Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1046

Chương 1046: Chia anh một nửa

Bọn họ nào biết đâu rằng, Thạch Điệt là Tân Trạm, đối với thực lực của Tân Trạm, Lăng Nhật Yêu Hoàng rất có lòng tin.

“Gia chủ Nghiêm, rốt cuộc anh có bao nhiêu lòng tin đối với Nghiêm Trác Văn?”

Yêu Hoàng đột nhiên tăng giá cược, làm hai người hơi bất an, bọn họ không lập tức bằng lòng, mà liên hệ với gia chủ Nghiêm.

“Hoàn toàn chắc chắn, tu vi của Thạch Điệt này mới chỉ xuất khiếu kỳ lục phẩm, mà Trác Văn là bát phẩm, cộng thêm sức mạnh huyết thống, cảnh giới lạc hậu thì càng không có cơ hội” Gia chủ Nghiêm tự tin nói.

“Nếu Yêu Hoàng bệ hạ có lòng như vậy, tôi đây cũng đánh cuộc chút”

Gia chủ Nghiêm cũng gia nhập vào, làm cho gia chủ Trương và gia chủ Đổng yên tâm không ít.

“Tốt, một trận chiến này chúng tôi đánh cuộc”

Tuy Lăng Nhật Yêu Hoàng mặt ngoài mỉm cười, nhưn trong lòng ít nhiều cũng hơi lo lắng, suy cho cùng muốn lấy lại tất cả tài nguyên thua trận trước đây, thì tiền đặt cuộc mà ông ấy trả giá vào lúc này cũng là con số thiên văn.

“Tân Trạm, lão tử vừa đặt tài sản tính mệnh mình ở trên người anh rồi, anh tuyệt đối đừng giấu dốt”

Lăng Nhật Yêu Hoàng nhìn Tân Trạm trên lôi đài, truyền âm nhắc nhở.

“Yêu Hoàng bệ hạ, ông bắt tôi làm tiền đặt cược, có hơi không thích hợp” Tân Trạm nghe vậy, không nói gì.

“Không có gì là không hợp thích, lúc anh thắng, bổn hoàng tất cả đến, chia anh một nửa” Lăng Nhật Yêu Hoàng cũng hạ quyết tâm.

“Thật sao?” Tân Trạm nhất thời mắt sáng ngời, trước đây mình vẫn chỉ đơn độc chiến đấu, một nguyên nhân quan trọng là thiếu khuyết bên trong, mặc dù sáng lập Tân Môn, thì các loại linh dược linh thạch của đệ tử môn nhân, cũng rất khó bằng được thế giới ẩn.

Nhưng nếu có thể có được tài nguyên này, thì cũng có thu hoạch lớn, chí ít có thể ngang hàng cùng một vài gia tộc, Tân Môn có thể sẽ phát triển tốt hơn.

“Đương nhiên, từ trước đến nay yêu tộc tôi làm việc là nhất ngôn cửu đỉnh, anh cho rằng chúng tôi lật lọng giống con người các anh à” Lăng Nhật Yêu Hoàng hừ nhẹ nói, hiển nhiên ông ấy hơi khó chịu.

“Tuy nhiên anh cũng phải cẩn thận, đối phương dám đánh cuộc lớn như vậy cùng tôi, thì trên người Nghiêm Trác Văn này chắc chắn có vấn đề” Lăng Nhật Yêu Hoàng lại không nhịn được trịnh trọng nhắc nhở.

Tân Trạm khẽ gật đầu, anh cũng phát hiện Nghiêm Trác ‘Văn không thích hợp.

Cũng giống vậy, gia chủ Nghiêm cũng truyền âm với Nghiêm Trác Văn.

“Trác Văn, trận chiến này có liên quan đến lợi ích to lớn của mấy gia tộc lớn, không cần giữ lại chút nào, cũng không cần sợ bị thương hoặc là bại lộ con bài chưa lật, nếu con bị thương, nhà họ Đổng và nhà họ Trương sẽ lấy ra lượng lớn tài nguyên để trị liệu, nhớ dùng hết toàn lực, đừng để lại cho đối phương bất cứ cơ hội nào”

“Nếu con muốn giết anh ta?” Nghiêm Trác Văn cười nói.

Gia chủ Nghiêm ngẩn người, từ sau khi Nghiêm Trác Văn kích hoạt huyết mạch thượng cổ, thì hơi giết chóc, có đôi khi mặc dù là giao thủ trong tộc, nhưng cũng không nhịn được làm đối thủ trọng thương thậm chí giết chết, hiện tại anh cũng hoài nghỉ, đây có phải là tai hại sau khi kích hoạt huyết mạch thượng cổ hay không.

Tuy nhiên rất nhanh, gia chủ Nghiêm đã trở về trọng tâm câu chuyện.

“Có thể trọng thương cũng không cần bị thương nhẹ, có thể giết đừng để lại người sống, không cần lo lắng kết quả, có chúng tôi sẽ lật tẩy cho con, dù Yêu Hoàng cũng không thể tránh được”

Gia chủ Nghiêm độc ác nói.

“Bố, con hiểu, Thạch Điệt này tuyệt đối sẽ không còn sống để xuống lôi đài” Nghiêm Trác Văn lạnh lẽo nói.

Mà lúc hai bên đang liên hệ, trưởng lão trọng tài đã nhường qua một bên.

Lúc này, trên lôi đài, chỉ có hai người Tân Trạm và Nghiêm Trác Văn đứng thẳng.

Bên ngoài đài chiến đấu Yêu Hoàng, bầu không khí chợt yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn vào trên lôi đài.

Hiện tại ai cũng biết trận chiến lần này là cuộc chiến đấu đỉnh phong của minh hội.

“Anh ra tay đi, nếu không sẽ không có cơ hội.”

Nghiêm Trác Văn lạnh lùng nhìn Tân Trạm, anh ta ngoắc ngón tay, tràn đầy ý khiêu khích.

Tân Trạm không để ý Nghiêm Trác Văn, mà anh thong thả đi về phía trước, đi từng bước trên thạch đài, nghe vô cùng rõ ràng.

Trạng thái của Nghiêm Trác Văn hơi có vấn đề, đương nhiên Tân Trạm sẽ không tùy tiện ra tay, vậy sẽ cho đối phương cơ hội.

“Ở phía xa quan sát sao? Tôi đây sẽ không khách khí”

Nghiêm Trác Văn cười lạnh một tiếng, hơi thở toàn thân anh ta nở ra, phóng lên.

“Trác Văn, cẩn thận!”

Tuy nhiên vào lúc này, gia chủ Nghiêm lại không nhịn được truyền âm rống to hơn.

Nghiêm Trác Văn sửng sốt, anh ta đột nhiên nhìn chằm chằm Tân Trạm, Tân Trạm không ngừng vòng quanh lướt qua trận ở chỗ xa kia, bóng người lại biến mất một cách kỳ lạ.

Bóng người Tân Trạm tựa như sương mù, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.

Đột nhiên biến mất, đây là có chuyện gì xảy ra?

Cùng lúc đó, đáy lòng Nghiêm Trác Văn đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ, anh ta hét lớn một tiếng, liều lĩnh mà bùng nổ sức mạnh ẩn núp huyết thống thượng cổ.

Chỉ trong nháy mắt, bóng người Tân Trạm xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu Nghiêm Trác Văn, trường kiếm sắc bén trong tay anh đâm về phía thiên linh của anh ta.

Vậy mà lúc này một luồng khí tức cực lớn lấy Nghiêm Trác.

Văn làm trung tâm mà bộc phát dữ dội, hơi thở này đỏ đậm, vô cùng hùng mạnh.

Đùng một tiếng.

Con ngươi Tân Trạm hơi co lại, một kiếm này của anh đâm vào đầu Nghiêm Trác Văn cách ba tấc, nhưng dù có làm như thế nào cũng không thể gần hơn một bước.

“Anh cho rắng, như vậy thì có thể thắng tôi.”

Lúc này, hai tròng mắt của Nghiêm Trác Văn đỏ lên, anh ta ngẩng đầu lên, trên gò má của anh ta, từng vết đỏ hồng tựa như rắn ngập tràn, dân dần bao phủ toàn thân.

Nghiêm Trác Văn nhìn chằm chằm Tân Trạm ở phía trên, trong lòng anh ta dâng lên vô hạn tức giận.

Tên nhỏ nhen hèn hạ này, lại thi triển trò ảo thuật, suýt nữa để mình xấu mặt ở trước mắt mọi người.

Tên đáng chết này, mình phải băm anh thành thịt nát.

Anh ta khẽ quát một tiếng, đấm ra một quyền đánh vào trường kiếm vào Tân Trạm.

Trường kiếm trong tay Tân Trạm trong nháy mắt run rẩy kịch liệt, trong một hồi tiếng rung rung, nó bị nát bấy.

Sau đó Nghiêm Trác Văn bay lên đá một cước, nhưng trong nháy mắt Tân Trạm đã lui lại trước, chỉ là đợt chấn động kia làm không khí nứt toác, không gian trở nên hơi hỗn loạn.

“Đây là sức mạnh gì!”

Mọi người ở đây đều hơi rung động nhìn Nghiêm Trác Văn.

Lúc này, thân thể Nghiêm Trác Văn tăng vọt một mét, áo khoác đều bị đứt tung, lộ ra cơ bắp rắn chắc cứng như sắt, sức mạnh toàn thân dâng trào cưồn cuộn, vô hạn mà ép gần tới xuất khiếu kỳ đại viên mãn.

Khí thế uy áp tùy ý tản ra bên ngoài cơ thể anh ta giống như một cơn bão, thậm chí tu sĩ có tu vi hơi thấp còn cảm thấy hít thở không thông, mặt đỏ lên.

Đại sư Nam Du đáp xuống, nâng trận pháp ngoài lôi đài lên, lúc này mới cô lập bên trong và bên ngoài.

“Xuất khiếu kỳ viên mãn, gia chủ Nghiêm, đây là con bài chưa lật của anh sao?”

Khách quý trên đài nhìn thấy cảnh này, gia chủ Trương cũng hơi khiếp sợ nói.

“Không phải, các vị bình tĩnh chớ nóng” Gia chủ Nghiêm nở một nụ cười, thản nhiên nói: “Lúc này đã đến đâu, con bài chưa lật chân chính của Trác Văn còn chưa sử dụng đâu.”

“Lại còn giữ ! Dù là gia chủ Trương hay là gia chủ Đổng, họ đều biến sắc.

Trách không được gia chủ Nghiêm có lòng tin như vậy, huyết mạch của Nghiêm Trác Văn quả là đáng sợ.

Xem ra bọn họ cũng phải nhanh chóng góp đủ đan dược, chế tạo ra cái đan bí mật này, bằng không còn có ai trong thế hệ trẻ là đối thủ của Nghiêm Trác Văn nữa.

Chúc Diêu hơi nhíu anh, nhìn cảnh tượng trên lôi đài, tay ngọc của cô tôi hơi nắm chặt.

Trong số những người có mặt, không mấy người biết Thạch Điệt này thực ra chính là Tân Trạm.

Mà muốn giả mạo yêu tộc, chống lại loại trạng thái đối kháng này của Nghiêm Trác Văn, thì hiện tại sợ là Tân Trạm sẽ gặp phiền toái.

Rầm rầm rầm!

Khi mọi người đang suy nghĩ, trên lôi đài đã giao thủ.

Tuy nhiên nhìn cảnh tượng, cơ hồ là đang tiến công.

Nghiêm Trác Văn đang triệt để bùng nổ huyết mạch thượng cổ, tăng vọt không ai bằng, khí thế như hồng, thân thể anh ta không ngừng di chuyển, tấn công hết đợt này đến đợt khác vào Tân Trạm.

Bình Luận (0)
Comment