thật những gì có thể nghe thấy, nhìn thấy hơn ngồi xe đi hả? Trên xe chỉ có thể nhìn cảnh trí đã bị con người chạm vào, tôi muốn ngắm thiên nhiên, nhìn diện mạo vốn có của sông núi, đó là nhìn bằng tâm đấy. Ngu ngốc.” Lam Dã chậm rãi nói. Ánh mắt nhìn xa xa không giống ngày thường, lộ ra trí tuệ, thâm tình, lại chứa sự tang thương.

Lạc Trần Quân ở trong lòng Lam Dã, không nháy mắt nhìn Lam Dã lâm vào trầm tư, có hơi thất thần. Trong lòng không khỏi nghĩ đến,“Đây là Lam Dã ngày thường mình thấy à? Là mình nhìn lầm, hay là vì hắn luôn đeo mặt nạ, lúc này hẳn là hắn chân thực nhất đi. Hóa ra còn Lam Dã mê người như vậy.” Nghĩ đến đây, sắc đỏ tràn ra má Lạc Trần Quân.

Thu hồi ánh mắt nhìn ra phương xa, Lam Dã cúi đầu nhìn người trước mặt này không biết khi nào đã nhìn mình, lại còn thất thần, khóe miệng không khỏi mỉm cười, ôn nhu lau tro bụi cho cô. Nghĩ rằng: “Là nguyên nhân gì, vì sao mình vừa gặp đã yêu cô gái nhỏ này? Đừng nói hút máu cô ấy dưỡng thân, chỉ mới chạm vào, làm bị thương, mình cũng đau lòng không thôi. Xem ra, nhất định là đời trước tôi thiếu nợ em.” Nhẹ nhàng nhìn cô, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, khi cúi đầu đã thu lại nụ cười khó có được. Véo chóp mũi Lạc Trần Quân, dễ dàng gọi linh hồn bị lạc trở về.“Đang làm cái gì đấy? Ban ngày ban mặt, còn mất hồn, xem ra sau này phải dạy dỗ em nhiều hơn mới được.” Giọng điệu trêu tức truyền ra từ miệng Lam Dã, đã không còn thần thái ôn nhu vừa nãy nữa, mà là vẻ bất cần đời.“Đi, đi thôi, tuy rằng tôi rất tuấn tú, nhưng sau này em cũng có thời gian để ngắm mà, không cần ngẩn người đâu, tuy rằng tôi biết em không thể kiềm chế được.” Vẻ mặt Lam Dã phong phú, đầy tự kỉ nói với Lạc Trần Quân đã hoàn hồn. Không có xem thường hoặc nôn mửa trong dự liệu, lại ngoài ý muốn thấy Trần Quân thận trọng gật đầu nói:“Ừm đúng, dọc đường đi có thời gian.” Lúc này đổi lại là Lam Dã kinh ngạc không ngớt.

Trần Quân đứng lên, bước chân nhẹ nhàng chạy đến phía trước, kêu ầm ĩ, làm cho chim tước trong rừng bừng tỉnh. Xoay người thấy Lam Dã vẫn chưa tới, ngoắc ngoắc tay ý bảo đuổi kịp. Vẻ mặt Lam Dã trì độn, bất đắc dĩ cười cười nhìn bóng cô, bước nhanh đuổi kịp.

Lúc này, trời chợt đầy mây đen, trên núi bị sương khói bao phủ, như mộng như ảo. Mà hai người hồn nhiên kia vẫn chưa phát hiện trời sắp đổ mưa, vẫn cứ ầm ĩ. Đang lúc hai người đi trên đường nhỏ trong núi, thời điểm đang chơi đuổi nhau, thì một tiếng ngâm xướng như xa như gần đánh gãy hai kẻ tiểu nhân vui đùa ầm ĩ

“Chớ nghe qua tiếng lá rừng kêu

Ngại gì huýt sáo từ từ đi.

Gậy trúc, giày đơn thắng vó ngựa,

Ai sợ?

Bình sinh một áo tơi chịu mưa bụi.”

“Là ‘Định phong ba’ của Tô Thức (*) .” Nhất thời cao hứng, Trần Quân lắm mồm đọc tiếp :

“Gió xuân se lạnh thổi tỉnh rượu,

Hơi lạnh,

Đỉnh núi nghiêng nghiêng tựa chào đón.

Nhìn lại nơi luôn luôn hiu quạnh,

Thì đi,

Trời không quang, cũng chẳng mưa gió.”

(*)Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 08/01/1037– 24/08/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống ở Trung Quốc. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống. (Theo wikipedia)

“Hay cho câu trời không quang cũng chẳng mưa gió, không ngờ người trẻ bây giờ còn nhớ được.” Một giọng nói sang sảng ở phía trước truyền đến, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới. Chỉ thấy một thân áo đơn xanh dài tới chân, mang giày trắng, cầm trúc nhọn trong tay. Từ xa nhìn lại, rất có vài phần cảm giác tiên phong đạo cốt. Đợi hắn đến gần, mới thấy rõ mặt như nón ngọc, da như mỡ đặc, tuổi đại khái tầm ba mươi đến bốn mươi, một đầu tóc đen dùng dây nịt duy nhất để cố định, mặc kệ gió nhẹ thổi qua.

Cũng không thấy ông ta đi nhanh thế nào, nhưng đến khi thấy rõ người, thì đã cách hai người bọn họ năm mét ,“Thì ra là hai con dơi hút máu, ban ngày ban mặt lại lớn mật dám hiện thân.” Sau khi văn sĩ trung niên thoáng nhìn hai người, thuận miệng nói lai lịch hai người.

“Ồ, làm sao ông biết, ông là đạo sĩ? Hay là thần tiên? Trời ạ. Hai ngày nay tôi thật may mắn, đầu tiên là gặp ma cà rồng, giờ lại gặp thần tiên, xem ra về sau cuộc sống thật sự là phấn khích hơn tưởng tượng.” Chỉ thấy Lạc Trần Quân nhanh nhẹn nhảy đến, vẻ mặt sùng bái nhìn văn sĩ trung niên, vui sướng mở miệng. Hồn nhiên quên mất mình đã là thân dơi, là sinh vật bóng tối, là kẻ thù sống chết với đạo sĩ, thần tiên…

“Cô bé không biết trời cao đất rộng, dám chạm vào tay ta thì cũng không thể oán người khác, hi vọng nếu các ngươi có cơ hội đầu thai chuyển thế biết nắm chắc, đừng lại dấn vào huyết tộc.” Nói xong thì thấy áo dài của văn sĩ không gió tự bay, trúc nhọn hướng bọn họ, một dòng khí mãnh liệt đánh tới Trần Quân và Lam Dã.

Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, Lam Dã bước lên chắn trước người Trần Quân, hai tay kết ấn, trong chốc lát một vòng khí tím vây quanh hai người. Thế này mới giải thoát Lạc Trần Quân khỏi dòng khí hùng mạnh kia. Trần Quân vất vả hít một hơi, trừng mắt mắng văn sĩ trung niên :“Ông cho rằng mình thành tiên đắc đạo thì rất giỏi sao, vừa ra tay đã muốn lấy mạng người, chúng ta đã trêu hay chọc ghẹo ông chứ, ông giết người lung tung vô tội như vậy, khác gì những kẻ khát máu.” Vừa mắng chửi người, vừa nhìn sắc mặt Lam Dã. Thấy văn sĩ trung niên kia vẫn thong dong nhàn nhã, mà trán Lam Dã đã đổ mồ hôi, ánh sáng màu tím cũng tối đi không ít. Lạc Trần Quân đứng cạnh, gấp nhưng không làm được gì, dậm chân.

Đang lo lắng thì nghe thấy văn sĩ trung niên chậm rì rì mở miệng nói:“Cô bé thì biết cái gì, tuy trời có đức hiếu sinh, nhưng còn phải xem người có đáng hay không, ta không biết các người cho chỗ gì đáng giá đấy.” Dứt lời, cũng không thấy có động tác gì, Trần Quân chỉ cảm thấy một lực lướng lớn xuyên qua vòng bảo hộ của Lam Dã đánh vào ngực mình, không khỏi cảm thấy một trận khó chịu, đã thấy Lam Dã phun ra máu, xác thực vì không chống đỡ được lực lượng này lại cứng rắn giúp mình nên mới bị hộc máu.

“Lam Dã, anh sao rồi, có nặng lắm không ?” Nhìn Lam Dã hộc máu, Trần Quân không khỏi hoảng hốt, vẻ mặt lo lắng hỏi.

--- -----
Bình Luận (0)
Comment