Chương 1053: Bế mạc Minh Hội
Mặc dù một chưởng này khiến ông ta sảng khoái, ông ta đã sớm muốn giáo huấn mấy đại gia chủ này rồi, nhưng sao bây giờ cảm giác bản thân đang trở thành tay chân cho Tân Trạm vậy ta.
“Yêu Hoàng bệ hạ, thiên tài của tộc ngài có chút quá đáng rồi đấy”
Đổng gia chủ và Trương gia chủ cũng rơi trên đống hoang tàn lôi đài, sau khi bọn họ kiểm tra thân thể của Nghiêm Trác ‘Văn, sắc mặt cũng trở nên bất thiện.
“Hai tộc Minh Hội, đã nói chỉ là học tập, tên nhóc này lại ra tay tàn độc, tôi cảm thấy trận chiến này xem như hắn thua đi.”
Trương gia chủ nói.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười lạnh một tiếng, hai nhà này đang tính toán không nhận nợ đây mà.
“Ha ha, đao kiếm không có mắt, lôi đài ẩu đả sao có chuyện có sự an toàn nhất định được, trước nay mỗi lân Minh Hội, lẽ nào tam tông tám tộc ông không có lúc nào làm tổn thương đến Yêu Tộc ta sao?”
“Nhưng đó là những vết thương có thể trị liệu, thần thức Nghiêm Trác Văn đã bị hủy hoại, cũng xem như đã chết rồi, đây sao có thể giống nhau được?” Đổng gia chủ nói.
“Nếu sau này mỗi lần Minh Hội đều phế đi tu vi hay hủy hoại thần thức của đối phương, lẽ nào Yêu Tộc bệ hạ muốn quay trở về thời đại máu tanh lần nữa sao?”
“Hoặc là giao người này ra cho chúng tôi xử lí, hoặc là lần đánh cược trước kia thay đổi lại cho đàng hoàng một phen”
Người xem bắt đầu trở nên ồn ào.
Mặc dù trong hiện trường chủ yếu là người Yêu Tộc, nhưng chỉ cần lí trí còn tồn tại cũng biết được hành vi vừa rồi của Tân Trạm quá thực có chút quá phận.
Mặc dù nói Nhân Tộc và Yêu Tộc không cũng tồn tại, nhưng tốt xấu gì vẫn gọi là Minh Hội, quả thực không nên tùy tiện hủy đi thần thức của con người.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng cau lông mày lại, hồi lâu sau cũng chưa mở miệng.
“Cậu còn dám cười!”
“Làm ra loại chuyện không có tính người này rồi, quả thực là đồ mất trí”
Gia chủ hai nhà phẫn nộ hét lên.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng nhìn Tân Trạm, có chút kinh ngạc.
“Tôi có gì mà không dám cười?”
Tân Trạm cười lạnh nói: “Các người nhìn thấy Nghiêm Trác Văn bị thương liền mở miệng chỉ trích tôi làm việc quá phận, không nên làm thương hản như vậy, nhưng lại không hỏi tôi lấy một câu tại sao lại làm như vậy”
Lúc Tân Trạm nói chuyện, bỗng nhiên nhấc cánh tay lên, hư không chớp lên, mấy bộ xương khô trắng xuất hiện trước mắt công chúng.
“Tà thuật.”
Nhìn thấy đám xương trắng nhả ra khí tức đen sì, trên khung xương trắng bệch còn có những đường vân huyết sắc, mọi người đều có chút kinh sợ.
Nghiêm gia chủ từ mặt đất bò dậy, nhìn thấy vật này thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Chỉ vào nhưng bộ xương trắng, ánh mắt Tân Trạm quét qua tất cả mọi người.
“Nghiêm Trác Văn, ở trong không gian huyết sắc đã làm tôi bị thương bằng tà thuật mà thế nhân khinh thường, hắn còn dương dương tự đắc, chính miệng thừa nhận những năm nay, nhà họ Nghiêm bắt mấy vạn người và yêu thú, thực nghiêm các loại ma công tà thuật, loại thuật này đã bắt đến nghìn người, dày vò bọn họ tới chết để chế luyện mà thành, tôi hỏi các vị, loại tà thuật này có phải độc ác đến tột cùng, vô nhân đạo đến tột cùng không?”
“Tôi hỏi các người, người thi triển thủ đoạn này có nên bị người người chỉ trích, bị người người phanh thây không?”
“Loại người như vậy, có nên giết hay không? Tôi có thể xé nát thần thức của hắn hay không?”
Tân Trạm hỏi ba câu liên tiếp, giọng nói như sấm đánh chớp giật, vang vọng không ngừng trên chiến đài.
Tất cả đều trở nên trầm mặc, có người từng bị tà thuật hãm hại đã đỏ cả con mắt.
Bất luận là yêu thú nhân tộc, loại công pháp này đều bị vạn linh phỉ nhổ, không ai hy vọng mình trở thành vật hy sinh cho tà thuật đó cả.
“Thạch công tử nói đúng lắm, loại người này nên giết đi!”
“Xé nát thần thức của hắn là còn nhẹ đấy, tôi mà có bản lĩnh đã trực tiếp băm hắn thành thịt băm, hành hạ đến chết rồi.”
“Mẹ nó chứ, cái thế đạo gì đây, tu luyện ma công còn khí thế hùng hồn thế à”
Giống như nước sôi đổ vào chảo dầu, hiện trường sau khi im lặng trở nên hoàn toàn nhốn nháo ầm.
Người hai tộc khó mà duy trì được sự thống nhất, ồn ào đứng về bên Tân Trạm, mắng mỏ nhà họ Nghiêm.
“Tên nhóc kia, cậu có chứng cứ gì có thể chứng minh vật này là của nhà họ Nghiêm chứ không phải là cậu tự mang đến chứ?”
Đối mặt với sự phẫn nộ của nhiều người, trong lòng Đổng gia chủ lộp bộp một tiếng.
Thực ra ông ta có chút tin tưởng, những bộ xương khô này.
đều là của nhà họ Nghiêm, dù sao mấy nhà đều không trong sạch gì, cho dù nhà họ Đổng vụng trộm cũng làm những bí thuật thất đức này.
Nhưng trên miệng, đương nhiên ông ta phải cứng một phen.
“Cái này rất đơn giản, bất luận là linh vật nào, cho dù là tà thuật luyện chế cũng ít nhiều giữ lại chút vết tích khí tức của người chủ, Nghiêm Trác Văn không phải vân đang sống đó sao, nếu các người không tin, so sánh một chút là biết ngay”
Tân Trạm cười lạnh nói: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ giữ lại một bộ phận đưa cho Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, tránh để các người hủy thi diệt tích”
“Tên nhóc thối tha”
Đổng gia chủ và Trương gia chủ tức đến ngứa răng, bọn họ còn thật sự nghĩ tới việc hủy đi vật này để không nhận tội, nhưng rõ ràng Tân Trạm đã dự liệu được tính toán của bọn họ rồi.
Như vậy, mấy gia chủ đều á khẩu câm nín.
Lời của Tân Trạm hoàn toàn đưa ra nhận định mới về vấn đề này, không ai có thể lật đổ được.
Trận chiến Minh Hội, thuận theo thắng lợi của Tân Trạm mà kết thúc triệt để.
Chuyện Nghiêm Trác Văn tu luyện tà thuật nháy mắt đã truyền đi rộng khắp, bị vạn người khinh bị, liên lụy tới cả nhà họ Nghiêm, hình tượng cũng bị tổn thất rất nhiều.
Mà mấy đại gia chủ, lúc đến vô cùng oai phong, lúc này lại như có cha mẹ chết mà về.
Khi bọn họ đưa ra những tài nguyên cho phép ghi nhận thì trong tim đều đang rỉ máu.
“Mấy vị gia chủ, vậy ta không khách khí nữa nhé”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng vô cùng sảng khoái, tám mươi năm nay Yêu Tộc luôn bị áp chế, cuối cùng cũng rút được cơn giận này.
Mà mặc dù sắc mặt mấy vị gia chủ không có ý tốt, nhưng cũng chẳng ai dám thất hứa.
Một là, bây giờ bọn họ ở trên đất của Yêu Hoàng, bây giờ lật mặt gần như bằng với tìm chết.
Hơn nữa lực lượng của Yêu Hoàng dù yếu, nhưng tương quan mà nói, nếu thật sự không giảng đạo lí mà cưỡng chế hủy bỏ lời ước, Yêu Tộc phát điên lên thì mấy tộc đều đồng quy vu tận, cũng không phải không có khả năng.
Nhà nào cũng không muốn đứng mũi chịu sào, trở thành đối tượng bị Yêu Tộc phát tiết lửa giận.
“Như vậy thật thảm mà, thứ chúng tôi tích góp tám mươi năm nay, lúc này đều mất sạch rồi.”
Đợi Yêu Hoàng rời đi, Đổng gia chủ tức tới mức đập nát bàn ngọc quý thành phấn bột.
“Hừ, ai có thể nghĩ rằng Yêu Tộc lại phía ra một thiên tài chứ, đáng chết thật, bên ngoài có một Tân Trạm, bên trong này lại có một Thạch Nghĩa: “Tôi cứ cảm thấy tên Thạch Nghĩa này có vấn đề, không phải hắn ta có quan hệ gì với Tân Trạm đấy chứ?” Trương gia chủ nói.
“Có lẽ sẽ không, Yêu Tộc có khí tức không giống, có điều điểm này có thể tiếp tục dò xét, tôi cũng cảm thấy, đột nhiên phái tên Thạch Nghĩa này ra rất không bình thường” Đổng gia chủ nhíu mày đáp.
“Tiếp theo phải làm sao đây, lẽ nào chúng tôi cứ nhẫn nhịn sao?”
Bây giờ Nghiêm Trác Văn đã trở thành bộ dạng như vật Nghiêm gia chủ tức tới nắm chặt tay thành quyền phát ra tiếng lách cách.
“Chỉ có thể tạm thời chịu đựng mấy hôm” Đổng gia chủ thấp giọng nói.
“Chúng ta quay lại thu thập linh dược, kích hoạt huyết mạch thượng cổ của đệ tử trong tộc, mạnh mẽ giống như Nghiêm Trác Văn và Triệu Tân Đông trước đây vậy, các người cũng nhìn thấy rồi, chỉ cần thiên tài có huyết mạch thượng cổ của mấy nhà tôi tăng nhiều, không qua bao lâu, những thứ Yêu Tộc nuốt vào, còn không phải sẽ ngoan ngoãn nôn ra cho chúng ta sao?”