Chương 1122
Nhìn thấy ba người kia giống như ba vị thần chỉ tồn tại trên trời, mọi người đều điên cuồng.
Bọn họ hết sức hoảng loạn, chạy trốn khắp nơi, ai cũng biết, một khi ba vị trưởng lão Thái Thượng ra tay, cục diện rối loạn này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Từ Lão Ma ở trong đám người, con ngươi càng ngày càng co rút lại, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Năm đó bởi vì ngoài ý muốn nên ông ta mới đạt tới cảnh giới này, nhưng mà lại bị cái tên trưởng lão tóc đen trong đó.
trấn áp, lúc trước ông ta dùng toàn bộ sức lực để chiến đấu nhưng không phải là đối thủ của người kia, bây giờ lại càng không thể thẳng nổi.
“Lão Ma, ông còn muốn chạy sao?”
Ông lão tóc đen kia cười lạnh, trong nháy mắt cũng vây khốn Từ Lão Ma lại.
Ông ta bước ra một bước, đã đi đến trước mặt của Từ Lão Ma, vươn tay bắt lấy, đám sương đen bên ngoài cơ thể của Từ Lão Ma, ngay lập tức biến mất một nửa.
“Tôi chưa từng làm hại Vấn Tông của ông, tại sao ông lại muốn dồn tôi vào đường chết”
Từ Lão Ma hét chói tai, cũng không rảnh đổi tay, khống chế đám sương đen còn sót lại, hướng về phía bầu trời xa xa lao ra.
“Ông nghĩ sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi hay sao?”
Ông lão tóc đen một lần nữa xuất hiện, lại đi đến trước mặt Từ Lão Ma, lúc này vươn bàn tay ra, trực tiếp bắt lấy thiên linh của Từ Lão Ma.
“Tôi không phục, nếu tu vi của tôi không bị ông rút đi, ông làm sao có thể bắt được tôi cơ chứ”
Ông lão tóc đen cười lạnh, tay dùng sức một cái, Từ Lão.
Ma cùng với tiếng kêu gào thê thảm, đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Chú ý tới cảnh tượng này, mồ hôi lạnh của Trường Xuân Hàng chảy ròng ròng, gò má của Phấn Ngọc tiên tử cũng tái nhợt.
Trong lòng Tân Trạm nhảy như điên, tu vi của trưởng lão Thái Thượng này quá khủng bố, gần như là không thể đánh lại.
Hơn nữa tốc độ, cũng nhanh hơn so với Chu Linh cưỡi mây vượt gió.
Thậm chí ngay cả thuyền bay Tử Quang của mình, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.
“Cô gái nhỏ này, cô cũng ở lại đi”
Ánh mắt của bà lão kia cũng dừng lại trên người cường giả, bà ta cất bước đi về phía Phấn Ngọc tiên tử.
Phấn Ngọc tiên tử hét lên một tiếng, đông đảo tu sĩ bị cô ta mê hoặc từ bốn phía bay tới, dũng mãnh không sợ chết lao về hướng bà lão.
Nhưng bà lão cũng chỉ vẫy vẫy tay, thân thể đám tu sĩ này đều cứng đờ, sau đó biến thành tro bụi.
“Này, sao lại có huyết mạch của Yêu Hoàng tham gia nữa”
Điều khiến Tân Trạm rùng mình, đó chính là trong ba vị trưởng lão Thái Thượng, người có tu vi mạnh nhất, ông già Bạch Phát, đột nhiên nhìn về phía bọn họ.
Cơ thể của Tân Trạm đột nhiên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, một tia dự cảm mãnh liệt về ranh giới giữa sự sống và cái chết ở trong lòng không ngừng nhảy lên.
Với tu vi ở cảnh giới phân thần, thường thường chỉ cần một cái dịch chuyển hư không, đã có thể đến trước mặt bọn họ, đến lúc đó mọi chuyện đã xong rồi.
Chẳng những thân phận bị bại lộ, mà Chu Linh và Tô Uyên, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Gần như trong nháy mắt, Tân Trạm liền bóp nát ngọc quyết trong tay.
Đây là bước cuối cùng trong kế hoạch mà Tân Trạm đã chuẩn bị, để dùng lúc chính mình ra tay với đám người Triệu Tấn Dục, đã sắp xếp Khôi Ách ở tầng ba của địa lao, cũng động tay động chân đối với trận pháp giam cầm của ba vị cường giả thượng giới đó.
Lúc trước Tân Trạm không thả ba người kia ra, là bởi vì lo lắng tu vi của ba người này quá mạnh, khó có thể khống chế, nếu thả ra trước, chỉ cần chính mình không áp chế được, thì sẽ có rất nhiều người ở phía sau núi không tránh khỏi kiếp nạn, ngay cả mạng sống của Diệp Thành và bọn Lão da đen, cũng đều bị đe doạ.
Nhưng đến lúc này rồi, Vấn Tông gần như đã bao vây nơi này, những chuyện này cũng không quan trọng nữa.
Khi ngọc quyết bị vỡ nát, trận pháp ở tầng ba của địa lao cũng bị phá vỡ.
Trong nháy mắt, ở tầng ba của địa lao vang lên một tiếng nổ, một vài luồng hơi thở nguy hiểm ngút trời đột nhiên tuôn ra.
“Ha ha ha, cuối cùng thì ông đây cũng thoát khỏi cảnh khốn cùng rồi!”
“Máu người, ta muốn hút máu người”
“Tên tặc tử của Vấn Tông kia, lần này tao phải chặt xương của mày ra thành một trăm lẻ tám khúc”